- A...a...
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Schneider cười xấu hổ, lại tiếp tục nói:
- Trần, kỳ thật ở thật lâu trước kia, khi tôi cùng một vị quan viên của quý quốc nói chuyện phiếm, hắn cũng đã nói lời tương tự như vậy với tôi. Nhưng về sau anh đoán đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện gì?
Trần Phàm thản nhiên hỏi, nhưng trong lòng đã đoán được chín phần.
Tuy rằng hắn không quá chú ý chuyện xảy ra trong chính giới, nhưng hắn cũng biết trong những năm gần đây, quan viên trong quốc nội hướng ngoại càng nhiều, rất nhiều nhân sĩ thể chế đều lựa chọn cho người nhà của mình xuất ngoại.
Bọn hắn làm như vậy, khả năng rất lớn là bởi vì sợ người nhà của bọn hắn sẽ có một ngày bị tai ương của bọn hắn liên lụy.
Giống như xác minh cho sự suy đoán của Trần Phàm, vẻ mặt Schneider đắc ý cười nói:
- Sau đó vợ và con gái của hắn đều đi Mỹ, hơn nữa còn gia nhập quốc tịch Mỹ. Theo tôi được biết, không riêng gì hắn, quý quốc có thật nhiều quan viên đều làm như thế.
- Tướng quân Schneider, như lời ông nói tôi cũng có chút hiểu biết. Tôi chỉ muốn nói, quốc cùng quốc có khác nhau, người với người cũng có khác nhau.
Trần Phàm âm thầm thở dài, gằn từng chữ:
- Tôi cùng họ không cùng một loại người, tôi yêu tổ quốc của tôi!
Tôi yêu tổ quốc của tôi!
Nghe được lời nói như đinh đóng cột của Trần Phàm, trong lòng Schneider đột nhiên nhảy dựng, nỗi lo lắng đã sớm cắm rễ trong lòng hắn bắt đầu lan tràn khắp thân thể hắn, nhưng bản thân là nhân vật đại biểu cho quân đội, tố chất tâm lý thật nhất lưu, không hề đem cảm xúc trong nội tâm biểu hiện trên mặt.
Hắn che giấu một chút cảm xúc, lại điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn chằm chằm Trần Phàm hỏi:
- Trần, tôi muốn biết, có thể sẽ có một ngày anh sẽ vì tổ quốc của anh trở thành địch nhân của tôi cùng Silva không?
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Schneider biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại biểu tình túc sát, tinh quang trong con ngươi bắn ra bốn phía, ánh mắt sắc bén như một thanh cương đao.
Nghe được câu hỏi của Schneider, trong lòng Silva căng thẳng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, mà bốn nữ đặc công cũng thần kinh căng thẳng, vẻ mặt đề phòng, cảm giác như tùy thời sẽ động thủ đối với Trần Phàm.
- Tướng quân Schneider, đất nước chúng tôi còn một thành ngữ gọi là nước mất nhà tan.
Sắc mặt Trần Phàm bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Schneider, không khiêm tốn không tự ti nói:
- Ý tứ của từ ngữ này là, nếu như một quốc gia diệt vong, con dân của quốc gia đó cũng sẽ vỡ tan.
Nói xong Trần Phàm bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, lại tiếp tục nói:
- Tổ quốc, gia đình, bạn bè ba thứ này kỳ thật muốn lựa chọn cũng không khó!
Nghe được lời nói này của Trần Phàm, sắc mặt Schneider có chút khó xem, trong con ngươi hiện lên một tia sát khí, nhưng cũng rất nhạt...rất nhạt...
Nhạt tới mức làm cho không người nào có thể phát hiện.
Ngoài một người!
Không thể đào thoát khỏi ánh mắt của Trần Phàm.
- Như vậy là?
Vừa che giấu sát khí, Schneider lại cười, cười có chút gượng ép.
Trần Phàm chậm rãi đặt ly rượu xuống, gật gật đầu gằn từng chữ:
- Tôi là một người Hoa! Tôi còn từng là một gã quân nhân...quân nhân! Cho nên nếu có một ngày tổ quốc cùng đồng bào của tôi cần tôi, tôi sẽ không thể chối từ đứng ra!
Lời nói như đinh đóng cột của Trần Phàm làm trái tim Schneider trầm xuống, nội tâm nặng nề tới đỉnh, đồng thời cũng làm ra quyết định thật khó có thể làm ra.
- Tốt, tốt, tốt!" Dưới ánh đèn, Schneider cùng Trần Phàm nhìn nhau vài giây đồng hồ, nói liên tục ba tiếng tốt, lại nói:
- Đây mới thực sự là phong thái quân nhân!
- Trần, là người bạn trung thành nhất của anh, tôi hi vọng ngày nào đó vĩnh viễn không cần đến.
Silva nhận thấy được không khí có điều xoay chuyển, mỉm cười dàn xếp:
- Uống rượu.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Silva vừa dàn xếp, nguyên bản không khí hơi có vẻ khẩn trương cũng trở nên thoải mái, ba người bắt đầu đem đề tài chuyển hướng khu vực khác.
Không biết qua bao lâu, khi Trần Phàm ý thức được bữa tối sắp kết thúc, đột nhiên cười hỏi:
- Tướng quân Schneider, chiếc Hummer khi nãy chở tôi cùng Silva thoạt nhìn động lực rất mạnh, có phải từng được cải tiến qua?
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, trên mặt Schneider hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh lại che giấu được, hắn cười cười nói:
- Phải, nếu anh có hứng thú đối với việc cải tạo xe hơi, có thể để Silva chuẩn bị cho anh một ít.
- Tốt.
Dáng tươi cười trên mặt Trần Phàm không giảm, nói xong giơ tay nhìn đồng hồ, nói:
- Tướng quân Schneider, Silva, tôi định đêm nay trở về, thời gian không còn sớm, tôi nên đi tìm bạn của tôi. Cuối cùng, lại cảm tạ tướng quân nhiệt tình chiêu đãi.
Vừa nói xong, Trần Phàm lại bưng ly rượu đứng lên.
- Trần, tôi vốn muốn tiếp tục tâm sự cùng anh, anh phải đi, như vậy tôi cũng không giữ lại.
Schneider thấy thế vội vàng bưng ly rượu đứng lên:
- Không bằng...lần sau anh đến Mỹ, nhất định phải cho tôi biết, chúng ta cùng gặp mặt một chút...
- Không thành vấn đề.
Trần Phàm thật sảng khoái đáp ứng Schneider.
- Cạn ly!
Schneider đề nghị.
- Phanh!
Tiếng ly rượu va chạm lại vang lên, dưới ánh đèn, ba người Trần Phàm vẫn lộ dáng tươi cười như trước, nhưng mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Uống cạn ly rượu, Trần Phàm đặt ly xuống, mỉm cười nói với Silva:
- Silva, ông cùng tôi rời đi hay là lưu lại bồi tướng Schneider?
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, Silva có chút do dự không biết nên làm sao trả lời.
- Thật có lỗi, Trần, nguyên bản anh đi cùng Silva, Silva hẳn nên cùng anh rời đi. Nhưng anh cũng biết gia tộc của tôi cùng gia tộc của Silva có quan hệ hợp tác, tôi cần bàn chuyện với hắn, cho nên...
Nói xong Schneider lộ ra biểu tình xin lỗi:
- Tôi cam đoan, binh lính của tôi sẽ đưa anh tới nơi anh muốn đến, mặt khác anh có gì cần có thể nói với hắn!
- Cảm ơn.
Dáng tươi cười trên mặt Trần Phàm không giảm, nhưng nụ cười kia làm Silva có chút sợ hãi.
- Thưa ngài, mời.
Ngay khi tâm thần Silva còn đang bất an, một nữ đặc công đi tới trước người Trần Phàm, mỉm cười làm ra tư thế thỉnh, sau đó ở phía trước dẫn đường.
Sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi đi theo, mà Schneider cùng Silva lại vội vàng đi theo, tiễn Trần Phàm ra cửa.
Rất nhanh đoàn người đi ra bên ngoài biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, gã đặc công lái chiếc Hummer chạy tới, nhìn thấy Trần Phàm ra cửa, cúi chào Schneider xong mới đưa tay mời Trần Phàm.
- Tạm biệt Trần, bạn của tôi.
Schneider cùng Silva đều vẫy tay.
- Tạm biệt tướng quân Schneider, Silva.
Trần Phàm thật tùy ý ngồi vào xe, vươn tay vẫy chào từ biệt hai người.
- Ông!
Theo sau, nương theo một tiếng nổ vang, chiếc Hummer khởi động chậm rãi rời đi.
- Schneider, đừng...đừng! Ngàn vạn lần đừng chơi lửa!
Khi xe chạy được một khoảng cách, Silva mở miệng, ngữ khí của hắn có chút kích động, trên mặt tràn ngập vẻ khẩn trương cùng lo lắng.
Nghe được lời cảnh cáo của Silva, sắc mặt Schneider âm trầm không hé răng.
- Schneider, hắn đã phát hiện ông động tay chân trong xe, điều này ý nghĩa thế nào ông rất rõ ràng!" Silva thấy Schneider không lên tiếng, có chút nóng nảy, hắn biết mục đích Schneider mời Trần Phàm hôm nay, Schneider vì lo lắng cho lợi ích quốc gia, muốn xử lý Trần Phàm!
- Tôi biết.
Schneider cau chặt mày, sắc mặt ác liệt tới cực điểm:
- Nhưng ông cũng nghe được lời của hắn, hắn sẽ vì tổ quốc của hắn trả giá hết thảy! Nếu có một ngày hắn vì tổ quốc của hắn đối phó quốc gia của chúng ta, đó là tai nạn của quốc gia cùng nhân dân của chúng ta!
- Tôi biết, tôi cũng biết! Thậm chí tôi có thể hiểu được tâm tình của ông!" Silva hoàn toàn nóng nảy:
- Nhưng Schneider, tôi hi vọng ông hiểu được, hắn đã nhìn ra dụng ý của ông! Bởi vì như vậy, ông cho rằng ông có thể xử lý hắn sao?
- Nhìn thấu thì thế nào? Hắn vẫn đang ở trên chiếc xe kia.
Sắc mặt Schneider băng sương, sát khí hiện ra trong mắt:
- Chỉ cần tôi cấp tín hiệu, chiếc xe hơi sẽ lập tức nổ mạnh, hắn sẽ chết! Cho dù hắn có thể thần kỳ chạy thoát, chờ đợi hắn chính là năm mươi thành viên đặc chủng hải báo chặn giết!
- Schneider, mời ông nhớ kỹ, hắn là Đồ Tể! Hắn từng quét sạch Huyết Sắc Địa Ngục ra khỏi thế giới này!" Silva đỏ mắt, gầm nhẹ nói:
- Điểm này đám phế vật bộ đội đặc chủng hải báo không thể làm được, thậm chí trên thế giới này không ai có thể làm được!
- Còn nữa, tôi có thể rõ ràng nói cho ông biết, đội đặc chủng hải báo át chủ bài của ông, ở trước mặt hắn, chỉ là một đám con kiến, một đám kiến tùy tay hắn liền có thể bóp chết!
- Không cần chơi lửa, Schneider, ông bạn của tôi, tôi xin ông! Đừng chơi lửa được không?
Silva thật sự nóng nảy:
- Nếu ông lựa chọn chơi lửa, tôi cam đoan, tôi cùng ông đều chết dưới đao của hắn, hai gia tộc chúng ta cũng sẽ không còn tồn tại, thậm chí không trung nước Mỹ sẽ hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ!
Không trung nước Mỹ sẽ hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ!
Nghe được lời nói kích động của Silva, Schneider biến sắc, nhịn không được nhìn thoáng qua phương hướng chiếc Hummer rời đi.
Trong màn đêm, hắn nhìn không thấy bóng dáng chiếc Hummer.
Nhưng...
Chỉ cần hắn nguyện ý, trong vòng ba giây hắn có thể làm cho chiếc xe kia nổ tung thành một đống hoang tàn!
Đồ Tể sẽ bị nổ chết sao?
Giờ khắc này Schneider hoàn toàn không thể nắm chắc.
- Được rồi Silva, tôi nghe lời ông.
Vài giây sau, Schneider vô lực nhắm hai mắt lại.
- Hô...
Nghe được Schneider nói như thế, Silva không khỏi thở ra một hơi thật dài, trong gió đêm, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm.
- Silva, ông biết không? Để cho hắn chạy thoát, ý nghĩa tôi phải đi thuyết phục đám hỗn đản kia, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trong màn đêm, Schneider lại mở mắt, hắn nhìn về hướng đông xa xôi, chậm rãi mở miệng, ngữ khí hết sức phức tạp.
Silva có chút khó hiểu:
- Thuyết phục cái gì?
- Lúc Đồ Tể còn sống, quân đội Mỹ không được bước vào lãnh thổ đại lục nửa bước!
Trong màn đêm, thanh âm Schneider khàn khàn mà vô lực.