Minh Dạ đem cái túi kia của Lan San, thô bạo ném lên bàn, âm trầm nhìn chòng chọc Lan San.
Người nhà họ Minh anh, anh nuôi, không cần phải mượn tiền người khác.
Một lát sau lại lấy một tấm thẻ ra từ trong ví, đưa cho Sở Tiều: "Đi xem gần đây có cây ATM nào không!"
Ý tức rất rõ ràng, đi ATM rút cho cô gái ngốc này tiền mặt.
Sở Tiểu gật đầu: "Vâng, rất nhanh sẽ có!"
Lan San vừa nghe liền vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười: "Sở Tiều, tôi cùng đi với anh!"
Sở Tiều hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ.
Ánh mắt quét từ phía sau tới lạnh tới thấu xương, dù cho anh có thêm một vạn cái lá gan, anh cũng không dám ra ngoài cùng với vị "bà trẻ" này.
"Bà chủ còn chưa ăn cơm, đồ ăn ở đây đều là thượng hạng, bà chủ hay là ăn một chút đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại."
Lan San sờ sờ bụng mình, nghĩ lại, đúng vậy, đây chính là Phong Hoa Viên, muốn ăn một bữa cũng phải đặt trước cả tháng, có tiền cũng không nhất định là ăn được, nếu đã tới, sao không ăn một chút chứ.
Cười híp mắt nói: "Sở Tiều, anh thật là tốt..."
Lan San nói chuyện vô cùng thật lòng, cô cảm thấy Sở Tiều là người tốt.
Chí ít ở trong mắt anh ta, cô chưa từng nhìn thấy sự khinh bỉ, đáng ghét nào.
Nhưng cô không biết, một tiếng này liền khiến cho Sở Tiều chạy trối chết, nếu còn không đi, sợ rằng anh sẽ chết ngay tại chỗ mất.
Minh Dạ lạnh lùng nhìn Lan San, gân xanh nổi đầy người, hận không thể bóp chết cô.
Dám nói chuyện với người đi theo anh thân thiết như vậy, lá gan của cô đúng là ngày càng lớn rồi.
Lan San ngồi xuống vị trí của Sở Tiều khi nãy, bên trái là Minh Dạ, bên phải là một người đàn ông trung niên không quen biết, nhân viên nhà hàng đem một bộ bát đũa mới lên cho cô.
Người xung quanh bị khí lạnh phát ra từ người Minh Dạ khiến cho run rẩy, duy chỉ có Lan San là đặc biệt tự nhiên, căn bản không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.