Nói xong vẫy vẫy tay, cảm thấy hài lòng mang theo một khoảng tài sản lớn đi mất, bước chân đi trên đường nhẹ nhàng sung sướng.
Ra khỏi phòng, Lan San đi toilet một chuyến, ở trong nhà cầu, sờ vào từng xấp tiền thật dày, mừng rỡ khóe miệng luôn cong lên.
Sau khi đi ra ngoài lại nhìn thấy Minh Dạ dựa tường hút thuốc, anh lúc nào cũng mặc quần áo màu đen, hình thành sự tương phản mạnh mẽ với tường trắng phía sau, anh càng có vẻ nổi bật.
Nhìn anh qua một làn khói mỏng, khuôn mặt có vẻ đẹp trai mà xa xăm, Lan San thấy nhìn anh như vậy thì anh có vẻ càng thêm xa xôi.
Khoảng cách gần như vậy, nhưng cả đời cũng không thể tới gần, ngực bỗng nhiên đau đớn một trận, như tim đột ngột đập nhanh.
Minh Dạ cũng nhìn cô không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Hai người cứ giữ tư thế như vậy, cùng nhìn đối phương, nhưng ai cũng không chịu mở miệng trước.
Giống như là cao thủ so chiêu, ai động đậy trước, thì thua trước...
Cuối cùng vẫn là Lan San phá vỡ yên lặng, cô vô cùng vui vẻ cười nói: "Minh Dạ, cám ơn tiền của anh nhé, cám ơn tất cả của anh, à... Mới vừa rồi hình như khiến anh mất mặt, xấu hổ, là tôi có phần quá phận, anh yên tâm đi, sau này, trong những trường hợp thế này tôi nhất định sẽ không quấy rối anh..."
Sau một hồi lâu, Minh Dạ mới phun ra một câu, "Quà đáp lễ đâu?"
Lan San kinh ngạc: "A?"
Người này tại muốn quà đáp lễ?
Tim đập mạnh và loạn nhịp, cô nghiêng đầu nở nụ cười, đi qua đó, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Dùng cái này làm quà đáp lễ được không?"
Nói xong vươn cánh tay ra quàng qua cổ Minh Dạ, kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt bên trái của anh...
Không có dụ dỗ, không có mờ ám, không có tình dục, chỉ là đơn thuần muốn biểu lòng biết ơn.
Lúc Minh Dạ còn chưa hết ngạc nhiên, cô đã xoay người chạy đi như chú nai con vậy, nhưng cô chạy vài bước thì dừng lại xoay người, cong môi đỏ mọng lên cười nói: "Con trai, bé gái hôm nay này không tệ, rất xinh đẹp, chào nhé..."
Mãi đến lúc người biến mất không còn, Minh Dạ mới sững sờ ngẩng đầu sờ lên gò má bên trái, chỗ đó hình như vẫn còn mang theo nhiệt độ và mùi thơm trên môi cô.
Minh Dạ trào phúng cười, ngay cả anh cũng không biết là đang cười Lan San, hay là cười bản thân anh.