Nói chung người cuồng ngạo có hai loại, loại thứ nhất không có thực lực cường đại, ngược lại còn mười phần yếu ớt, muốn dùng vẻ cuồng ngạo để che giấu sự yếu ớt nhu nhược của mình, loại thứ hai là người có được thực lực cường đại làm trụ cột.
Không thể nghi ngờ, Maha thuộc loại người thứ hai.
Mà trên thực tế, cho tới nay Maha đều là vô cùng cuồng ngạo, sự cuồng ngạo của hắn còn nổi danh ở thế giới ngầm!
Nếu không phải như thế, Dixi, Sark, Nhân cũng sẽ không vì bận tâm chuyện chọc giận tới Maha mà để cho hắn một mình hành động.
Đồng dạng vì phần cuồng ngạo ẩn sâu trong nội tâm kia, Maha cảm thấy được giết Diệp Tranh Vanh cùng Jack làm hắn bẩn tay, cho nên ngay từ đầu không lựa chọn động thủ, lại bảo hai người phải tự sát, thẳng đến khi hai người vẫn không đáp ứng mới nhịn không được định xuất thủ.
Nhưng...
Khi người đàn ông có mái tóc nâu, đeo kính đen bước xuống xe, vẻ cuồng ngạo trên người Maha trong vô tình thu liễm lại rất nhiều, loại cảm giác này giống như từ một lão hổ khí phách mười phần biến thành một con mèo nhỏ.
- Mày là ai?
Maha mở miệng, hắn muốn làm cho mình khôi phục lại phần ngạo khí trước kia, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện đứng trước mặt người đàn ông này, hắn căn bản không thể làm được, ngược lại một cảm giác sợ hãi tận sâu trong linh hồn lặng lẽ bao phủ khắp nội tâm của hắn.
- Tao hỏi mày, mày muốn chết như thế nào?
Người đàn ông kia không trả lời câu hỏi của hắn, khi nói chuyện chậm rãi hướng Maha đi tới, cảm giác như trước mặt không phải đối diện cao thủ Thần Bảng mà đang đối diện một con gà yếu ớt, một con gà con tùy thời có thể vươn tay bóp chết!
- Mày là Đồ Tể!
Cảm thụ được áp lực vô hình do người đàn ông mang đến cho mình, Maha lấy lại tinh thần, nháy mắt đoán ra điều gì, đồng tử co rút lại, trong giọng nói lộ ra vài phần sợ hãi.
Dù Maha luôn hống hách đã quen, nhưng khi đối mặt với Đồ Tể từng trở thành thần thoại của thế giới ngầm, Đồ Tể đứng thứ nhất trong Thần Bảng, hắn vẫn cảm nhận được lực uy hiếp của Đồ Tể thật sự quá kinh khủng!
Nhìn Maha vừa rồi còn không ai bì nổi, lúc này lại giống như chuột thấy mèo, Diệp Mỵ cùng Diệp Tranh Vanh đều há to miệng, thần tình khiếp sợ, Diệp Mỵ không xác định hỏi:
- Cha...hắn là Trần Phàm sao?
- Ân.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Maha, nghe được lời nói của hắn, Long Nữ nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm bội phục kế hoạch của Trần Phàm thật sự rất hoàn mỹ.
Chân mày Maha cau chặt lại, hắn đã chấp nhận được người đàn ông trước mặt chính là Đồ Tể, dù sao theo hắn xem ra, trên thế giới này chỉ có bốn người có thể mang đến uy hiếp thật lớn cho hắn, bên trong bốn người có hai người thuộc giáo đình, một ở Hắc Ám U Linh, không thể nào là người đàn ông phía trước.
Không riêng như thế, lòng dạ hắn vốn sâu đậm liền đoán được tất cả chuyện này là cái bẫy, lại nhịn không được hỏi:
- Tất cả chuyện này là do mày bố trí, đúng không?
- Đúng vậy!" Trần Phàm dừng bước, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Maha:
- Đừng ôm tâm lý may mắn, mày nhất định phải chết.
Nghe được Trần Phàm xác nhận, Maha tức giận đến run cả người, bọn hắn nguyên bản muốn bắt cóc Diệp Mỵ uy hiếp Trần Phàm, lại thật không ngờ tất cả chuyện này chỉ là mưu kế của Trần Phàm, loại cảm giác bị tính kế này giống như Trần Phàm hung hăng tát vào mặt hắn, làm trong lòng hắn tràn ngập cảm giác bị thất bại.
Sự thật đúng như Maha suy nghĩ, Trần Phàm cũng biết một mình đối mặt Dixi, Maha, Sark cùng Nhẫn vây công, nhiều ít sẽ tồn tại nguy hiểm, cho nên sau khi tiêu trừ tai họa ngầm của gia tộc Qiesi Jarno và Profaci, hắn âm thầm thả ra tin tức có quan hệ với Diệp Mỵ dẫn dụ đám người Dixi mắc câu.
Lúc trước khi ở biệt thự, Trần Phàm ẩn thân âm thầm cũng không ra tay, là bởi vì hắn biết Long Nữ đủ sức xử lý đám người Muller, mà vừa rồi sở dĩ hắn đợi khi Maha muốn động thủ mới lộ mặt, là vì hắn muốn giải quyết tên Nhẫn Hoàng luôn truy tung, đồng thời âm thầm quan sát còn có người nào khác đang ẩn núp trong bóng tối hay không.
Không sơ hở!
Đây là yêu cầu của Trần Phàm trong hành trình đến nước Mỹ.
Theo ý nào đó mà nói, Đồ Tể của hôm nay so với trước kia đã có một ít khác nhau.
Trước kia vì muốn báo thù cho Lưu Mãnh, một mình hắn đối diện Huyết Sắc Luyện Ngục, chính là liều mạng, khi đó hắn không có gánh nặng, chỉ xem mạng mình như cỏ rác, chết rồi thì cũng thôi.
Mà hiện giờ thì lại khác, hắn nhất định phải quý trọng tính mạng của mình, bên cạnh hắn còn rất nhiều người cần hắn đi chiếu cố, một khi hắn chết, sẽ trở thành ác mộng của mọi người trong đó có Tô San!
Đây là điều hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy!
- Mày tự sát hay để tao động thủ?
Ngay khi Maha đang hối hận mình đã rơi vào bẫy của Trần Phàm, Trần Phàm mở miệng lần nữa, ngữ khí không nóng không lạnh, thanh âm không lớn nhưng vẻ cuồng ngạo không gì sánh kịp cũng không hề giảm bớt nửa phần, cảm giác như Maha ở trong mắt hắn chỉ là một người chết!
Lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm lọt vào trong tai Maha, tựa như tiếng sấm mùa xuân, chấn đến cả người hắn run rẩy!
Ngay tại vừa rồi, hắn đã tuyệt đối nắm chắc thế cục trong tay, cũng từng nói qua lời tương tự với nhóm người Long Nữ, lại thật không ngờ giờ khắc này, Trần Phàm đem một câu như vậy từ đầu đến cuối lặp lại với hắn!
Một cảm giác sỉ nhục không thể chịu đựng nổi nháy mắt từ trong lòng Maha lan tràn khắp bốn phía, nỗi sỉ nhục kia làm hắn đau đớn, làm nội tâm hắn vô cùng phẫn nộ.
Dưới ánh mặt trời, vẻ sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn của Maha đã hoàn toàn biến mất không còn tồn tại, chỉ còn lại lửa giận ngập trời, hai mắt hắn đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm gầm nhẹ nói:
- Hắc! Đồ Tể lại như thế nào? Tao cũng không tin mày có thể đánh chết người đã tiêm gien số 1 thành công như tao!
- Chuy!
Vừa nói xong, một thanh loan đao đột nhiên xuất hiện trong tay Maha, lưỡi đao toát ra khỏi vỏ vang lên một tiếng vang giòn, lạnh lẽo, lưỡi đao trắng tuyết khúc xạ ánh mặt trời, đâm đến chói mắt.
- Ánh sáng của hạt gạo, cũng bày đặt chói sáng!
Chứng kiến hành động của Maha, Trần Phàm liếm liếm môi, lệ khí trong lòng đột nhiên bùng nổ, một cỗ sát ý kinh khủng nhất thời lan tràn khắp bốn phía.
Điên Đồ Tể tái hiện!
Giờ khắc này hắn giống như một thanh bảo kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, sát khí lẫm nhiên!
Cảm thụ được sát ý khủng bố tràn ngập từ trên người Trần Phàm, Long Nữ liền cho xe tránh xa, hiển nhiên nàng không muốn sự tồn tại của nhóm người mình làm ảnh hưởng cuộc chiến đấu kế tiếp của Trần Phàm.
Maha hoàn toàn bị Trần Phàm chọc giận, dự dịnh liều mạng tử chiến, lúc này cảm nhận được sát ý đáng sợ trên người Trần Phàm, lòng tự tin vừa hồi phục của hắn giống như xuất hiện vếch rách, lặng yên không tiếng động bắt đầu vỡ tung.
- Rống!
Maha rất rõ ràng, cao thủ quyết đấu khí thế cùng lòng tin tưởng rất trọng yếu, nhận thấy được lòng tin tưởng trong nội tâm bắt đầu dao động, hắn bức bách chính mình nhớ lại chuyện Trần Phàm cho hắn đội nón xanh, muốn lợi dụng lòng phẫn nộ kích thích chiến ý của mình.
Vừa hồi ức lại, lửa giận từ nội tâm hoàn toàn kích phát chiến ý của Maha, dưới ánh mặt trời, trường bào màu trắng không gió tung bay, đôi mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm!
- Rống!
Khi chiến ý vừa tăng lên tới đỉnh, Maha ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, cổ tay run lên, dùng loan đao khúc xạ ánh sáng mặt trời quấy nhiễu Trần Phàm, cả người hóa thành một đạo thân ảnh màu trắng lướt về hướng Trần Phàm.
Cả người hắn bay tới, lưỡi đao chỉ vào Trần Phàm, cảm giác thanh loan đao đã trở thành một bộ phận thân thể hắn, hoặc giống như hắn đã biến thành một bộ phận của thanh loan đao!
Nhân đao hợp nhất!
Giờ khắc này Maha trực tiếp tiến vào trạng thái nhân đao hợp nhất, điển hình ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay chính là sát chiêu!
Nhanh!
Tốc độ của Maha vượt hẳn tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!
Nhưng...
Đối mặt một kích lôi đình của Maha, Trần Phàm cũng không trốn tránh, mà đứng yên tại chỗ.
Bởi vì hắn đã chuyển hóa thành trạng thái điên cuồng, trong mắt tràn ra quang mang màu đỏ tươi, diễn cảm thật băng sương làm lòng người rét lạnh.
- Sưu!
Giữa lúc này, Trần Phàm xuất thủ.
Ngay khi Maha sắp đến gần Trần Phàm, cổ tay Trần Phàm chợt run lên, chìa khóa xe hóa thành một đạo hắc quang vọt tới chỗ Maha đang lao đến!
Không thể không nói, cao thủ đứng thứ năm trong Thần Bảng, tốc độ phản ứng của Maha thật khủng bố, khoảng cách ngắn như thế lại bị Trần Phàm đột nhiên ra tay, hắn lập tức liền làm ra phản ứng.
Hắn đang chạy như điên, thân hình đột nhiên giảm tốc độ, tay phải run lên, thuận thế vung ra!
- Chuy!
Ánh đao hiện lên, chìa khóa Trần Phàm vung ra trực tiếp bị một đao của Maha chém thành hai đoạn!
Tuy rằng một kích này của Trần Phàm không tạo thành thương tổn với Maha, nhưng Trần Phàm lại dễ dàng hóa giải sát chiêu của hắn, đánh tan trạng thái nhân đao hợp nhất của hắn.
- Sưu!
Một kích thành công, Trần Phàm không ngừng lại, giẫm mạnh chân tại chỗ lao tới gần Maha, tốc độ khủng khiếp bám theo một trận gió rít, còn để lại tàn ảnh mơ hồ có thể nhìn thấy.
Trần Phàm vừa ra tay, tốc độ còn nhanh hơn Maha rất nhiều, Maha chỉ cảm thấy ở phía trước như có thiên quân vạn mã vọt tới, thế không thể đỡ!
Không có chút nào do dự, đối diện Trần Phàm chuyển thủ thành công phóng ra, hắn lập tức lựa chọn thối lui!
Thậm chí hắn không kịp thu đao, cả người cấp tốc bật lui ra sau!
Maha lui, Trần Phàm truy!
Trên đường, hai người đem tốc độ phát huy tới cực hạn của con người, nhanh đến mức làm Long Nữ cũng không thể nhìn thấy được rõ ràng!
Dần dần, dần dần, Maha phát hiện khoảng cách giữa hắn và Trần Phàm càng ngày càng gần.
Theo sau...
Ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng gần hai thước, Maha nhìn thấy hai chiếc thể thao từ sau lưng Trần Phàm cấp tốc chạy đến.
Trên đường, hai chiếc thể thao tựa hồ như đang đua xe, song song chạy tới!
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Maha hiện lên dáng tươi cười lạnh như băng.
- Chết!
Nương theo một tiếng hét to, Maha nghiêng người chợt lóe, lách sang bên phải, theo sau cổ tay chợt động, loan đao trong tay hóa thành một đạo bạch quang, cấp tốc bắn về phía bên phải Trần Phàm!
Đúng vậy!
Giờ khắc này Maha không lựa chọn trực tiếp công kích, mà đem loan đao bắn về phía bên phải Trần Phàm!
Bởi vì theo hắn xem ra, Trần Phàm phải tránh né hai chiếc thể thao, chỉ đành phải trốn tránh sang bên phải, hắn vừa vải ra thanh loan đao, nếu Trần Phàm tránh sang phải sẽ bị loan đao đánh trúng, nếu như không tránh, thời gian còn lại không đủ tránh né hai chiếc xe thể thao đang lao tới!
Hai loại kết quả vô luận như thế nào đều chỉ có một kết cục: Chết!
Có thể sao?