*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dun, đã beta

01

Tuyết đầu mùa ở Montréal đến không sớm không muộn, vừa hay vào đúng ngày Tưởng Viêm biết mình bị cắm sừng.

Gió mang theo bông tuyết thổi vù vù, trái tim Tưởng Viêm như bị thổi lủng một lỗ, đau kinh khủng.

Di động bị lạnh đã sớm tắt nguồn, nhưng Tưởng Viêm không thể quên được bức ảnh kia, bạn trai cậu ––– không, bạn trai cũ của cậu –––  ôm một người khác, cười vui vẻ.

Bọn cậu cũng từng vui vẻ như vậy, cậu cứ tưởng bọn cậu sẽ mãi vui vẻ như thế.

Thì ra đây là lý do hôm trước muốn chia tay cậu, trước đó đã qua mặt cậu nhiều lần như vậy, thật sự cũng làm khó hắn ta rồi.

Chưa chia tay bao lâu đã phát cẩu lương, Tưởng Viêm cảm thấy bản thân như một cái giẻ lau, bốn năm ròng, như một câu chuyện cười. Tưởng Viêm cảm giác cả người mình đều xanh ngắt.

Về đến nhà nhanh chóng sạc điện thoại, lúc khởi động máy có tiếng tin nhắn đến, đều là bạn bè nhắn đến an ủi cậu.

Tưởng Viêm mệt mỏi, uể oải không muốn trả lời, nhưng vẫn ráng trả lời từng tin một nói mình không sao, chấm dứt đoạn yêu xa này kỳ thật cũng là một loại giải thoát.

Mặc dù lời này bản thân cậu cũng chẳng tin.

Yêu xa từ trung học lên đại học, muốn giải thoát đã sớm giải thoát rồi, còn không phải do yêu quá không nỡ bỏ sao? Cho nên cũng không thể trách hắn, dù sao cũng thật sự đã từng yêu.

Di động lại vang lên, Tưởng Viêm cầm lên nhìn, là Thạch Lỗi gửi tới: “Tối nay hội học sinh tổ chức hẹn hò tập thể, đi náo nhiệt một chút không bé yêu?”

Tưởng Viêm tiện tay reply: “Hẹn hò tập thể của bé yêu có cả gay sao, chất thế?”

“Đệt! Kêu đi náo nhiệt cũng không phải để anh chấm mút ai nhé! Không dám giấu anh, nữ thần của em có đi, không thể để tên nam nhân thô tục nào hớt tay trên được!”

“Cho nên tên nam nhân thô tục là cậu muốn đi à hahahahaha”

“…”

“Đi với cậu đi với cậu, để anh cảm thụ một chút nhân gian chân tình chân ái nào”

“Vậy bảy giờ tối gặp ở thư viện nha, bên cạnh ấy”

“ok”

Bị Thạch Lỗi tào lao khiến tâm tình cậu cũng tốt lên nhiều. Tưởng Viêm suy nghĩ vài giây, thuận tay xóa wechat bạn trai cũ, xóa insta, xóa facebook, chầm chậm xóa luôn ảnh chụp –––  thật sự là một kho ảnh lớn.

Đảo mắt cũng sắp đến bảy giờ, Tưởng Viêm cào cào tóc, mặc vào chiếc áo Canada Goose¹ rồi ra cửa.

Lúc cùng Thạch Lỗi đi vào đại sảnh, Tưởng Viêm bị một rừng người dọa sợ.

“Trường mình có nhiều người Trung Quốc vậy à?”

Thạch Lỗi đảo mắt: “Đại ca, cũng năm tư rồi, sắp tốt nghiệp rồi, giờ anh mới biết à…”

Tưởng Viêm nghẹn họng, mấy năm nay yêu đương, vừa đến kỳ nghỉ là bay sang Mỹ gặp người yêu, bình thường cũng không hay tham gia mấy tiết mục không trong sáng này, cảm giácbốn năm đại học trôi qua thiếu thốn quá.

“Aaa! Em thấy nữ thần của em rồi, thôi không nói nữa em đi tán xiaojiejie đây! Có nhiều người cũng độc thân lắm, thất tình không tính là gì đâu người anh em!”

Tưởng Viêm trừng mắt: “Sao cậu biết anh thất tình?”

“Trước kia em cũng follow insta hắn mà… Không sao đâu Tưởng Viêm, loại tra nam cặn bã này, sớm chia tay càng tốt! Em đi tìm nữ thần nha!”

Thảo nào Thạch Lỗi muốn cậu đến náo nhiệt cùng, chắc là không muốn cậu trốn trong nhà tức phụ ai oán.

Tưởng Viêm lầm bầm: “Mình cũng có phải oán phụ đâu…”

Nhìn bốn phía xung quanh, nam sinh sôi nổi, nữ sinh đều trang điểm xinh đẹp, bản thân trông không hòa nhập, có chút khó coi, liền muốn ra ngoài hút điếu thuốc.

Tuyết lại rơi nhiều hơn một chút, bay lả tả, đậu trên đèn đường như những viên kim cương. Ngoài cửa cũng có một người Trung Quốc đang hút thuốc, trên tóc có tuyết đọng, lại cứ thong thả, còn nhả khói thuốc, trông vừa hài hòa vừa buồn cười.

Tưởng Viêm móc ra gói Marlboro, bỗng phát hiện không mang bật lửa, nhíu mày, không còn cách nào đành hướng người lạ kia hỏi mượn: “Xin chào, ngại quá, có thể mượn bật lửa không?”

Người nọ hơi ngẩng đầu, Tưởng Viêm mới nhìn rõ mặt anh. Anh ta đeo đôi mắt kiếng không gọng, không tính là đẹp trai, nhưng cảm giác rất trầm ổn, mũi rất thẳng, ánh sáng chiếu lên một nửa cái cằm, đường nét rõ ràng rất đẹp. Đúng gu mình, Tưởng Viêm nghĩ. Người nọ không nói gì, chỉ móc bật lửa ra đưa cho cậu.

Tưởng Viêm châm thuốc, trả bật lửa lại cho anh, vừa nói tiếng cám ơn.

“Không có gì.”

Thì ra giọng nói nghe cũng hay ghê, hay là bắt chuyện cái nhỉ. Tưởng Viêm thầm nghĩ.

Người nọ ngược lại không nhả khói nữa, chỉ yên lặng hút thuốc. Tưởng Viêm đột nhiên mở lời: “Cậu cũng tới tham gia hoạt động xem mắt này hả?”

Người nọ nghi hoặc nhìn cậu một cái: “Hoạt động xem mắt gì? Tôi không rõ lắm.”

Tưởng Viêm hơi xấu hổ, chỉ nghe người nọ nói tiếp: “Thí nghiệm tiến hành không thuận lợi, ra ngoài nghỉ ngơi chút.”

“Ủa, trễ vầy vẫn có lớp sao? Bạn học cậu học ngành gì?”

“Tôi học vật lý, Phd, không có lớp, ngày nào cũng đến phòng thí nghiệm sắp xếp.”

*Phd: Doctor of Philosophy hay Tiến sĩ là học vị cao nhất trong trình độ học thuật, được trao trong các trường đại học ở hầu hết các nước nói tiếng Anh.

“Đại thần!” Tưởng Viêm lần đầu được gặp tiến sĩ, nhưng lại còn tóc! “Đại thần anh tên gì thế?”

“Trần Thạc. Đừng gọi đại thần, chưa chắc tốt nghiệp được. Còn cậu?”

“Em tên Tưởng Viêm! Vậy cũng là đại thần, khoa chính quy em còn chưa chắc tốt nghiệp được đây.” Lời này Tưởng Viêm nói láo, cả người cậu thành tích xuất sắc muốn học lên tiến sĩ y khoa, mỗi ngày giả bộ làm học tra. “Em còn tưởng anh cũng tới tham gia hoạt động xem mắt của hội học sinh gì gì chứ.”

Trần Thạc dụi thuốc, bĩu môi nói: “Không có ai tôi xem được hết.”

Tưởng Viêm còn chưa kịp nghe hiểu lời này là ý tứ gì, Trần Thạc nói tiếp: “Không thì cùng nhau ăn cơm đi? Người độc thân ấy, đừng ra vẻ cô đơn lẻ bóng thảm như vậy.”

Tưởng Viêm trái lại không cảm thấy cô đơn lẻ bóng là một sự thảm, chẳng qua bức ảnh bạn trai cũ phát cẩu lương vừa hiện lên, âm hồn bất tán. Nói thật, vì sao học bá lại mạc danh kì diệu hẹn cậu ăn cơm, cậu không hiểu lắm, cũng không sao, cậu cũng đang đói. Tưởng Viêm rít một hơi thuốc, nói: “Được, đi thôi.”

Bọn họ cùng đến một nhà hàng Trung Quốc, nổi gió rồi, mở miệng là có thể đớp một nắm tuyết, cho nên dọc đường hai người cũng không nói gì.

Đến nhà hàng rồi Tưởng Viêm trước gửi wechat cho Thạch Lỗi, nói mình đã đi trước rồi. Thạch Lỗi cả buổi vẫn chưa reply, chắc đã có tiến triển với nữ thần rồi.

Đèn trong nhà hàng ấm áp chiếu sáng, Trần Thạc mới thấy rõ mặt mũi Tưởng Viêm. Tưởng Viêm rất đẹp trai, da dẻ bị lạnh hơi đỏ lên, làm nổi bật làn da trắng bóc. Đôi mắt cũng đẹp, tròn tròn như con nai con. Thật ra mời đi ăn cơm là do ma xui quỷ khiến. Trần Thạc chỉ đúng lúc thấy đói bụng, lại cảm thấy Tưởng Viêm thoạt nhìn có hơi cô đơn, đến xem mắt mà lại một mình đứng hút thuốc bắt chuyện với người lạ. Hiện tại thấy bộ dạng Tưởng Viêm đẹp như thế này, chắc hẳn là loại hình rất được hoan nghênh, bỗng dưng cảm thấy hơi nghi ngờ.

Trần Thạc thích đàn ông, hồi còn học cao trung đại khái rõ ràng được tính hướng của mình. Chỉ là một học bá mọt sách + không biết cách ăn mặc cái loại này không thích hợp tham gia những hoạt động kia cho lắm, anh 24 tuổi, một mét tám lăm, bình thường loại gay này ở Montréal chỉ có học, trước nay chưa từng yêu đương. Dù sao anh cũng không để ý lắm, học tiến sĩ thôi cũng khiến anh đủ bận.

Trần Thạc nghiên cứu về ánh sáng.

Người ta thường hát yêu là một loại ánh sáng mỹ miều. Trần Thạc biết ánh sáng có thể do nhiệt sinh ra, có thể do các hạt quang tử chuyển động tạo thành, có thể do phân tử trong vật chất tạo thành, mang theo một nguồn năng lượng rất lớn. (Tác giả học chuyên ngành vật lý ha gì)

Nhưng anh không biết yêu.

Tưởng Viêm cầm menu chăm chú nhìn một lúc, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn ăn cái gì, em muốn ăn cà tím om.”

Trần Thạc cũng nhìn menu một chút, nói: “Thêm một phần sườn heo, cải thìa nữa.”

Chỉ chốc lát thức ăn được mang lên, bọn họ còn gọi thêm chút rượu. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng coi như hợp ý. Lát sau Trần Thạc biết Tưởng Viêm là người Bắc Kinh, có kế hoạch tốt nghiệp xong sẽ vào trường y. Trần Thạc cũng kể anh tốt nghiệp đại học xong trực tiếp apply học Phd, làm cái việc sắp xếp phòng thí nghiệm khổ sai ấy.

“Cho nên đại thần anh mới hơn em có hai tuổi hả!” Tưởng Viêm nghĩ thầm thảo nào vẫn còn nhiều tóc thế.

Trần Thạc cười cười, nói: “Anh trông già lắm à? Ngạc nhiên vậy?”

Tưởng Viêm: “Không không không đương nhiên là không, chỉ là em không nghĩ tiến sĩ sao mà trẻ thế, anh cũng sắp tốt nghiệp rồi hả? Sau đó tính sang Mỹ sao, nghiên cứu vẫn là bên Mỹ tốt đi.”

Trần Thạc: “Còn một năm nữa mới tốt nghiệp. Ở đâu cơ hội tốt thì đi, anh chưa có kế hoạch cụ thể.”

Tưởng Viêm phẫn nộ nói: “Dù sao em cũng không ở Montréal nữa! Quá lạnh!”

Trần Thạc: “Vậy cậu muốn đi đâu?”

Muốn đi đâu nhỉ? Vốn là muốn đi Mỹ không phải sao? Phất lên lá cờ tình yêu thắng lợi, tự đắc tuyên bố yêu xa thì có sao, bọn tôi có thể chiến thắng hết tất thảy.

Vớ vẩn, rõ ràng thắng không nổi tiểu tam. Rõ vớ vẩn.

Tưởng Viêm chọt chọt xương sườn trong chén, đột nhiên cảm giác hốc mắt nóng lên, chớp mắt liền rơi lệ. Hóa ra bản thân, để ý nhiều đến vậy, tim cuộn lại thành một khối, mở ra có chút đau đơn. Quá mất mặt rồi.

Trần Thạc không nghĩ tùy tiện hỏi một câu lại hỏi Tưởng Viêm đến khóc, lập tức có phần lúng túng. Chỉ đưa khăn giấy sang, không dám nói gì nữa.

Bên trong nhà hàng rất náo nhiệt, ồn áo nhốn nháo, bàn bọn họ lại phá lệ yên tĩnh, Trần Thạc thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Tưởng Viêm nhận lấy khăn giấy, khẽ khàng cám ơn. Một lát sau, cậu ngẩng đầu ngại ngùng nở nụ cười: “Đại thần anh đừng để bị dọa, gần đây em có chút chuyện, đừng để ý.”

Trần Thạc theo bản năng muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn khóe mắt đỏ au của Tưởng Viêm, anh có chút thông cảm nuốt xuống. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, anh cảm thấy đôi mắt mang nước mắt của Tưởng Viêm, thật sự rất đẹp, lông mi treo nước mắt, giống như một con nai con âu sầu. Anh loáng thoáng cảm thấy, trái tim mình có chỗ nào đó khang khác, giống như lần đầu tiên, có chút ánh sáng le lói.

Anh nghe bản thân mình nói: “Món sườn của quán này ăn ngon thật.”

Tưởng Viêm phì cười, nói: “Đúng là rất ngon.”

Kỳ thật cậu rất cám ơn Trần Thạc, tình huống mất mặt như vậy, làm bộ như không có gì xảy ra chính là hành động quan tâm tốt nhất.

Bữa cơm coi như hòa hợp, hai người trao đổi wechat, nhưng chưa chủ động liên hệ lại lần nào.

Trần Thạc quá bận, áp lực viết paper như con dao treo trên đỉnh đầu, huống hồ đối phương là thẳng hay cong cũng chưa nói được. Tưởng Viêm mỗi ngày lên lớp làm bài, cuối tuần đi trượt tuyết, cố gắng đuổi bóng ma thất tình đi, cũng không nhớ đến Trần Thạc một người lạ biết quan tâm kia.

*paper hay scientific paper: một bài báo có nội dung khoa học 

Cũng may duyên phận hai người không ngừng hướng về nhau.

Lần thứ hai Tưởng Viêm nhìn thấy Trần Thạc là vào tiết học đầu tiên của học kì mới, giáo sư đang giới thiệu TA của môn thống kê (teacher assistant: trợ giảng). Tưởng Viêm nhất thời không phản ứng lại, mãi đến khi Trần Thạc giới thiệu tên, nghe được cái tên “Shuo Chen” này, mới cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé.

*Shuo Chen 陈硕 Trần Thạc

Trần Thạc cũng nhìn thấy cậu, híp mắt cười cười với cậu. Lồng ngực Tưởng Viêm tựa như có cánh bướm quét qua, cậu dường như nhớ tới buổi tối hôm ấy, Trần Thạc đứng giữa tuyết rơi nhả một vòng khói.

Trần Thạc thực ra lớn lên cũng ưa nhìn, thân hình cao lớn tay dài chân dài, mặc đồ chỉn chu một chút liền biến thành loại hình tinh anh. Quân tử lịch lãm, ngọc thụ lâm phong, lại thông minh.

Hai tháng sau chia tay, Tưởng Viêm cuối cùng rung động rồi.

Rung động không bằng phải hành động.

【Tin nhắn】 Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Thầy Trần tối nay có rảnh hông! Có muốn chơi tiến lên hông”

【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Thầy Trần, khoa học chứng minh chơi tiến lên có lợi cho trí óc phát triển có lợi cho thân thể khỏe mạnh còn giúp giảm rụng tóc lão hóa!”

【Tin nhắn】 Trần Thạc: “Bạn học này, deadline bài tập thống kê ngày mai, làm xong chưa?”

【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Làm! Xong! Rồi! Thầy Trần thầy trả lời lẹ! Chơi tiến lên đi!”

【Tin nhắn】Trần Thạc: “Địa chỉ?”

【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “la Montagne #12 12-1, tốc hành!”

【Tin nhắn】Trần Thạc: “…Lầu kế bên à”

Không lâu sau chuông cửa nhà Tưởng Viêm vang lên, cậu đi mở cửa, Trần Thạc mang theo bia, quấn theo hơi lạnh bên ngoài vào phòng, làm Tưởng Viêm lạnh run lên.

Trong phòng có mười người cả trai cả gái, đều là du học sinh, rất náo nhiệt. Trần Thạc ở cửa cởi áo, theo sau Tưởng Viêm ngồi trên sô pha. Tưởng Viêm bỗng nhiên cảm thấy hơi cứng nhắc, thắt lưng thẳng tắp, giống như hồi bé ngồi nghe giảng bài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Người tới đông lắm, chơi tiến lên không thích hợp, kết quả cuối cùng quyết định chơi cái trò độc ác kéo gần khoảng cách của mọi người lại một cách hiệu quả nhất ––– Truth or Dare. Lạy trời đừng rơi mất liêm sỉ, Tưởng Viêm im lặng khấn vái, cậu muốn để lại ấn tượng đẹp đẽ với thầy Trần.

Bọn họ chơi theo kiểu Quốc vương du hí. Chọn ngẫu nhiên một quản trò, ra lệnh cho người được chọn phải làm một việc gì hoặc trả lời một câu hỏi.

Lúc vừa bắt đầu mọi người vẫn chưa thả lòng, chỉ quanh quẩn “Từng có bao nhiêu người yêu” “Lên giường chưa” “Tìm một người bế công chúa chạy một vòng” cái loại câu hỏi cơ bản này, dần dần cũng biến thành “Đã từng 3P chưa” “Thích tư thế nào nhất” “Hôn một người có mặt tại đây” “Bám đùi ai đó nhảy”, liêm sỉ đột ngột rơi mất, tốc độ nhanh đến mức Tưởng Viêm có hơi hối hận đã hẹn Trần Thạc qua đây.

Ván này Tưởng Viêm ngẫu nhiên bốc trúng Ace, cho nên lúc Thạch Lỗi chọn Ace trả lời câu hỏi, cậu nhủ thầm thôi tèo rồi, đành lặng lẽ nghe câu hỏi.

Thạch Lỗi: “Ở đây có người cậu thích không?”

Ợ, Thạch Lỗi có tâm nhãn không đấy? Hỏi thế này bảo cậu trả lời thế nào?

(1) Canada Goose: một công ty cổ phần của Canada gồm các nhà sản xuất quần áo mùa đông.