Quản lý Hoa Dương Sơ Thượng vừa thấy thế trận này liền kéo công chúa đã chuẩn bị trước trở về, sau khi để người hầu bưng rượu vào, liền nhanh chóng rời đi.
Minh Dạ nhận lấy ly rượu đỏ Sở Tiều đưa tới, hơi lắc lắc cái ly, chất lỏng màu đỏ tươi dao động theo, hơi nhấp một ngụm, tư thế tao nhã không mất liều lĩnh.
Cũng không nhìn Viễn Sơn Liên, nhàn nhạt mở miệng:
“Lá gan của anh cũng không nhỏ, đến địa bàn của tôi vậy mà một người cũng không mang theo, anh thực sự nghĩ tôi sẽ không ra tay giết anh sao?”
Rốt cuộc Viễn Sơn Liên cũng thu hồi ánh mắt nhìn màn hình TV, hơi quay đầu nhìn Minh Dạ, nhếch môi cười yếu ớt, mị hoặc xinh đẹp.
“Nghe nói, bà chủ nhà anh mất trí nhớ rồi!”
Anh ta nhấn mạnh hai chữ ‘Bà chủ’ rất rõ ràng, nhìn Minh Dạ trêu đùa.
Khóe miệng Minh Dạ co rút, nghĩ đến tính cách kỳ lạ của người phụ nữ ở trong nhà sau khi mất trí nhớ, ngực giống như nhét đầy tức giận.
Nhưng mặt ngoài anh vẫn duy trì lạnh lùng, trong mắt không có một chút dao động nào.
“Nghe nói đồ chơi anh nuôi dưỡng vứt bỏ anh chạy mất rồi.”
Quả nhiên Minh Dạ vừa nói ra những lời này, đôi mắt của Viễn Sơn Liên đột nhiên âm u.
Giống như con rắn hổ mang ở trong sa mạc chuẩn bị tấn công con mồi, che dấu sát khí vô tận.
Sở Tiều vụng trộm lau mồ hôi trên trán.
Thầm than, hai người này rốt cuộc đến đàm phán chín triệu trốn trăm ngàn súng ống đạn dược, hay là đến đây nói chuyện trong nhà của người khác.
Viễn Sơn Liên đặt ly rượu xuống, ngửa người ra sau dựa hoàn toàn vào ghế sofa, lười biếng nói:
“Ham mê của cậu chủ Dạ, thật sự làm cho người ta không thể không khinh bỉ.”
“Như nhau.”
Minh Dạ lại nhấp một ngụm, Lafite 82 năm, mùi vị không tệ, tâm tình cũng tựa hồ tốt hơn một chút.
Tà tứ nhìn thoáng qua Viễn Sơn Liên đối diện, hung dữ nói.
“Bản công tử không muốn nói lời vô nghĩa với anh, anh cùng đừng có chín triệu bốn trăm ngàn, trực tiếp mười triệu đi, tâm tình bản công tử tốt một chút, có lẽ còn có thể thuận tiện bán cho anh một tin tức.”
Viễn Sơn Liên cười nhạo, môi đỏ mọng xinh đẹp, “Một tin tức sáu trăm ngàn, Minh Dạ, lòng dạ anh có thể hiểm độc hơn một chút được không.”
Gương mặt của Minh Dạ bị liệt, không sao cả nhún nhún vai.
“Đối với người khác tin tức này quả thật có chút quý, đối với anh, tôi còn cảm thấy ít ấy.”
“Có ý gì?”
Minh Dạ chậm rãi nói: “Tôi nhớ anh đến nay còn không biết đồ chơi nhỏ của anh, bây giờ đang ở đâu đúng không?”