Trong phòng ngủ. Tô San mặc chiếc váy đầm ngủ màu đen ngồi trước màn hình máy vi tính, đang hung hăng lướt những ngón tay ở trên bàn phím, muốn phản kích chiến đội No 1. Kết quả vừa trông thấy chính mình bị đá ra khỏi phòng chơi xong, nàng tức giận đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, nụ hoa mới phóng dục trước ngực cũng theo đó mà khẽ đong đưa, biên độ kinh người.

 

Không chần chừ. Tô San tiếp tục nhảy vào phòng chơi!

 

- Chiến đội No1, các ngươi chính là một đám rác rưởi, thế nhưng còn bày đặt dùng danh hào chiến đội No 1, các ngươi không biết xấu hổ sao?

 

Xưa nay. Tô San trừ bỏ là người thích tranh cường háo thắng, nàng còn là một người trực tính, người khác đối xử tốt với nàng, nàng sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần. Tương phản, nếu người nào không tốt với nàng, nàng tuyệt đối sẽ khiến cho bọn họ xem một chút nhan sắc chua ngoa.

 

- Tô đại mỹ nhân, tuy phụ nữ có nhan sắc làm tiền vốn, nhưng nữ nhân xinh đẹp bao nhiêu mà không có nội hàm, thì còn không bằng một đầu heo nái. Cô nói chúng tôi là rác rưởi sao? Ha ha, chúng tôi có rác rưởi như thế nào, thì cũng không bao giờ thèm chơi gian lận giống như các người đâu!

 

- Ngoài ra. Tô đại mỹ nhân, lúc trước tôi đã nói rồi, nơi này không chào đón cô, chẳng lẽ cô khồng biết xấu hồ ư? Cô muốn chủ động rời phòng, hay là để tôi đá văng cô ra bên ngoài nữa đây?

 

Rất nhanh, trên màn hình đã xuất hiện dòng chữ phản hồi của Phạm Chí Vĩ. Trông thấy dòng phản hồi của Phạm Chí Vĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô San tức giận đến mức trắng bệch, vừa định phản ứng, thì đã bị đá văng ra khỏi phòng chơi.

 

- Hô...hô...

 

Liên tục phun ra hai ngụm tức khí. Tô San cật lực làm cho mình tỉnh táo lại. Theo sau, nàng không có vào phòng chơi nữa, mà đứng dậy đi sang phòng ngủ của Trần Phàm.

 

Trong phòng ngủ. Trần Phàm đã thoát ra khỏi trò chơi, đang cởi trần, mặc quần đùi, châm một điếu thuốc lá lên, nhẹ nhàng rít khói. Dưới ánh đèn, sương khói vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm cho người ta không thể nào nhìn thấy được rõ diễn cảm ở trên mặt hắn, nhưng vẫn có thể trông thấy những đường gân xanh chằng chịt ở trên thân hình tràn đầy sức mạnh kia, rất là dọa người.

 

Chi dát...

 

Nương theo thanh âm vang giòn, cửa phòng bị Tô San đẩy ra. Tô San một thân đầm ngủ màu đen xuất hiện ở trước cửa phòng. Nếu bình thường, khi trông thấy trên người Trần Phàm chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi. Tô San tuyệt đối sẽ không dám tiến vào phòng ngủ của Trần Phàm. Nhưng tình huống tối nay có chút đặc thù, cho nên nàng không còn tâm tư băn khoăn nhiều điều như vậy, sau khi tiến vào, liền bước thẳng về phía Trần Phàm.

 

- Lão bà ah! Đã muộn thế này rồi, còn sang đây tìm tôi làm gì?

 

Mắt thấy Tô San bước vào trong phòng. Trần Phàm dập tắt điếu thuốc, diễn cảm nhanh chóng thay đổi, mỉm cười hỏi.

 

Vừa nghe thấy những lời này của Trần Phàm, và ngắm nhìn thân hình chằng chịt vết sẹo kia. Tô San mới ý thức được có chút không ổn, diễn cảm trên mặt nhất thời ửng hồng, bất quá nhớ tới chuyện tình lúc trước bị chiến đội No 1 nhục nhã, tia thẹn thùng trong lòng vừa dập lên, lập tức biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng, cướp lấy chính là vẻ buồn bực nói:

 

- Chiến đội No 1 chơi không lại chúng ta, còn nói chúng ta dùng lệnh gian xảo, quả đúng là cái thứ không biết xấu hổ.

 

Cho tới nay, vô luận Trần Phàm làm chuyện gì. Tô San đều không mấy tin tưởng, nhưng lúc trước ở trong trò chơi CS. Trần Phàm lược sát tứ phương, mà Tô San lại không hề...hoài nghi chút nào, cái loại tương phản mãnh liệt này khiến cho Trần Phàm nao nao, theo sau mỉmm cười nói:

 

- Đợi tới khi thi đấu chính thức, bọn họ sẽ biết là chúng ta không chơi gian xào thôi mà.

 

- Ân, chúng ta nhất định phải hung hăng giáo huấn bọn hắn ở trong trận đấu chính thức.

 

Tô San gật đầu phụ họa, theo sau nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp:

 

- Ngoài ra, chúng ta còn phải tương kế tựu kế.

 

- Tương kế tựu kế?

 

Trần Phàm nghi hoặc nhìn Tô San.

 

Chứng kiến biểu tình nghi hoặc trên nét mặt của Trần Phàm. Tô San hưng phấn nói:

 

- Anh ngẫm thử xem, lấy tâm tính đê hèn của đám chiến đội No 1, bọn hắn nhất định sẽ thông báo anh dùng lệnh chơi gian xảo. ở trên diễn đàn của trường học. Mà anh thì sao, kỳ thật là không hề chơi kiểu như thế, cho nên, trước khi đến thời gian thi đấu, anh sẽ phải im lặng, để đám chiến đội No 1 kia, càng thêm khẳng định là anh sẽ chơi gian xảo. Thẳng đến phút cuối cùng, khi hai đội gặp nhau, anh mới tái diễn kĩ năng khủng bố kia, hung hăng giáo huấn vùi dập bọn hắn!

 

Ân? Vừa nghe thấy Tô San nói ra những lời này. Trần Phàm không khỏi ngây ngẩn tâm thần.

 

- Cô không cần lo lắng, lấy tiêu chuẩn của tôi. Chu Văn cùng Tiêu Phong, trong trận đấu chính thức không có cô, cũng vẫn có thể giành được chiến thắng" Trần Phàm trầm mặc, giãi thích nói.

 

Theo sau. Tô San dường như còn cảm thấy chưa đã nghiền, nên mới trực tiếp bước đến gần Trần Phàm, một tay đặt trên vai hắn, cao hứng phấn chấn nói:

 

- Nếu chúng ta làm như vậy, ngay từ đầu. đám hỗn đản chiến đội No 1 kia, sẽ cho rằng bọn chúng nhất định là nắm chắc phần thắng, mà kết quả cuối cùng sau trận đấu, chúng ta sẽ dành cho bọn hắn một đả kích trí mệnh.

 

- Lão bà, không phát hiện ra, cô cư nhiên còn là người âm hiểm như vậy ah!

 

Đối với kế hoạch lần này của Tô San. Trần Phàm nhiều ít vẫn có chút kinh ngạc. Đây chính là cấp hy vọng chiến thắng cho đám người chiến đội No 1 trước, sau đó mới khiến cho bọn hắn hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

 

Tô San nhớ tới diện mạo vô sỉ của đám người chiến đội No 1, lập tức căm phẫn nghiến răng nói:

 

- Ai kêu bọn hắn làm người quá mức đê tiện, huống chi. Chỉ khi làm như thế chúng ta mới có thể giúp cho Chu Văn nhổ ra ngụm ác khí kia ra.

 

Thân là con gái của Tô Thanh Hải, trí não của Tô San không hề đơn giản, nếu không cũng không thể tiến vào hệ quản lý của trường đại học Đông Hải bằng số điểm cao ngất ngưởng. Tương phản, nàng cực kỳ thông minh, chẳng qua bởi vì nội tâm của nàng quá mức đơn thuần, nên chưa từng nghĩ qua, sẽ dùng mưu kế đế đối phó với người khác mà thôi.

 

Trần Phàm hiểu, lần này Tô San bị tức khí, nên mới phải dùng mưu kế. Đúng theo như Tam Tự Kinh đã nói, nhân chi sơ, tính bổn thiện, nội tâm mỗi con người khi sinh ra đều sẽ đơn thuần giống như một tờ giấy trắng. Nhưng theo thời gian trôi qua. Trải qua nhiều chuyện tình ngày thường, tờ giấy trắng dần dần sẽ nhiễm bẩn, chẳng qua trình độ bẩn khác nhau như thế nào mà thôi.

 

Có người hoàn toàn nhuộm thành màu đen, vì lợi ích không từ bất cứ một thủ đoạn nào, vì đạt được mục đích, ngay cả người thân đều có thể giết chết. Cũng có người tuy rằng già đời, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn có địa phương sạch sẽ, nhưng nhiều khi, bọn họ chỉ là không đem cái mảnh nội tâm đó phơi bày ra bên ngoài mà thôi.

 

Mà tạo thành những chuyện này tất cả đều bởi vì: cùng đường bức ép!

 

Dù sao, chúng ta chỉ có thể thích ứng cuộc sống, mà không thể khiến cho cuộc sống thích ứng với chúng ta.

 

Sáng hôm sau, cùng ngày thường giống nhau. Trần Phàm chạy lên phòng ký túc xá, ba người Ngu Huyền đều không có lên lớp.

 

Ngu Huyền trước sau như một. đang tập đứng tấn bên ngoài ban công, mà Chu Văn không có rời giường tập thể dục như bình thường, mà đang nằm ở trên giương, ngẩng ngơ nhìn lên trần nhà.

 

về phần Tiêu Phong, sau khi trải qua phong ba ở Hàng Châu, hắn không hề đem quá nhiều tinh lực đặt lên trên phương diện hình tượng cá nhân, đối với hứng thú tán gái cũng giảm bớt đáng kể, trừ bỏ đi học ra, những khoảng thời gian khác đều đọc sách nói về kinh tế và quản lý.

 

- Trần Phàm!

 

Trông thấy Trần Phàm tiến vào phòng ký túc xá. Tiêu Phong buông quyển sách Kinh Tế Học trong tay ra, nhìn Trần Phàm chào hỏi.

 

Nguyên bản Chu Văn đang nằm trên giường ngẩn ngơ, sau khi trông thấy Trần Phàm bước vào, cũng theo trong cơn thất thần hồi phục lại bình thường, đứng dậy nói:

 

- Trần Phàm, không nghĩ tới, kĩ thuật CS của cậu còn tốt đến vậy.

 

Hiển nhiên, đã trải qua thời gian tiếp xúc lâu như vậy. Chu Văn đối với Trần Phàm cực kỳ tín nhiệm, không chút nghi ngờ Trần Phàm sẽ chơi gian xảo trong trận đấu buổi tối hôm qua. Mà ở hắn xem ra, lấy biểu hiện tiêu chuẩn của Trần Phàm từ buổi tối hôm qua, so với những game thủ chuyên nghiệp còn muốn ngưu bức hơn, hoàn toàn có thể đăng kí tham dự những trận đấu đỉnh cao ở trên thế giới.

 

- Rảnh rỗi thì chơi đùa chút thôi.

 

Trần Phàm mỉm cười, sau đó vỗ vai Chu Văn:

 

- Chuyện quá khứ đừng suy nghĩ nhiều làm gì, mà cũng không cần phải tự trách bàn thân, chuyện đó cậu không hề sai. Còn bây giờ. điều chúng ta cần phải làm, chính là hung hăng giáo huấn đám người Phạm Chí Vĩ ở trong trò chơi, để cho ngày sau bọn chúng nhìn thấy cậu. đều không dám nhắc tới CS, thậm chí giáp mặt cậu còn phải vòng qua lối khác mà đi.

 

- Bá!

 

Chu Văn diễn cảm biến đổi, theo sau dường như cảm thấy lời của Trần Phàm rất có đạo lý, song quyền thoáng nắm chặt vào nhau, đồng thời trùng điệp gật đầu.

 

Trong vòng hai tuần lễ này, vì nghênh đón trường đại học Tokyo đến tham gia hoạt động giao lưu trao đổi, mà các hạng mục trận đấu. đã lần lượt hé mờ.

 

Ngu Huyền chẳng những gia nhập đội bóng rổ, hơn nữa còn thông qua biểu hiện kinh diễm, mà trở thành quân chủ lực trong đội. Nghe nói huấn luyện viên đội tuyển bóng rổ còn tung cành ô - liu cho Ngu Huyền, có thế đoán ra chính là, chờ sau khi giải thi đấu lần này kết thúc. Ngu Huyền có thể chính thức tiến vào đội bóng rổ của trường, đảm nhiệm vị trí trung phong.

 

Trừ bỏ đội tuyển bóng rổ. Ngu Huyền còn gia nhập xã đoàn võ thuật của nhà trường, bất quá xã đoàn võ thuật lại không có nhiều trận đấu.

 

So sánh cùng biểu hiện kinh diễm của Ngu Huyền ở đội tuyển bóng rổ, thì những thành viên trong đội Thái Điểu A, của môn thi đấu thể thao điện tử, lại có điểm bất đồng.

 

Bởi vì trận đấu CS hạn chế năm người chơi, đội Thái Điểu A trừ bỏ bốn người Trần Phàm ra, còn theo lớp quản lý công thương tìm một nam sinh tên là Vương Vũ, người này kĩ thuật bình thường, so với Tiêu Phong hơi nhỉnh hơn một chút mà thôi.

 

Cùng lúc đó, sự tình diễn ra quả đúng như Tô San phỏng đoán trước, bằng vào kĩ năng khủng bố của nàng và Chu Văn. đội Thái Điểu A đã nhẹ nhàng chiến thắng các đối thủ khác, thuận lợi tiến vào trận chung kết, còn phía bên kia. Trần Phàm trước khi thi đấu đã có biểu hiện nghịch thiên, lại không hề khai hỏa ở trong thời gian thi đấu chính thức. Điều này, càng khiến cho một số người trong lòng âm thầm khẳng định, buổi tối hôm đó Trần Phàm chắc chắn đã chơi gian xảo.

 

Trong một căn phòng nằm gần trường đại học Đông Hải. Phạm Chí Vĩ sau khi post xong bài châm biếm đội Thái Điểu A lên diễn đàn, liền châm một điếu thuốc lá, hung hăng rít vài khói. Tiếp theo quay sang nhìn Lâm Vũ ngồi cùng một đám người, nói:

 

- Các huynh đệ, ngày mai hãy biểu hiện tốt hơn một chút, tranh thủ vùi dập đội Thái Điểu A, cho bọn chúng không thể nào ngóc đầu lên nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

- Yên tâm đi. đội trưởng, nếu bọn chúng không dùng lệnh chơi gian xảo, thì chỉ là rác rưởi trong bãi rác mà thôi.

 

- Đúng vậy, kết quả trận đấu ngày mai, chúng ta sẽ tặng cho bọn chúng một quả trứng vịt. Hảo hảo thốt ra ngụm ác khí mấy ngày qua!

 

- Ác khí hiển nhiên là phải nhổ, bất quá, chỉ trong trò chơi thôi vẫn chưa đủ.

 

Nghe thấy đám chiến hữu nói. Lâm Vũ thần tình cười lạnh:

 

- Trừ trận đấu điện tử này ra, ngoài đời chúng ta cũng cần phải làm cho gã tiểu động loại kia sống không dễ chịu...Đương nhiên, nếu hắn nguyện ý đem Tô San giao ra đây. để chúng ta hảo hảo hưởng thụ một đêm, vậy liền sẽ buông tha cho hắn.

 

- Tô San kia kiều đồn hậu vểnh, thắt lưng nhỏ nhắn gọn gàng, hai chân dài trắng muốt, quà thực đúng là món hàng thượng hạng ah!

 

Vừa nghe Lâm Vũ nói như thế, lập tức có kẻ say mê tán thường khen ngợi.

 

- Ha ha...

 

Theo sau, toàn bộ thành viên trong chiến đội No 1 đều cười phá lên ha hả, cười giống như không thèm kiêng nể một ai...