Nghe xong lời nói của Ngu Huyền. Điền Thảo không do dự, vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngu Huyền.

 

Tựa hồ thật không ngờ Điền Thảo sẽ chủ động như thế, vẻ kinh ngạc trên mặt Ngu Huyền càng tăng lên. đồng thời trong lòng hết sức tò mò thân phận Điền Thảo.

 

Bất quá...lực khống chế của hắn thật không tệ, cũng không mở miệng hỏi, mà là hàm hậu nhìn Điền Thảo cười cười, một lần nữa chuyển ánh mắt nhìn lên sân khấu.

 

Cùng lúc đó, Nương theo ánh đèn lade, những sinh viên thuộc ngành quản lý công thương, một đám Giống như vừa phát hiện được tân đại lục, sôi nổi thì thầm với nhau.

 

- Thấy không, cô bé kia là tới tìm Trần Phàm, không phải là ban gái Trần Phàm đó chứ?

 

- Không có nghe nói, bất quá tiểu tử Trần Phàm từ ngày đầu tiên khai giảng không thấy ờ lại ký túc xá ngủ qua, nói không chuẩn thật sự là bạn gái của hắn!

 

- Thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không nghĩ tới tiểu tử Trần Phàm lại tìm được một bạn gái giống như là tiên nữ vậy!

 

Nghe được tiếng nghị luận chung quanh, biểu tình Ngu Huyền bỗng nhiên trở nên cực kỳ xấu hổ, bởi vì trong tiềm thức, hắn cũng xem Điền Thảo là bạn gái của Trần Phàm.

 

Ngu Huyền trộm liếc mắt nhìn Điền Thảo, phát hiện Điền Thảo tựa hồ như không hề nghe được lời nghị luận chung quanh, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn sân khấu.

 

Nghĩ vậy Ngu Huyền ho khan một tiếng, quay đầu làm ra bộ dáng hung thần ác sát:

 

- Đều im lặng nhìn tiết mục đi. đừng ảnh hưởng những người khác.

 

Nguyên bản. Ngu Huyền chính là trường lớp, lại trải qua sự kiện huấn luyện quân sự. Ngu Huyền ở trong lớp thậm chí là khoa quản lý công thương uy vọng cũng không thấp, lúc này vừa nói như thế, những sinh viên kia đều ngừng lại, Chẳng qua thỉnh thoảng vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Điền Thảo.

 

Cùng lúc đó, ờ địa phương cách vị trí của Điền Thảo không đến ba mươi thước, biểu tình vẻ mặt Sở Qua đầy qủy dị, hiển nhiên cho tới bây giờ hắn còn chưa biết mục đích Điền Thảo đến đại học Đông Hải.

 

- Uy, đồng học, cậu không có chỗ ngồi sao?

 

Lúc này, một gã thành viên hội sinh viên đi tới, giọng nói có vẻ tức giận hỏi Sở Qua.

 

Tuy rằng Sở Qua chi mới mười sáu tuổi, nhưng thân hình dậy thì rất tốt, thân hình cao lớn không nói, gương mặt cũng không quá non nớt, cho nên bị gã thành viên hội sinh viên xem là sinh viên đại học Đông Hải.

 

Ngạc nhiên nghe được câu hỏi. Sở Qua nhíu mày quét mắt nhìn đối phương:

 

- Ai nói cho cậu biết tôi không có chỗ ngồi?

 

Nói chung những thành viên trong hội sinh viên luôn luôn ma cũ ăn hiếp ma mới, nhất là khi đối mặt những sinh viên năm nhất mới đến.

 

Cho nên tên sinh viên vừa nghe được lời nói của Sở Qua, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. đồng thời nhìn lướt chung quanh Sở Qua, phát hiện không còn chỗ ngồi, âm thanh lạnh lùng nói:

 

- Chỗ ngồi ở đâu?

 

Sở Qua lại không để ý tới hẳn, mà là vỗ vai một gã nam sinh đeo kính bên cạnh, chờ khi tên nam sinh ngẩng đầu lên, hắn dứt khoát nói:

 

- Bạn thân, tôi mua chỗ ngồi của cậu, nói cái giá đi.

 

- Cái gì?

 

Nam sinh đeo kính nhất thời bị lời của Sở Qua làm kinh ngạc.

 

- Sững sờ cái gì?

 

Sở Qua trừng mắt nói:

 

- Lão tử muốn mua chỗ ngồi của cậu, cậu nói cái giá!

 

- Cậu là ai a?

 

Nam sinh đeo kính làm như bị thái độ hung hăng càn quấy của Sở Qua làm bực mình, có chút căm tức.

 

Sở Qua "sách" một tiếng, giọng nói càng thêm bá đạo:

 

- Tôi mua chỗ ngồi của cậu, có quan hệ cái mao sì tới việc nhận thức cậu, nhanh chóng ra giá!

 

- Ai nói tôi muốn bán chỗ ngồi?

 

Nam sinh đeo kính hoàn toàn nổi giận.

 

- Năm trăm!

 

Sở Qua tựa hồ lười vô nghĩa, trực tiếp ra giá.

 

Sắc mặt nam sinh đeo kính khó coi mắng một câu:

 

- Có vài đồng tiền dơ bần thì giỏi

 

lắm sao?

 

- Tám trăm!

 

Sở Qua cũng không rảnh cãi cọ, trực tiếp tăng giá.

 

- Đi xa một chút, đừng ảnh hưởng tôi xem tiết mục!

 

- Một ngàn!

 

- Cậu có ra giá một vạn tôi cũng không bán!

 

Mắt thấy nam sinh đeo kính không chịu nhường bước, sắc mặt Sở Qua hơi đổi, theo sau Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của thành viên hội sinh viên cùng các sinh viên khác, một tay nắm lấy cô áo nam sinh đeo kính xách lên, giống như đang xách một con gà con.

 

Nam sinh đeo kính tựa hồ thật không ngờ Sở Qua dám động thủ, lập tức ngây ngẩn cả người, chờ khi hắn lấy lại tinh thần. Sở Qua đã trực tiếp ngồi xuống.

 

- Cậu...

 

Nam sinh đeo kính tức giận đến đõ bừng khuôn mặt, theo bản năng vung lên nắm tay.

 

- Đưa cậu đi bệnh viện cùng cho cậu năm ngàn đồng mua chỗ ngồi, cậu chọn lấy một.

 

Sở Qua nói xong, lấy trong ví ra một xấp tiền, đưa tới bên cạnh nam sinh đeo kính.

 

Nhìn biểu tình thật đáng ghét của Sở Qua, nam sinh đeo kính chi hận không thể Ngay Đương trường đánh ngã Sở Qua xuống đất, nhưng xấp tiền đối với hắn lại tràn ngập lực hấp dẫn.

 

Cuối cùng, hắn cắn răng tiếp nhận tiền, biến mất trong đám người.

 

Mắt thấy nam sinh đeo kính rời đi. Sở Qua nhìn tên thành viên hội sinh viên luôn dùng ánh mắt khó chịu nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

 

- Tránh ra một chút, đừng ảnh hưởng tôi xem tiết mục, cảm ơn.

 

Tên thành viên thực sự không lời sì để nói, do dự một chút, cuối cùng cắn răng rời đi.

 

Mà Sở Qua lại đang hí mắt quét nhìn về vị trí của Điền Thảo.

 

Đối với hắn mà nói, tiết mục đang biểu diễn căn bản không có chút lực hấp dẫn, hắn đến đại học Đông Hải, chi vì Điền Thảo, chính xác hơn là vì Trần Phàm.

 

Ân...Đương nhiên, cho tới bây giờ hắn còn chưa biết được tên của Trần Phàm.

 

- Tiếp theo, mời thưởng thức tám bạn học, là Tô San của ngành quản trị kinh doanh biểu diễn trang phục!

 

Trên sân khấu, một cô gái mặc lễ phục màu lam, gương mặt mỉm cười nhìn xuống khán giả nói.

 

Theo lời của nàng vừa thốt lên. Trương Thiên Thiên trong áo váy màu đen bước những bước chân khêu gợi. đôi giày cao gót giẫm trên tấm thảm, phát ra tiếng vang thanh thúy mà đầy tiết tấu.

 

Tự tin, lớn mặt, kiêu ngạo.

 

Đây tựa hồ là sự hình dung đích thực của Trương Thiên Thiên.

 

- Ngao!

 

Nàng vừa xuất hiện, liền thắng được cả hiện trường hoan nghênh, trên sân bóng vang lên tiếng gào rung trời.

 

Dù là Sở Qua vốn không chút hứng thú đối với tiết mục cũng tò mò quét nhìn lên sân khấu, trong lòng lầm bẩm hai chữ Tô San.

 

Theo sau, hắn tinh ngộ, lập tức nhớ tới chuyện mẹ của Điền Thảo chính là người giúp việc của Tô San.

 

Nghĩ tới việc này, Sở Qua thu hồi tâm tư. ánh mắt chuyển dời lên sân khấu, tìm tòi thân ảnh Tô San. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

Tô San là người cuối CÙNG đi ra, nàng không giống như Trương Thiên Thiên đi theo kiểu dáng vóc gợi cảm, mà là thăn mặc một bộ áo váy màu trắng, dưới chân mang đôi giày màu lam, mái tóc tùy ý xõa trên vai, làm cho người ta có một loại cảm giác thanh thuần.

 

Tô San xuất hiện, làm cho toàn bộ người xem tại hiện trường reo hò.

 

So ra mà nói. Điền Thảo ngồi bên cạnh Ngu Huyền, tuy rằng ánh mắt dừng lại trên người Tô San, nhưng cũng không kích động giống như các nam sinh viên, cũng không hề ghen tỵ như các nữ sinh viên.

 

Vẻ mặt của nàng thủy chung bình tĩnh như nước, không có chút nào gợn sóng.

 

Nghe tới tên của Tô San. Sở Qua đột nhiên cảm thấy được có lẽ Điền Thảo đến là vì muốn xem tiết mục của Tô San, cho nên mới đến đại học Đông Hải, nhưng khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Điền Thảo, hắn lại đẩy ngã ý nghĩ này.

 

Vòng biểu diễn thử nhất đi qua, rất nhanh, đợt thử hai lại bắt đầu.

 

Trương Thiên Thiên vẫn xung phong như trước, nàng mặc một bộ áo bikini màu đen, phía dưới trang bị một chiếc quần mỏng cực ngắn. đôi mông đẹp co dãn càng làm nổi bật chiếc quần mỏng manh, đôi chân thẳng tắp mang một đôi tất chân màu đen thật hấp dẫn, phối hợp đôi giày cao gót màu đen, nhất thời làm cho ánh mắt nam sinh tại hiện trường trợn tròn!

 

Dù là Sở Qua vốn không hề có chút hứng thú với tiết mục không muốn thừa nhận cũng không được. Trương Thiên Thiên một thân khí chất lãnh diễm, đúng thật là một vưu vật, hơn nữa càng khó được chính là, nàng hiểu được nên làm sao hấp dẫn ánh mắt nam nhân.

 

Sau Trương Thiên Thiên, những nữ sinh khác tuy rằng tư sắc cùng khí chất hơi kém, nhưng đều mang những tất chân đủ màu sắc, có màu sắc rực rỡ, có màu da, hoàn toàn không giống nhau, quả thực là một màn biểu diễn tất chân thật đẹp...

 

Ngay khi khán giả đang suy đoán Tô San sẽ mặc tất chân màu sì xuất hiện. Tô San đã đi ra.

 

Nàng mặc một chiếc áo bó sát màu lam nhạt, chiếc áo bó sát làm ngọn núi phía trước căng cứng, vòng eo thon nhỏ như cây liễu lộ ra. Vòng bụng bằng phẳng và bóng loáng, đã tràn ngập vẻ hấp dẫn khác thường.

 

Đôi chân gần như hoàn mỹ của nàng cũng không mang tất chân, mà là trắng trơn một mảnh, lại thêm váy ngăn kẻ sọc phụ trợ, hết sức đập vào mắt người khác.

 

Nhất là nàng còn mang theo đôi giày cao gót tới mười phân, càng làm cho đôi chân của nàng thêm thon dài!

 

- Ngao!

 

- Mỹ nữ, tôi yêu cô!

 

Tô San xuất hiện làm bầu không khí trong hiện trường đạt được đinh cao lần đầu tiên trong đêm nay, một ít nhóm nam sinh đứng lên vung tay hô to.

 

Đối mặt tiếng gọi ầm ĩ đầy trời. Tô San làm như không hề nghe được, nàng thủy chung lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, bước đi tao nhã từng bước đến phía trước sân khấu.

 

Bỗng nhiên...

 

Ngay khi khán giả vì sự biểu diễn của Tô San mà phấn khích vỗ tay hoan hô, Tô San đột nhiên trượt chân, cả người nhất thời mất đi thăng bằng, ngã quỵ ra phía sau!

 

Xì!

 

Ngay sau đó, Tô San trong tiếng kinh hô của mọi người, trực tiếp ngã nhào.

 

Một màn thình lình xảy ra, làm cho cả sân bóng đang ầm ĩ biến thành yên lặng một mảnh, cơ hồ tất cả mọi người vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô San.

 

Tô San tựa hồ cũng bị một màn này làm sợ choáng váng, nàng ngoại trừ theo bản I năng kéo váy xuống không để cho mình bị lộ liễu, không còn hành động nào khác.

 

Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...

 

Năm giây đi qua. Tô San mới sắc mặt kinh hoảng bò lên khỏi sân khấu, sau đó trong tiếng cười vang của một ít người xem, chật vật đi ra.

 

- Cô bây giờ, nhất định thật mất mát đi? Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, tất cả chuyện này do tôi tính toán, kế tiếp, tôi sẽ ờ lúc cô mất mát nhất, bất lực nhất, cho cô một sự cảm động mà cả đời này cô không thể quên được!

 

Ngay cửa phòng thay đồ bên cạnh sân khấu. Triệu Hoành nhìn thấy một màn này, khóe miệng cong lên một vẻ âm hiểm:

 

- Cô đã bị tôi nhìn trúng, như vậy tôi tuyệt đối sẽ không cho cô chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!

 

Ngay lúc Triệu Hoành vì một màn do chính mình tỉ mỉ an bài mà đắc ý, ở trong một gian phòng thay đồ khác, một đôi ánh mắt thâm thúy, vô cùng sắc bén quét về phía hắn.

 

Trong khoảnh khắc đó, đôi tròng mắt kia hiện lên một tia lệ khí!