“Anh Dạ, anh không thể đối xử như vậy với gia đình em được, tuy rằng hai người chúng em đánh một minh cô ta, nhưng cô ta đánh chúng em bị thương nghiêm trọng hơn! Cô ta chỉ là bị trầy một hai chỗ trên người thôi, còn chúng em bị cô ta đánh đến bể đầu chảy máu!”

Âu Nhuận Từ hận Lan San, ghen ghét Lan San.

Chỉ cần là một người phụ nữ đã được gặp qua Minh Dạ, có thể có mấy người sẽ không rung động vì anh chứ.

Vậy mà vì sao một người phụ nữ hạ tiện như Lan San, người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng, lại có thể lọt vào mắt Minh Dạ.

Lan San có quyền gì mà được hưởng thụ Minh Dạ sủng ái, che chở, cưng chiều chứ.

Nếu là người khác có lẽ Âu Nhuận Từ cũng sẽ không ghi hận sâu sắc như vậy, nhưng cố tình người đó lại là Lan San, là một người mà tất cả mọi người đều khinh thường.

Minh Dạ lười biếng liếc Âu Nhuận Từ một cái, cúi đầu nhìn Lan San ngồi trong lòng đang đưa mắt nhìn anh chăm chú, anh duỗi tay xoa xoa cô tóc, động tác nhẹ nhàng.

Anh cười nhẹ nói: “Không tồi, đáng được khen thưởng, không có quá mất mặt.”

May cho Âu Nhuận Từ là Lan San bị thương tương đối nhẹ, may mắn cô ta và Giang Dao Tuyết tương đối thảm, nếu không các cô làm gì còn thời gian đứng đây nói chuyện nữa.

Bản tính bênh vực người mình của Minh Dạ biểu lộ không sót một chút nào, làm mặt mũi Âu Nhuận Từ đen như than, cánh môi run run không nói nên lời.

Lan San cắn môi, hung hăng liếc Minh Dạ một cái, kéo bàn tay đang đặt trên đầu cô xuống, sợ anh tức giận, lại vội vàng cầm tay anh lên, chu môi, làm nũng nói: “Vết thương trên người tôi đau quá đi!”

Câu này cô không có nói dối, vết thương trên người cô bây giờ thật sự là đau như lửa đốt vậy, mặc dù không phải là cực kỳ đau.

Minh Dạ điểm lên mũi cô, mang theo vài phần oán trách: “Bây giờ mới biết đau.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng giây tiếp theo, anh liền bế Lan San lên, đi về phía cánh cửa.

Lúc đi ngang Sở Tiều nói: “Sở Tiều, chuyện này giao cho cậu xử lý, không cần báo cáo với anh.”

Ngụ ý chính là, anh ta muốn trừng trị bọn họ thế nào thì tùy, lỡ xảy ra chuyện gì, cậu chủ sẽ phụ trách.

Nếu nói về tâm tư ngoan độc, Sở Tiều tuyệt đối sẽ không thua kém Minh Dạ quá nhiều.

Từ nhỏ bọn họ đã chịu huấn luyện, không có ai hơn ai hết, chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn là khác nhau thôi.

Gương mặt trong sáng của Sở Tiều, tuy rằng so với Minh Dạ nhìn hiền lành hơn, nhưng đôi tay kia chính là được luyện ra từ trong máu tươi.