Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 770: Kết liễu ân cừu (hạ)

Nghe được câu nói của Tiết Hồ, thân hình dì Điền chấn động, thiếu chút nữa tức đến hôn mê bất tỉnh.

 

Hoàng Phủ Hồng Trúc thấy thế, liền bước lên đỡ lấy bà.

 

- Còn không phải do tên súc sinh ông ban tặng!

 

Điền Thảo đột nhiên xoay người đỏ mắt, vung tay lên tát mạnh vào mặt Tiết Hồ.

 

- Ba!

 

Tiếng vang giòn truyền ra, Điền Thảo cho Tiết Hồ một cái tát vang dội, để lại dấu ngón tay rõ ràng trên mặt Tiết Hồ.

 

- Nha đầu, tao là cha mày, mày dám đánh tao?

 

 Bị Điền Thảo tát một cái, Tiết Hồ không giận ngược lại cười, nhưng nét cười có chút âm trầm.

 

- Con mẹ nó quỳ xuống cho tao!

 

Nhìn thấy đã sắp chết đến nơi mà Tiết Hồ còn làm ra vẻ kêu gào chửi rủa, Trần Phàm nhất thời nổi giận, nói xong liền bóp tay thật mạnh, trực tiếp làm cho Tiết Hồ quỳ rạp xuống đất.

 

- Trần Phàm, tao biết mày muốn tao quỳ rạp trước mặt bọn họ, phục lạy nhận sai, ha ha...điều đó không có khả năng! Cho dù tao chết cũng không cho mày được như mong muốn!" Tiết Hồ bị Trần Phàm đè trên mặt đất, khuôn mặt khô gầy dán sát sàn nhà có chút biến dạng, bộ dáng dọa người:

 

- Đây là mày bức bách tao quỳ, mà không phải tao cam tâm tình nguyện, mày hiểu không? Ha ha...có dũng khí thì mày giết tao!

 

- Súc...súc sinh!

 

Nghe được lời nói hung hăng càn quấy của Tiết Hồ, Điền Thảo không còn cách nào khống chế chính mình, nàng giống như phát điên nắm chặt hai tay xong lên đấm mạnh vào người Tiết Hồ.

 

Lúc Hoàng Phủ Hồng Trúc bồi dưỡng cho nàng, từng cho nàng luyện võ, tuy chỉ sơ sài bên ngoài nhưng khí lực khá mạnh hơn những cô gái bình thường, vừa đấm đá vài cái Tiết Hồ đã choáng váng đầu óc, máu mũi chảy đầm đìa.

 

- Tiểu Thảo, đừng...đừng đánh nữa!" Điền Phương thấy Điền Thảo mất đi lý trí, sợ Điền Thảo ngộ sát Tiết Hồ, mạnh mẽ ngăn cản nàng:

 

- Cho...cho hắn cút đi!

 

Nghe được lời của dì Điền, Điền Thảo không kìm lòng được liền ngừng tay lại.

 

- Đánh...đánh a, tiếp tục đánh, đánh chết tao đi...

 

 Trên mặt đất, Tiết Hồ cười lên quái dị, cảm giác như muốn cho Điền Thảo trực tiếp giết chết hắn.

 

- Hoàng Phủ tiểu thư, cô buông tôi ra.

 

 Điền Phương nuốt nước bọt, nói.

 

Nghe lời bà, Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng buông lỏng Điền Phương.

 

Ngay sau đó Điền Phương trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Phàm.

 

- Dì Điền!

 

Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc không hẹn cùng đỡ Điền Phương đứng lên.

 

- Trần thiếu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã làm hết thảy cho tôi và tiểu Thảo!" Bị hai người kéo lên, Điền Phương hữu khí vô lực nói:

 

- Tôi không muốn nhìn thấy hắn chết trong nhà mình, lại càng không muốn nhìn thấy tiểu Thảo giết chết hắn, để cho hắn cút đi được không?

 

- Được.

 

Trong kế hoạch của Trần Phàm, hắn đem quyền lực xử trí Tiết Hồ giao cho Điền Phương cùng Điền Thảo, hiện giờ nếu như Điền Phương không muốn giết Tiết Hồ, hắn lập tức đáp ứng.

 

Nghe được câu trả lời của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc sửng sốt, tựa hồ nàng thật không ngờ Trần Phàm sẽ vì Điền Phương mà buông tha Tiết Hồ.

 

Dù sao giữa Tiết Hồ cùng Trần Phàm thù sâu như biển, chính Tiết Hồ phái người giết chết Bạch Anh!

 

So sánh với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, Điền Thảo lại không cảm thấy kinh ngạc.

 

Nàng hiểu được mẹ của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet

 

Nàng biết Điền Phương là một người cực kỳ thiện lương, bởi vì phần thiện lương kia dù trong nội tâm chỉ hận không thể lập tức nghiền xương Tiết Hồ thành tro, nhưng lại không thể chính tay giết Tiết Hồ, thậm chí còn không muốn nhìn thấy Tiết Hồ chết trước mặt bà.

 

- Hoàng Phủ tỷ, cho em mượn chủy thủ.

 

Giờ khắc này, Điền Thảo chợt bình tĩnh trở lại, vẻ bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy được có chút sợ hãi.

 

- Tiểu...tiểu Thảo, con muốn làm gì?

 

 Nghe được câu nói của tiểu Thảo, Điền Phương có chút khẩn trương, thậm chí cả Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đều có chút ngạc nhiên.

 

- Mẹ, tên súc sinh này làm hại hai mẹ con mình khổ nhiều năm như vậy, cứ nhẹ nhàng buông tha cho hắn, con không thể thừa nhận.

 

 Điền Thảo nhẹ nhàng nói:

 

- Không phải hắn mới nói hắn bị mù mắt chó sao? Con khiến cho mắt chó của hắn hoàn toàn mù!

 

Bên tai vang lên lời nói bình tĩnh mà tràn ngập hận ý của Điền Thảo, Điền Phương nhất thời ngây người.

 

Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc lại đưa mắt nhìn Trần Phàm xin chỉ thị, nhận thấy được ánh mắt của nàng, Trần Phàm nhẹ gật đầu.

 

Thấy Trần Phàm gật đầu, Hoàng Phủ Hồng Trúc lấy ra thanh chủy thủ đưa cho Điền Thảo.

 

Tiếp nhận chủy thủ, Điền Thảo xoay người chậm rãi ngồi xuống.

 

- Nha đầu, mày là nòi giống của Tiết Hồ này, người của Tiết gia cũng không phải bọn hèn nhát, đến đây đi, đâm vào chỗ này...

 

 Trên mặt đất Tiết Hồ cười lạnh, ý bảo Điền Thảo đâm vào tim của hắn.

 

Nhưng...

 

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn đọng lại, thanh âm cùng dừng lại.

 

Điền Thảo đem đầu nhọn của chủy thủ chậm rãi hướng ánh mắt Tiết Hồ tới gần.

 

Thấy chủy thủ tới gần, đồng tử Tiết Hồ bắt đầu co rút lại, rất nhanh biến thành mũi nhọn, trong con ngươi hiện lên vẻ sợ hãi không thể che giấu, nỗi sợ hãi làm hắn không thể khống chế run rẩy lên.

 

Hắn luôn mồm muốn chết, nhưng khi tử vong tiến đến, hắn vẫn cảm nhận được sợ hãi!

 

- Xuy...

 

- A!

 

Theo sau, khi Điền Thảo đâm xuyên chủy thủ vào trong mắt Tiết Hồ, thân thể hắn kịch liệt run lên, phát ra tiếng tru thống khổ, cùng lúc đó máu tươi phun ra đầy mặt Điền Thảo.

 

Điền Thảo không chút phản ứng, thậm chí bàn tay cầm chủy thủ cũng không hề run rẩy, nàng dùng phương thức như thế chậm rãi đâm vào trong mắt còn lại của Tiết Hồ.

 

Trên mặt đất, Tiết Hồ giãy dụa kịch liệt, một con mắt chảy ròng máu tươi, một con mắt lộ ra sợ hãi thật sâu.

 

- A!

 

Ngay sau đó tiếng kêu thảm của Tiết Hồ chợt ngừng bặt.

 

Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của ba người Trần Phàm, Điền Thảo lại đâm một đao vào mắt kia của Tiết Hồ.

 

Một đao này đâm thật rõ ràng!

 

Một đao này, đâm rất mạnh!

 

Dưới một đao, chủy thủ sắc bén trực tiếp xuyên thấu đầu Tiết Hồ, cả người Tiết Hồ chấn động, tắt thở ngay tại chỗ!

 

Máu tươi văng trên người Điền Thảo, nhuộm đỏ khuôn mặt của nàng.

 

- Tiểu Thảo!

 

Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Điền Phương thét lên chói tai nhào về hướng Điền Thảo.

 

- Phác thông!

 

Điền Thảo vứt chủy thủ, quỳ rạp trước mặt dì Điền, dì Điền vươn tay ôm Điền Thảo vào lòng, ôm thật chặt...thật chặt...

 

- Mẹ, thực xin lỗi, con lừa mẹ.

 

 Ở trong lòng Điền Phương, thân hình Điền Thảo nhẹ run lên:

 

- Nguyên bản mẹ muốn cho hắn chạy thoát, con phải nghe lời mẹ. Nhưng mẹ không biết, hắn đã giết chết vợ của sư phụ Trần Phàm. Trần Phàm đem quyền quyết định giao cho chúng ta, chúng ta có tha thứ hắn, cũng không thể vì sự ích kỷ của chúng ta mà cho hắn chạy thoát, ngược lại hắn phải chết!

 

Hắn phải chết!

 

Nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ của nàng hiện lên biểu tình thật kiên quyết.

 

Bởi vì nàng biết, Lưu Mãnh có địa vị thế nào với Trần Phàm.

 

Nàng cũng biết, Trần Phàm vì đối phó Tiết Hồ đã trải qua bao nhiêu khó khăn.

 

Bên tai vang lên lời Điền Thảo, nhìn biểu tình kiên quyết trên mặt nàng.

 

Điền Phương ngây người.

 

Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng ngây người.

 

Trần Phàm cũng ngây người.

 

Bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ, Điền Thảo dùng một đao giết chết Tiết Hồ không phải vì chính mình, cũng không phải vì Điền Phương, mà vì Bạch Anh, chính xác ra là vì Trần Phàm!

 

Đối mặt ba người, Điền Thảo dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm.

 

Trần Phàm trả giá nhiều như vậy, thật vất vả mới bắt được Tiết Hồ, chỉ vì một câu của mẹ nàng, mà tha cho Tiết Hồ sao?

 

Không!

 

Điền Thảo không cho phép.

 

Nàng tình nguyện lựa chọn lừa gạt mẹ mình, cũng không muốn buông tha cho Tiết Hồ.

 

Bởi vì nàng biết Trần Phàm muốn cho Tiết Hồ phải chết.

 

Nàng không thể để cho Trần Phàm khó xử vì hai mẹ con nàng.

 

Không hơn.