Edit: Dun, đã beta

05

Tưởng Viêm không nhắn tin nữa, Trần Thạc cũng không hỏi lại.

Ở hiền gặp lành, mười hai giờ đã được gặp bác sĩ. Bác sĩ là một người đàn ông tóc vàng tuấn lãng, đôi mắt màu lam nhạt, vừa khâu vết thương vừa nói đùa: “Vận khí của cậu thật tốt, gặp được bác sĩ giỏi là tôi, tôi khâu cho cậu đàng hoàng, sẽ không để lại sẹo đâu!” Nói xong còn cong mắt cười khẽ.

Tưởng Viêm thật ra đang buồn ngủ muốn chết, tâm tình cũng không vui, cả người mệt mỏi nói: “Vẫn là vận khí không tốt, bằng không sẽ không bị quẹt ngã.”

“Có duyên… Ngàn dặm… Sẽ, sẽ gặp nhau” Bác sĩ bỗng sứt sẹo nói một câu tiếng Trung, không nghe kĩ hoàn toàn không hiểu.

Tưởng Viêm nâng mi nhìn y một cái: “Anh còn nói được tiếng Trung à?”

“Một, một chút… á” Còn ráng cong lưỡi cho thêm dí dỏm.

Tưởng Viêm: “…”

Bác sĩ: “…”

Tưởng Viêm ho nhẹ một tiếng, nói: “Lợi hại lợi hại.”

Bác sĩ vui vẻ nở nụ cười, tiếp tục khâu vết thương. Khâu xong dặn dò vài điều phải lưu ý, Tưởng Viêm cũng không nhớ nổi, chỉ biết một tuần sau đến cắt chỉ, với cả vị bác sĩ này có lẽ cũng là một bé gay, rất đáng yêu.

Buổi tối mùa đông, Thạch Lỗi chở Tưởng Viêm trở về thành phố, ngoài cửa sổ bông tuyết bay phấp phới, Tưởng Viêm nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, hơi giật mình khi thấy bóng mình trên cửa kính. Dọc đường Thạch Lỗi ngân nga theo giai điệu một bài hát của Châu Kiệt Luân, không dễ nghe chút nào, làm người ta cảm thấy cứ im lặng là hay nhất. Có bạn bên cạnh thật tốt, vẫn là đừng nghĩ tới thầy Trần nào nữa, rất phiền. Về đến nhà Tưởng Viêm cung kính cúi người thật sâu với Thạch Lỗi, dọa Thạch Lỗi sợ quá chừng. Đỡ Tưởng Viêm vào phòng, liền tranh thủ lái xe về nhà ngủ.

Tưởng Viêm suy nghĩ một chút, cầm điện thoại đăng lên vòng bạn bè: Sinh mệnh cần quý trọng, trượt băng cần cẩn thận, cuối cùng cũng về đến nhà rồi.

Đánh răng xong liếc nhìn điện thoại, Trần Thạc cho một cái like.

Anh ấy đọc được rồi, sẽ nhắn tin cho mình sao? Một tuần này chắc mình sẽ không ra ngoài, có chết đói trong nhà không nhỉ? Ngày nay người trẻ chết đói trong nhà bao lâu mới được phát hiện nhỉ? TV đưa tin thế nào? Thẻ ngân hàng của mình sau đó có rút tiền được không nhỉ?… &***&…%¥

Tưởng Viêm cầm di động trong lúc suy nghĩ miên man thì ngủ mất.

Trần Thạc mở khung trò chuyện, nhắn nhắn xóa xóa, cuối cùng không nhắn gì. Haiz, độc thân cũng có lí do của nó, Tưởng Viêm nghĩ thầm. Người mình thích thích người khác, hay là thôi đi.

Tưởng Viêm cau mày đứng dậy tắt đèn bàn, căn phòng nháy mắt tối ôm.

Cuối cùng vẫn không nỡ.

Sáng sớm Tưởng Viêm tỉnh dậy, miệng vết thương vẫn ẩn ẩn đau, cậu nằm trên giường nghịch điện thoại, bụng đói đến hơi đau, nhưng cũng lười rời giường. Sắp đến trưa, có người nhấn chuông cửa, Tưởng Viêm tưởng là giao hàng, ngọ nguậy mặc quần đùi từ giường đứng lên, một chân lò cò đi mở cửa.

Ngoài cửa là Trần Thạc, xách theo hai túi nhựa.

Tưởng Viêm hơi ngẩn ngơ, cũng không nói chuyện, chỉ nghiêng người để Trần Thạc đi vào.

Trần Thạc liếc mắt nhìn cẳng chân bị quấn băng của Tưởng Viêm, vội vàng thả túi xuống đất, cởi giày, lại đỡ Tưởng Viêm ngồi lên sô pha, vừa đi vừa nói chuyện: “Đến thăm cậu, vết thương sao rồi?”

Tưởng Viêm lơ mơ gật đầu, ngồi xuống sô pha: “Không việc gì, khâu mười bảy mũi, bác sĩ hôm đó khâu tốt lắm.”

“Sao lại bị thương?” Trần Thạc quay lại cửa xách túi trái cây vừa mua, đã rửa sạch gọt vỏ cả rồi.

Tưởng Viêm thong thả kể lại sự tình, còn tiện thể phun tào bệnh viện ở Canada một chút. Cậu vẫn luôn dùng dư quang khóe mắt nhìn trộm Trần Thạc, lồng ngực như có một đoàn người tí hon khua chiêng múa trống, ầm ĩ vang trời.

Trần Thạc mở hộp nhựa đựng dứa đã cắt sẵn, cắm cái nĩa vào, đưa cho Tưởng Viêm một miếng, nói: “May mà có người ở bên cạnh cậu, nếu chỉ có một mình thì phiền lắm.”

Tưởng Viêm không tiếp, trực tiếp ăn miếng dứa trên tay Trần Thạc, ngon lành nói: “Đúng vậy, đợi khỏe rồi phải mời Thạch Lỗi đi ăn ngon!”

Trần Thạc không nói gì, lại cắm một miếng dứa qua: “Hôm qua thứ sáu đã đi trượt tuyết, hai cậu không có lớp sao?”

Tưởng Viêm lại ăn một miếng, quẹt miệng nở nụ cười, nói đùa: “Thầy Trần không hổ là thầy Trần, trọng điểm không giống với người khác. Có tiết, cúp. Sớm biết có chuyện thì chẳng cúp rồi, xui quá…”

“Tutorial session (tiết trợ giảng, phụ đạo) của tôi cậu cũng không tới, sắp giữa kì rồi, cuối tuần có quiz, không muốn hỏi vấn đề gì sao?”

Tưởng Viêm: “…?!”

Trần Thạc nhìn cậu không nói gì.

Tưởng Viêm đột nhiên nhớ tới cái gì, một chân lò cò về phòng ngủ lấy điện thoại, mở instagram, duỗi ra trước mặt Trần Thạc: “Này là anh đang lên lớp?”

Trần Thạc nhìn lướt qua, cách màn hình mạc danh kỳ diệu nhìn Tưởng Viêm: “Đúng rồi, sao vậy?”

Tưởng Viêm bỗng thấy chán nản, bản thân thật ngốc, đoán tới đoán lui đoán không trúng, thần kinh ghê. Cậu đưa tới một miếng dứa, nhét vào miệng Trần Thạc, bĩu môi nói: “Không có gì, anh ăn nhiều chút, em ăn không hết.” Vừa nói vừa như giận dỗi điên cuồng nhét dứa vào miệng Trần Thạc, “Hôm nay anh không tới phòng thí nghiệm?”

Trần Thạc mất một hồi mới nuốt hết dứa xuống, bất đắc dĩ cười cười, cũng không biết Trần Thạc thần kinh cái gì, tạc mao như con sư tử con, kìm lòng không đặng đưa tay xoa đầu cậu: “Cuối tuần rồi, học tiến sĩ cũng nên được nghỉ ngơi chứ hả?”

Ảnh! Xoa! Đầu! Mình! Kìa kìa kìa kìa kìa kìa kìa kìa!

Tình huống gì đây!!!!!!!!!!

Toàn bộ dây thần kinh não của Tưởng Viêm như phát sáng, lấp lóe lấp lóe, tai còn không phân biệt đường tiếng còi xe ngoài cửa sổ là còi xe cứu thương hay xe cảnh sát. Cậu lúc cảm giác tóc mình như bị mèo nhỏ cào cào, khẽ khàng ấm áp, lúc cảm giác như Tôn Ngộ Không bị Như Lai thần chưởng đè dưới chân núi, không thể động đây.

Bàn tay Trần Thạc dừng lại có một giây rồi rời đi, hơi mất tự nhiên không yên đặt trên đùi, một hồi lại chột dạ xỉa dứa ăn.

Tưởng Viêm cảm giác mặt mình nóng khủng khiếp, không dám động đậy cũng không dám nhìn Trần Thạc. Cái gì vậy, rõ ràng là yêu đương một lần rồi mà, hành động mập mờ quỷ quái này mà cũng đỏ mặt tim đập là sao!!!!!!!

Mặt trời lên cao qua cửa sổ, ánh nắng giữa trưa chói lóa, nắng vàng trải dài trên mặt đất. Tưởng Viêm như cũ ngồi ngây ngốc, trước mắt lơ lửng những hạt bụi mịn, cậu lại có thể nhìn rõ ràng từng hạt bụi như vậy.

Nhất thời không ai nói gì.

“Ăn cơm chưa?” Vẫn là Trần Thạc mở lời trước, “Tôi mua sườn heo, hầm canh cho người bệnh.”

Tưởng Viêm cũng lấy lại tinh thần: “Em cũng không phải gãy xương… Ủa? Anh còn biết làm cơm!!!”

Trần Thạc: “Gãy xương ăn canh cũng thế, đều là purine, ăn ngon là được.” Vừa nói vừa mở túi cầm qua bếp.

*purine: một chất tự nhiên có chứa trong thịt đỏ, hải sản, đồ uống có cồn. Tiêu thụ nhiều purine sẽ gây ra một dạng bệnh viêm khớp, chính là bệnh gút. (Hoặc có lẽ học y các bạn ạ:)))

“Em giúp anh!” Tưởng Viêm cũng muốn đứng lên.

“Cậu cứ ngồi đi, cẩn thận miệng vết thương, một lát là xong ngay.” Trần Thạc dịu dàng nói.

Tưởng Viêm tuy không biết nấu cơm, nhưng trong bếp nồi niêu chén bát dầu muối nước tương giấm chua đều có. Tưởng Viêm ngồi trên sô pha, vừa nghịch điện thoại vừa vểnh tai nghe ngóng động tĩnh trong bếp. Trần Thạc làm cơm dường như cũng không mấy lộn xộn, không như mẹ cậu nấu cơm cứ leng keng lách cách. Chẳng bao lâu Trần Thạc đi ra, nói: “Tôi có cắm cơm, đợi nửa tiếng nữa là được.”

Tưởng Viêm lấy laptop để lên bàn, tùy tiện mở một bộ phim, vừa chờ cơm vừa coi phim.

Canh sườn sôi ùng ục trên bếp, mùi thơm nức mũi.

Tưởng Viêm ngồi trên sô pha, cánh tay khẽ đụng vào Trần Thạc, ánh mặt trời chói mắt, hệ thống sưởi mở rất vừa, làm cậu không khỏi cảm thấy yêu chết mất bầu không khí này.