Cực phẩm Tông Sư

Chương 5: Trong từ điển của anh không có hai chữ

Nghe thấy giọng Sở Mai Dung, Diệp Phong lập tức kinh ngạc.

Hôm qua cô rõ ràng nói tài xế sẽ đến đón cậu, không ngờ hôm nay lại đích thân đến.

Sợ Sở Mai Dung đợi lâu, Diệp Phong vội vàng xông ra, mở cửa cho cô.

"Á!"

Ngay giây sau, Sở Mai Dung hét lớn, sau đó cô lập tức quay người đi, lắp bắp nói: "Diệp... Diệp Phong, cậu... sao cậu không mặc gì vậy?"

Diệp Phong nghe xong liền sững sờ, giờ mới nhớ đến ban nãy vì muốn rửa trôi chỗ tạp chất trên người nên quên mất chưa thay đồ đã đi ra ngoài rồi.

"À... Mai Dung, cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải mấy tên biến thái, tôi đi thay đồ ngay đây!"

Sau ba phút, Diệp Phong thay quần áo sạch, sau đó lại xuất hiện trước mặt Sở Mai Dung.

Lúc này cậu phát hiện ra hôm nay cô không mặc đồng phục trường, mà ăn mặc trang điểm rất tinh tế.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, thiết kế cổ áo đơn giản nhưng kín đáo, có điều vẫn nhìn thấy được da thịt trắng nõn, tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của người con gái.

Cậu di chuyển tầm nhìn qua chỗ khác, nhìn đến sườn mặt xinh đẹp của cô, nơi này cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng không chán!

Có lẽ vì ban nãy nhìn thấy cơ thể cởi trần của Diệp Phong vậy nên mặt Sở Mai Dung hơi ửng đỏ, giống như một bông hoa đào, vẻ đỏ ửng dần lan đến cổ.

Nhìn thấy cảnh đẹp này, Diệp Phong sững sờ, đứng đờ đẫn dưới đất như khúc gỗ.

Ở bên kia, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phong, Sở Mai Dung chỉ cảm thấy mặt mình nóng rực lên, cô cúi đầu không biết phải nhìn đi đâu.

Vì trời sinh xinh đẹp, Sở Mai Dung cho dù đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người.

Nhưng kỳ lạ là, ánh mắt của Diệp Phong không giống như những người đàn ông khác, không hề ẩn chứa sắc dục, ngược lại hiện lên vẻ chân thành, vậy nên không khiến cô cảm thấy phản cảm.

...

Không biết bao lâu đã trôi qua. Sở Mai Dung đột nhiên nói nhỏ: "Cậu... cậu đang nhìn gì vậy, trận đấu sắp bắt đầu rồi!"

Mặc dù là lời oán trách nhưng giọng điệu vẫn mang theo vẻ làm nũng.

Diệp Phong không ngờ, Sở Mai Dung lạnh lùng trong mắt người ngoài lại có một mặt như vậy, cô bất giác lộ ra phong tình, khiến người ta trầm luân.

"Khụ khụ..."

Diệp Phong ho mấy tiếng để hóa giải bầu không khí lúng túng, cậu vội vàng nói: "Mai Dung, bây giờ chúng ta xuất phát đi!"

"Ừ!"

Sở Mai Dung gật đầu, đột nhiên nghi ngờ hỏi:"À... Diệp Phong, sao tôi cứ cảm thấy cậu như một người khác vậy?"

"Có gì khác thế?", Diệp Phong hỏi ngược lại.

"À...", Sở Mai Dung nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như cậu đẹp trai hơn một chút".

Sở Mai Dung vừa nói xong, mặt lại đỏ ửng lên, mặt đỏ như máu. Cô không biết mình bị sao, ngay giây sau tự nhiên mất đi sự dè dặt của con gái, nói năng tùy tiện như vậy.

Có điều Diệp Phong biết, đây là công hiệu của Tôi Thể Đan

Ngay sau đó, hai người đi xuống tầng, phát hiện ra một chiếc xe Bentley Mulsanne trị giá cả tỉ bạc đang đỗ dưới nhà.

Sở Mai Dung mở cửa xe, ngồi hàng ghế sau với Diệp Phong, sau đó cô quay đầu nói với Diệp Phong.

"Diệp Phong, thanh mai trúc mã của tôi tên là Lâm Phá Thiên, nhà họ Lâm là thế gia võ học, căn cơ thâm sâu! Lâm Phá Thiên luyện Bát Cực Quyền Chí Cương Chí Cường từ nhỏ, đã là võ giả Tứ Phẩm rồi, cậu phải cực kỳ cẩn thận đó!"

"Võ giả Tứ Phẩm?"

Nghe thấy Sở Mai Dung nói vậy, Diệp Phong bất giác nhắc lại một lần.

"Cậu không biết sao?"

Sở Mai Dung kinh ngạc nói, giọng điệu trở nên kỳ quái: "Võ giả phân làm Cửu Phẩm, mỗi lần thăng một phẩm, thực lực sẽ tăng lên không chỉ một lần! Chu Hào trường ta, mặc dù là thành viên đội Tán Đả của tỉnh, nhưng cùng lắm chỉ là võ giả Nhị Phẩm thôi! Cậu có thể một quyền đánh bay Chu Hào, chẳng nhẽ lại không biết điều này?"

Nghe thấy lời cô nói, Diệp Phong cười gượng.

Ông Ngụy chỉ nói cho cậu biết con đường tu tiên, nhưng phân thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh,... cậu không biết cái gì được gọi là võ giả Cửu Phẩm.

Nhưng cho dù thế nào, Lâm Phá Thiên trong lòng Sở Mai Dung cũng là một kẻ địch mạnh.

Lúc này trong mắt Sở Mai Dung hiện lên vẻ lo lắng, cô nói tiếp: "Diệp Phong, Lâm Phá Thiên là một kẻ ngạo mạn, kiêu căng thành thói, ra tay độc ác! Lại thêm việc cậu dùng thân phận bạn trai tôi lên đánh, anh ta nhất định sẽ không nương tay với cậu! Nếu như tí nữa cậu không cố được, thì cậu đừng cố!"

...

Nửa tiếng sau, chiếc Bentley Mulsanne dừng trước cổng một võ quán ở ngoài thành thành phố Tô Hành.

Sau khi hai người xuống xe, Sở Mai Dung nói nhỏ với Diệp Phong.

"À... Diệp Phong, để Lâm Phá Thiên không phát hiện ra cậu là bia đỡ đạn tôi tìm đến, vậy nên chúng ta phải giả bộ làm người yêu, hơn nữa người nhà họ Sở cũng có đến nên cậu phải cẩn thận đừng để bị lộ tẩy!"

Nói xong, mắt Sở Mai Dung lóe lên vẻ dị thường, dường như vừa ra một quyết định nào đó rất quan trọng, cô chủ động khoác lấy tay cậu, nửa người trên dựa vào người cậu.

Cho dù cách nhau một lớp vải, nhưng Diệp Phong vẫn cảm nhận được cơ thể mềm mại đến ngạc nhiên của cô, cậu không kìm được tim đập thình thịch.

Cậu không ngờ mình lại có được "phúc lợi" như này!

Nữ thần hoa khôi trường học trong mơ của tất cả nam sinh ở Tô Hành vậy mà thân thiết với cậu như vậy, Diệp Phong dường như có thể cảm nhận được mùi hương cơ thể của cô, nó không ngừng bay vào mũi cậu.

Hai người dùng tư thế thân mật như vậy đi vào trong đại sảnh của võ quán.

Diện tích đại sảnh võ quán rất lớn, có diện tích hơn năm trăm mét vuông, tuy nhiên hôm nay rõ ràng đã được dọn sạch, khu vực trung tâm đại sảnh có một võ đài cực lớn với diện tích mười lăm nhân mười lăm mét vuông.

Mà ở giữa võ đài, một bóng người cô độc đứng đó khiến người ta không thể rời mắt.

Người này khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo võ sĩ màu đen, khuôn mặt điển trai, ánh mắt sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt, đường nét góc cạnh rõ ràng, vóc dáng cao to nhưng không hề thô lỗ, sống lưng thẳng tắp như ngọn giáo.

Vẻ cao ngạo lạnh lùng này khiến người ta thấy áp lực, hắn cô đơn đứng đó tản ra khí thế khinh thường cuộc đời.

Nhưng thứ khiến họ thật sự sợ hãi là ánh mắt lúc này của hắn.

Khi nhìn thấy Diệp Phong khoác tay Sở Mai Dung đi vào đại sảnh, sát khí thực sự nổi lên, tỏa ra từ người võ giả mặc đồ đen kia.

Ánh mắt của hắn càng trở nên khủng khiếp, giống như thanh gươm được rút ra khỏi vỏ, khiến cho người Diệp Phong cảm giác mình bị đao chém.

Trong không trung dường như xuất hiện tia chớp vô hình.

Nếu như là người yếu bóng vía, nhìn thấy ánh mắt này chắc chắn sợ nhũn người rồi.

Không cần nghi ngờ, võ giả mặc đồ đen trước mắt chính là đối thủ của Diệp Phong.

Lâm Phá Thiên!

Cũng chỉ có hắn mới có địch ý lớn như vậy với Diệp Phong!

...

Lúc này, Lâm Phá Thiên đứng trên võ đài, bước một bước về trước, dùng khí thế cao ngạo nói:

"Hừ... thằng nhãi, mày là bạn trai của Mai Dung hả? Mày không thể thắng được tao đâu, nếu như bây giờ mày cút đi, biết đâu tao còn mở lòng từ bi tha cho mày một mạng!”

Diệp Phong nghe xong, lông mày nhướn lên, cậu ưỡn cao ngực, không hề sợ hãi nói: "Khẩu khí lớn lắm! Từ cổ chí kim văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, ai thắng ai thua, phải đánh mới biết được!"

"Một thằng nhãi không biết trời cao đất dày là gì, nếu mày đã muốn chết đến vậy thì tao sẽ giúp mày lên đường!"

Nói xong, cơ thể Lâm Phá Thiên rung lên, cơ bắp trên người rung động, sau đó liên tục phát ra tiếp "đùng đùng", giống như sấm sét nổ vang trời vậy.

Vào thời khắc này, xương cốt cả người hắn như hóa thành một con rồng, mở hết ra, từ cổ đến sống lưng, đến xương cùng, đến đầu gối, mắt cá chân...

Tiếng nổ tung liên tục vang bên tai không dứt!

"Gân Cốt Lôi Động!"

Nhìn thấy cảnh này, Sở Mai Dung đứng bên Diệp Phong không kìm được sợ hãi, tròng mắt lập tức co rút lại, cô hét lớn:

"Sao có thể, đây là thực lực của võ giả Ngũ Phẩm, anh rõ ràng mới lên được Tứ Phẩm nửa năm sao có thể đột phá cảnh giới trong thời gian ngắn như vậy được?"

Con ngươi Sở Mai Dung lập tức toát lên vẻ tuyệt vọng, cơ thể run rẩy, dường như mất hết sức lực, đầu quay sang nói với Diệp Phong:

"Diệp Phong, tôi không biết Lâm Phá Thiên làm thế nào mà có thể đột phá được ảnh giới Ngũ Phẩm, thực lực tăng mạnh, cậu không phải đối thủ của anh ta, chúng ta nhận thua thôi!"

"Nhận thua?"

Diệp Phong nghe xong, con ngươi đen kịt đột nhiên bừng bừng lửa giận, cậu bất giác cuộn tròn hai nắm đấm, gằn từng chữ một:

"Mai Dung, trong từ điển của tôi không có hai từ nhận thua!"

Giọng nói của cậu không vang dội, nhưng rất có khí phách, hữu lực, khiến cho người ta cảm thấy không được phép nghi ngờ.