- Tỷ tỷ!!!---Tư Hạo vẫy vẫy tay với Lục Vi, giơ lên một xấp bài trong tay.

Thấy hắn gọi, Lục Vi lúc ấy đang chạy quanh sân vận động liền dừng lại trước mặt hắn.

-Ai da!!!Ngươi thật là có tâm nha.Không ngờ bài thực hành ta nhờ ngươi làm hộ lại hoàn thành nhanh như vậy a~Đa tạ,đa tạ đệ đệ.

Những giọt mồ lấm tấm trên từ cổ và trán.Lục Vi cười hớn hở nhận xấp bài từ tay hắn, uống một ngụm trong chai Cocacola hắn đưa cho. Ánh nắng le lói của bóng chiều sắp tắt phủ lên mái tóc bồng bềnh mềm mại của Lục Vi và làm cho gương mặt cô thêm tươi tắn lạ thường.

Nhìn đôi mắt sáng rực, đôi môi đỏ mọng và gương mặt hồng hào rạng rỡ của Lục Vi, Tư Hạo bỗng cảm thấy tâm tư nhộn nhạo. Hắn đẩy đẩy gọng kính, phủi phủi sống mũi, nói:

-Lục tỷ đừng khách sáo... ta có một việc muốn nói với tỷ.

-Hảo. Cứ việc!

-Thực ra...Lục tỷ và ta đã quen nhau lâu vậy rồi. Ta cũng ngại không dám nói. Ta...thật sự rất thích...Lục tỷ.

Phụt!!!Toàn bộ nước trong miệng Lục Vi du lịch trên mặt và kính của Tư Hạo. Hắn ta vẫn chưa hết sửng sốt, một lúc sau mới tháo kính xuống lấy khăn ở túi áo ra lau.

Khoan đã, dừng ở cảnh này, để ta nói sơ qua về tiểu sử của Lục Vi với hắn cho mọi người hay.

Lục Vi là con gái cưng và cũng là con độc nhất của Vương Cẩm Chính-một người mẫu ảnh có vẻ đẹp "khuynh nước khuynh thành". Chồng của mẹ cô, tức là papa của cô là một giám đốc sản xuất âm nhạc. Thế nên, Lục Vi thừa hưởng cả sắc đẹp lẫn tài năng âm nhạc của nhị vị phụ huynh.

Năm lên 8 tuổi, trong một lần đi shopping với mẹ, Lục Vi đã thấy một cậu bé trạc tuổi mình đang đòi mẹ mua cho một cây kem. Lục Vi tính tình nhân ái,thế là đã tặng cho cậu bé ấy một que kem ốc quế. Trong lần đó, Lục Vi rất ra dáng đàn chị, vỗ vỗ vai cậu bé,phán một câu:

- Từ nay ta sẽ coi ngươi là đệ đệ của ta nha. Ta tên Lục Vi. Cứ gọi ta là Lục tỷ. Còn ngươi tên gì?

Thằng bé mất mấy giây đơ ra, mới ấp úng đáp:

-Lục tỷ, ta tên Tư Hạo.

Lục Vi cười xán lạn vì thu nhận được một đệ đệ ngoan ngoãn lại lễ phép như vậy.Từ đó, hai đứa chơi với nhau rất thân.

Nhưng mà điều đáng chú ý ở đây là, hai đứa bằng tuổi nhau nha, sao Lục Vi cứ gọi hắn là đệ đệ vậy? Hắn lúc nhỏ dại còn không hiểu, sau này lớn lên mới hỏi vị tỷ tỷ của mình:

-Lục tỷ, ta thấy trong giấy khai sinh của tỷ là tỷ bằng tuổi ta, hơn nữa còn sinh sau ta 3 tháng a~

Lục Vi cười tít mắt:

-Ngày xưa các vị tiền bối nhận sư đệ cũng đâu có tính tuổi tác ~.~

Tư Hạo cứng miệng 囧 Thì ra tỷ tỷ của hắn lại là người mưu cao trí rộng vậy a~ Hắn phải đòi lại công bằng cho mình mới được.

Thế là mấy hôm sau, Tư Hạo qua mách với mẹ của Lục Vi. Mama Lục Vi xoa xoa đầu Tư Hạo: " Tư Hạo à, Lục Vi nhà cô thực ra sinh trước cháu một năm, nhưng vì do cô làm giấy khai sinh chậm mất một năm nên nó mới bằng tuổi cháu thôi!"

Tư Hạo nghe vậy thì dở khóc dở mếu về xui mami nhà mình. Mami hắn chỉ thở dài:" Thật là...cả mẹ với con đều thuộc hạng lừa người siêu cấp.Tiểu Hạo, con đừng chơi với nhỏ đó nữa, ngay mai mami sẽ đưa con đến chơi nhà Băng nhi. Bạn ấy rất xinh đẹp lại còn ngoan hiền nữa a~"

Tư Hạo nghe xong rất buồn nhưng không thể cắt đứt mối quan hệ "đệ tỷ" với Lục Vi được. Thế là từ đó, Lục Vi suốt ngày: " Đệ đệ..." còn hắn suốt ngày:" Lục tỷ..." riết rồi thành thói quen, hắn cũng không cảm thấy bất bình thường gì nữa.

Lục Vi vào lớp nào, hắn cũng theo tuốt vào lớp đó. Hai đứa chơi thân đến nỗi tụi bạn trong lớp cũng nghi ngờ hai đứa có "tình ý" với nhau. Lục Vi nghe vậy chỉ cười cười:" Hắn là đệ đẹ của ta chứ không phải người tình à nha~" Những lúc như vậy, Tư Hạo chỉ lặng im, mặt không rõ cảm xúc gì.

Hắn đã yêu Lục Vi mất rồi. Hắn nhận ra điều đó trong một lần đại hội thể thao của trường cao trung nơi hắn và Lục Vi cùng học. Lục Vi đăng kí thi bơi lội nữ, nên ngày nào cũng tập rất siêng năng. Hắn thường sang nhà Lục Vi để cổ vũ cho cô. Hai hôm sau thì ngày thi tới. Trong lần thi đó, lúc Lục Vi bơi đã gần tới đích rồi bỗng dưng bị chuột rút không thể bơi tiếp được và sắp chìm nghỉm đến nơi. Cả hội trường không ai hay, chỉ có duy nhất mình Tư Hạo biết và nhảy xuống nước kéo cô lên bờ. Do uống quá nhiều nước, Lục Vi bất tỉnh. Hắn cuống lên, vội vội vàng vàng hô hấp nhân tạo cho cô. Lúc hắn ghé sát lại môi Lục Vi, tim hắn đập rất mạnh, hơi thở trở nên dồn dập. Hắn nhắm mắt lại, lấy hết can đảm để cúi xuống hô hấp cho cô. Một lúc sau, Lục Vi ho lên sặc sụa, mở mắt ra nhìn mọi người. Tư Hạo mừng đến nỗi ôm chầm ngay lấy tỷ tỷ của mình: " Không sao rồi!!!May quá!!! không sao rồi."Sau đó, khi nhớ lại lúc mình hô hấp nhân tạo cho Lục Vi, mặt hắn lại đỏ lên.

Tư Hạo yêu Lục Vi suốt mấy năm nhưng chưa lần nào dám thổ lộ tình cảm, vì hắn sợ mình sẽ bị từ chối. Yêu thầm một người là vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Hạnh phúc vì mình có thê yêu người kia mãi mãi mà không bao giờ bị từ chối, đau khổ là vì người kia cũng mãi mãi không bao giờ biết tình cảm của mình.

Vậy nên bây giờ, khi được Tư Hạo tỏ tình, Lục Vi mới có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Phải mất một lúc lâu, Lục Vi mới mở miệng, nói:

- Đệ đệ! Ngươi thật... khéo đùa a~ Nhưng trò này không vui đâu.

Tư Hạo hết mở rồi lại mím môi, sắc mặt u tối đi nhiều phần, trong ánh mắt chứa đựng sự thống khổ và bi thương.

-Ta rất nghiêm túc.

Lục Vi 囧. Đây không phải là lần đầu cô được tỏ tình đâu a~ Lần thứ nhất là năm cô 15 tuổi. Lúc đó,Lục Vi đang là chủ tịch hội học sinh lại có ngoại hình xuất sắc nên được khá nhiều nam sinh để ý. Một cậu bạn cùng lớp Lục Vi lén bỏ một bức thư tình vào tủ đồ của Lục Vi nhưng bất hạnh thay, Lục Vi tưởng đó là thư của Fan nào đó lẫn trong đống thư của Fan hâm mộ nên giao tất cả cho Tư Hạo "xử lý".

-Thực sự xin lỗi ngươi, ta chưa từng thích ngươi.---Lục Vi quả quyết nói.

Câu trả lời này làm cho Tư Hạo thất vọng tột cùng. Dù hắn đã chuẩn bị tâm lí cho mọi tình huống có thể xảy ra nhưng lòng vẫn rất đau a~ Hắn cười chế giễu bản thân chỉ vì giây phút mềm yếu mà nói ra tất cả, để bây giờ hối hận cũng không kịp.

Lục Vi thấy sắc mặt ngày càng trầm trọng của Tư Hạo thì hốt hoảng, vội vã nói:

-Đệ đệ. Thực ra ngươi rất tốt, ta không phải chê bai ngươi mà là ngươi nên tìm một nữ nhân thích hợp hơn ta.

-Đủ rồi. ---Tư Hạo ngẩng đầu lên, trầm giọng nói, không giấu được vẻ đau đớn.

-Ta rất xin lỗi.---Lục Vi khóc, đây là lần đầu tiên Tư Hạo tức giận như vậy.

Nói xong, Lục Vi quay người chạy đi mà không biết đằng sau lưng Tư Hạo đứng bất động, tay nắm chặt chiếc hộp nhỏ bên trong đựng một chiếc vòng đính pha lê. Hắn vừa nhận được giấy báo tuyển học sinh du học bên Úc vào tuần sau. Hắn do dự không biết có đi hay không và quyết định đánh cược vào lời tỏ tình của mình với Lục Vi. Nếu cô đồng ý làm bạn gái hắn, hắn sẽ ở lại ; nhưng bây giờ cũng chẳng còn thứ gì níu kéo hắn nữa...

Về đến nhà, Lục Vi chào hỏi cha mẹ qua quýt rồi leo tót lên lầu khiến ai cũng ngạc nhiên.

Đến trước phòng mình, Lục Vi mở cửa rồi đóng sầm lại. Nghĩ đến vụ hồi chiều, cô lại tức tối. Hắn là cái gì mà mắng cô chứ? Hắn căn bản không có tư cách để yêu cô!!! Hừ!

Lục Vi hậm hực chọn đại một bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Những lúc tức giận hay buồn bực, tắm là cách duy nhất để cô phát tiết mọi việc trong lòng.

Hơi nước bốc lên nghi ngút. Lục Vi ngâm mình trong bồn tắm thoang thoảng mùi hoa nhài. Đây là hương sữa tắm mà cô yêu thích nhất.Cô nhắm mắt lại, lấy tay xoa xoa mi tâm. Thật là đau đầu quá đi!!!

Sau khi tắm ngâm mình một lúc lâu, cô bước ra khỏi bồn tắm. Bỗng "oạch", Lục Vi giẫm phải bánh xà bông bị vứt lăn lóc trong phòng, ngã rầm một cái,đầu và thân tiếp đất trong tình trạng thảm hại. Trước khi mất đi ý thức, cô có một ý nghĩ duy nhất trong đầu:" Hôm nay là cái ngày quỷ gì mà đen thế!!!"

---------------2 giờ sau--------------

-Tỉnh rồi! Tiểu thư tỉnh rồi.

Câu đầu tiên Lục Vi nghe được sau khi tỉnh dậy là câu nói đó. Mắt nàng mở hé ra một chút. Cảnh vật xung quanh thật kì lạ, cách trang trí theo kiểu cổ xưa, người trước mặt nàng là một nữ tử ngũ quan nhỏ nhắn thanh tú trạc tuổi nàng nhưng cách ăn mặc rất kì lạ: Tóc búi cài trâm, trang phục xưa dành riêng cho hầu gái với những hoa văn độc đáo. Thật kì quái!!! Lúc nàng ngất đi là đang ở trong phòng tắm nhà nàng, sao bây giờ lại ở một nơi xa lạ hoàn toàn vậy.Còn nữ tử trước mặt đây là ai?

"Đây là đâu? Sao ta lại ở đây? Cha mẹ ta đâu? Ngươi là ai? ". Lục Vi hỏi nữ tử trước mặt với vẻ ngơ ngác.

Nữ tử kia sắc mặt bỗng tái đi, lắp bắp nói:

- Tiểu thư, người...người không nhận ra em sao?

- Ta đâu có quen ngươi.---Lục Vi nhướng mày. Kì lạ thật, vị cô nương này biết nàng sao???Lục Vi nhìn xung quanh căn phòng, nàng đang nằm trên một chiếc giường nhỏ kiểu cách cũng xưa cũ như căn phòng.

Lục Vi bỗng giật mình nhận thấy mình đang mặc trang phục của nữ nhân thời Đường, chất liệu khá tốt. Chẳng lẽ...nàng xuyên rồi sao???

- Đây là thời Đường?

- Đúng vậy, tiểu thư thực sự không nhớ ra gì sao? Đến cả em mà người cũng quên!!!---Nữ tử kia khóc oà lên trông rất đáng thương, ôm chầm lấy Lục Vi. Lục Vi bối rối cũng ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng.

- Đừng khóc. Hãy nói cho ta tất cả sự việc đi nào. Ta thực sự không nhớ gì cả!!!---Lục Vi đành nói dối làm như mình bị mất trí nhớ.

-Tiểu thư, người là tiểu thư Lục Hoa Ảnh Vi của Đông Các, con gái độc nhất của quan thượng thư Lục Diệp Uyển Khanh. Gia thế của phụ thân tiểu thư rất lớn, trong phủ có hơn 300 người hầu nữ, em được tiểu thư chọn làm nữ hầu thân cận nhất để phục vụ tiểu thư hằng ngày, lấy hiệu là Tiểu Thuần. Mẫu thân tiểu thư đã qua đời được hơn 2 năm. Phu nhân trước là thiên kim tiểu thư của phủ Tây Các, dung mạo cùng tài nghệ phi phàm nên được phụ thân người đem lòng yêu và cưới về làm thê tử. Hai hôm trước, tiểu thư dạo chơi, lúc đi qua con cầu bắc ngang hồ Thanh Khê thì bị trượt chân té ngã xuống hồ. May nhờ có một vị công tử đi ngang qua cứu giúp chứ không bây giờ có lẽ em với tiểu thư đã không còn được gặp nhau như thế này...

Nói xong, nữ tử kia lại khóc. Lục Vi đã hiểu sơ sơ mọi chuyện rồi. Thì ra nàng xuyên không về thời Đường,phần hồn nhập vào một tiểu thư đài các bị ngã xuống hồ cách đây hai hôm.Đến bây giờ, Lục Vi vẫn còn cảm thấy mình như đang trong mộng. Nàng đã từng nghe nói đến xuyên không, nhưng nàng nghĩ rằng cái này chỉ có ở trong truyện thôi, không ngờ bây giờ lại được trải nghiệm thực sự thế này, nàng thấy có chút phi thực tế. Dù sao thì số phận cũng đã an bài, nàng không còn cách nào khác.

Lục Vi thở dài. Cha mẹ nàng đã biết chuyện này chưa nhỉ? Còn Tư Hạo, hắn sẽ nghĩ sao!!! Hắn còn giận nàng không?

- Tiểu thư!!!

Lục Vi giật mình trở lại thực tại. Nàng lắc đầu:"Ta thực sự không nhớ được gì cả? Có lẽ do não ngập nước a~, Tiểu Thuần,tạm thời ngươi hãy giữ kín chuyện ta bị mất trí nhớ đã, sau này tính tiếp!!!"

Tiểu Thuần gật gật đầu mấy cái liền lúc, ánh mắt ngây thơ toát lên vẻ kiên quyết:

"Vâng thưa tiểu thư, em biết rồi!Em sẽ giữ kín chuyện này.Dù có đánh chết cũng không khai ạ."

Lục Vi bụm miệng cười. Không ngờ nàng lại đơn thuần đến vậy, chẳng trách có tên là Tiểu Thuần. Nhưng dù gì cũng có thêm một "đồng minh" rồi,bước đầu coi như thuận lợi đi, nàng phải tìm cách đưa mình trở về thế giới hiện đại,trả lại thân xác này cho chủ nhân của nó mới được...