Trên một con đường lớn phồn hoa tại Hàng Châu.
Một chiếc Lincoln được hai chiếc xe Benz vây quanh, chạy nhanh về hướng khách sạn Radisson.
Trong xe, một người trung niên đeo kính mắt gọng vàng để râu quai nón, miệng ngậm xì gà, nhưng không hút mà dùng vẻ mặt nghiêm nghị suy nghĩ gì đó.
Bên cạnh người trung niên là một nữ nhân có mái tóc quăn màu cà phê, nữ nhân mặc một chiếc áo âu phục màu đen bó sát người, bên dưới là một chiếc váy màu xám, trên sống mũi cũng có kính mắt gọng vàng, cả người cho người ta cảm giác tài giỏi thông minh lanh lợi.
- Roman tiên sinh, vừa mới nhận được điện thoại, người của đại sứ quán đã liên hệ với quan viên nơi này, hơn nữa đem ý của ngài chuyển cấp bọn hắn.
Nhìn thoáng qua Roman đang cúi đầu trầm tư, nữ nhân do dự một chút, mở miệng nói.
Nữ nhân lên tiếng làm Roman bừng tỉnh, chỉ thấy hắn cau mày hỏi:
- Quan viên nơi này nói như thế nào?
- Bọn hắn hỏi ngài ở nơi nào, bảo là muốn tự mình đến đón ngài. Còn nói chuyện của Dai Fu tiểu thư, ngài không cần phải lo lắng, bọn hắn sẽ dặn dò xuống dưới.
Nữ nhân nói thật nhanh:
- Mặt khác, bọn hắn còn mơ hồ lộ ra ý tứ muốn chúng ta đầu tư cho nơi này.
- Đầu tư? Hắc, tiểu thư thiếu chút nữa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn tại địa bàn của bọn hắn, tộc trưởng tuyệt đối sẽ không cho phép đầu tư ở nơi này.
Roman cười lạnh một tiếng, theo sau đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi hướng khách sạn Radisson tiến đến, trong phút chốc đã vượt qua xe của Roman.
- Ngu xuẩn, lái nhanh một chút.
Nghe được thanh âm còi cảnh sát, Roman tựa hồ nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên thấp giọng nhìn lái xe quát:
- Tiểu thư yêu cầu chúng ta nhất định phải tới khách sạn trước cảnh sát.
Oanh!
Ngạc nhiên nghe được Roman phân phó, lái xe dùng bộ đàm thông tri bảo tiêu mở đường phía trước, sau đó đột nhiên đạp mạnh ga tới cực hạn, chiếc Lincoln đầy tính năng tốt lập tức gia tốc xông tới.
Hai mươi phút sau, Roman dẫn đầu đi tới trước cửa khách sạn Radisson.
Ngay cửa khách sạn, đầu lĩnh bảo tiêu Black của Dai Fu đã chờ đợi lâu ngày, mắt thấy Roman xuống xe, lập tức tiến lên nghênh đón:
- Roman tiên sinh.
- Chết tiệt, Black, anh có biết bởi vì sự sơ suất của anh, thiếu chút nữa anh đã gặp phiền phức lớn?
Nhớ tới Dai Fu gặp phải nguy hiểm tại Hàng Châu, Roman nhíu mày khiển trách.
Black bất đắc dĩ nhún vai:
- Điều này chẳng thể trách tôi, là tiểu thư khăng khăng đòi một mình tới nơi này.
Black vừa dứt lời, phía trước truyền tới thanh âm còi cảnh sát, hơn mười chiếc xe cảnh sát gào thét mà đến, khí thế kinh người.
- Roman tiên sinh, tiểu thư muốn tôi chuyển cáo ngài, những cảnh sát này do ngài ứng phó.
Nhìn xe cảnh sát đang chạy đến như bay, Black trầm giọng nói:
- Nàng nói tuyệt đối không thể để cho bạn của nàng bị mang đi.
Làm người phụ trách tập đoàn Wamer tại Châu Á, Roman được xem là trụ cột vững chắc của tập đoàn Wamer, thậm chí có thể nói tuyệt đối là thành viên trung tâm.
Nhưng...thân phận và địa vị như vậy lại không cách nào để cho hắn chen chân vào đỉnh kim tự tháp quyền lực của gia tộc Kerner Er.
Nguyên nhân chỉ có một: huyết thống.
Gia tộc Kerner Er đã tồn tại hơn trăm năm, loại gia tộc quý tộc này, kéo dài một ít thói quen của cổ đại quý tộc, trong đó chú trọng huyết thống, đây chính là điều mà gia tộc quý tộc coi trọng nhất.
Nói khoa trương một chút, đối với loại gia tộc này mà nói, thành viên có chứa huyết thống trực hệ của gia tộc, dù cho là một đầu lợn, trong gia tộc nhận được đãi ngộ cũng xa xa vượt qua thành viên gia tộc bình thường.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ - thành viên gia tộc bình thường, nếu năng lực bản thân hết sức ưu tú, làm ra được cống hiến trọng đại cho gia tộc, cũng có thể chen chân vào đỉnh kim tự tháp quyền lực của gia tộc.
Tình cảnh trước mắt của Roman chính là như thế, đối với hắn mà nói, tiến một bước trời cao biển rộng, lui một bước sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đứng vào đỉnh cao quyền lực của gia tộc Kerner Er.
Ở dưới điều kiện tiên quyết này, Roman rất rõ ràng, hôm nay hắn giống như đang đi xiếc trên dây thừng, một bước cũng không thể làm lỗi, nếu không nghênh đón hắn sẽ là vực sâu vạn trượng.
Mà hắn biết rõ địa vị của Dai Fu trong gia tộc Kerner Er, tự nhiên biết nếu không xử lý chuyện Dai Fu căn dặn thật hoàn mỹ, ý vị sẽ như thế nào.
Vì thế nghe được đầu lĩnh bảo tiêu Black của Dai Fu nhắn lại ý tứ của Dai Fu? Roman liền gật đầu:
- Anh đi nói cho tiểu thư, cam đoan kết quả sẽ làm nàng vừa lòng.
Đối với năng lực của Roman, Black cũng có nghe qua, lúc này thấy Roman vỗ ngực cam đoan, cũng không nói lời vô ích, trực tiếp xoay người đi vào khách sạn, mà Roman mang theo thư ký của mình đứng nguyên tại chỗ chờ cảnh sát đến.
Ngoài một km, trong một chiếc BMW của cảnh sát, Hình Binh thân là phó cục trưởng đang ngậm một điếu thuốc lá, rít mạnh, sắc mặt âm trầm dọa người, trong con ngươi không ngừng lóe lên ánh sáng thông minh lanh lợi.
Có thể ở tòa thành phố như Hàng Châu tiến tới vị trí trước mắt, năng lực của Hình Binh không thể nghi ngờ, trọng yếu hơn là hắn bước lên chiến thuyền lớn như Thanh bang. Theo hắn xem ra, nếu hắn có thể luôn luôn đứng trên chiến thuyền lớn này, bằng vào năng lượng kinh người của bọn hắn, con đường làm quan của hắn không chỉ sẽ như thế.
Đương nhiên, hắn vốn thông minh lanh lợi nên rất rõ ràng, Trần Phàm tuyệt đối không phải là con mèo con chó bình thường trên đường, có thể tùy tiện khi dễ, ngược lại Trần Phàm là người làm cho hắn thập phần kiêng kỵ.
Không nói tới bối cảnh của Trần Phàm mà ngay cả hắn thậm chí cả Thanh bang đều không thể điều tra, bằng vào lời của Tiết Cường, Trần Phàm dùng sức một mình giết hại mấy chục người của Triệu Thiên Bá, điều này đủ làm hắn sợ hãi.
Cùng lúc, mệnh lệnh của Tiết Cường nhất định phải chấp hành, cùng lúc lại không thể làm chim đầu đàn, ngay mặt trở thành kẻ địch của Trần Phàm, đây đối với Hình Binh mà nói là vấn để khó khăn không nhỏ.
Bất quá thông qua cái đầu thông minh lanh lợi, hắn nghĩ ra sách lược vẹn toàn - theo hắn xem ra, nếu một hồi tới khách sạn Trần Phàm ngoan cố chống cự cùng cảnh sát phát sinh xung đột, như vậy lấy sức cảnh sát nhất định sẽ làm cho Trần Phàm chết ngay đương trường. Ngoài ra, nếu Trần Phàm buông tha chống cự, phối hợp cảnh sát hành động tiến vào cục cảnh sát, hắn cũng sẽ không lộ mặt mà để cho mấy tên thủ hạ đảm đương vai chó săn của Tiết gia đi xử lý chuyện này.
Cứ như vậy, vô luận sự tình phát triển đến mức nào, hắn cũng sẽ không cần chân chính tiến lên sân khấu, dù Trần Phàm chết ở Hàng Châu, thế lực sau lưng của Trần Phàm truy cứu tới, cũng sẽ không tra được lên người của hắn.
Dù sao, mệnh lệnh là của đại cục trưởng, mà thi hành mệnh lệnh là cảnh sát bên dưới, có quan hệ gì tới hắn?
Không sơ hở.
Đây là đánh giá của Hình Binh đối với đối sách mà hắn nghĩ ra.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hình Binh không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó dụi mạnh tàn thuốc, đưa ánh mắt nhìn về hướng khách sạn Radisson.
Hai phút sau, hơn mười chiếc xe cảnh sát gào thét đi tới cửa khách sạn Radisson.
Xe cảnh sát dừng lại, một ít cảnh sát lập tức bắt đầu bố trí cảnh giới tuyến, giải tán quần chúng, mà Hình Binh giảo hoạt đi theo phía sau cục trưởng, một bộ dáng lấy cục trưởng làm dẫn đầu.
Rất nhanh, quần chúng quanh hiện trường bị đuổi đi xa, chỉ có Roman mang theo thư ký cùng bảo tiêu lưu lại ngay cửa khách sạn. Vì thế, một nữ cảnh viên có Anh ngữ xuất chúng lập tức tiến lên nói:
- Tiên sinh, chúng tôi cần chấp hành công vụ, xin ngài cùng bạn của ngài tạm thời tránh đi.
- Đi gọi người chủ sự của các người tới đây.
Roman khẽ nhíu mày nói, khẩu âm tiêu chuẩn England.
Nữ cảnh viên tựa hồ không ngờ Roman lại nói như vậy, trong lúc nhất thời thế nhưng lại ngây ngẩn cả người, mà ở một bên, đại cục trưởng thấy được một màn này, vội vàng mang theo vài tên phụ trách mấu chốt như Hình Binh đi tới, vẻ mặt mỉm cười hỏi:
- Sao lại thế này?
Nghe câu hỏi của đại cục trưởng, nữ cảnh viên lập tức đem lời của Roman chuyển cáo.
Lời của nữ cảnh viên làm cho đôi mày đại cục trưởng không khỏi nhíu lại:
- Tiên sinh, tôi là cục trưởng cục cảnh sát Hàng Châu, bây giờ chúng ta muốn bắt người bị tình nghi, xin ngài cùng bạn của ngài rời đi.
- Vây bắt người bị tình nghi?
Roman biết Trung văn, hơn nữa dị thường thuần thục, vì thế nghe xong lời đại cục trưởng, ngạo mạn nhìn thoáng qua hắn:
- Chẳng lẽ các người muốn bắt Dai Fu tiểu thư của chúng tôi?
- Dai Fu tiểu thư?
Đại cục trưởng nhíu mày:
- Ngài là người bên cạnh Dai Fu tiểu thư? Ngài hiểu lầm, chúng tôi chỉ mời Dai Fu tiểu thư thực hiện một chút trình tự mà thôi, chỉ là đến cục cảnh sát làm ghi chép.
- Hay là quan viên địa phương của các người còn chưa nói cho các người biết?
Roman cũng nhíu mày, hắn nhìn ra được người trung niên trước mặt là một người rất cường thế.
- Nói cho chúng tôi biết cái gi?
Đại cục trưởng hơi nghi hoặc hỏi.
Giống như muốn trả lời cho đại cục trưởng, hắn vừa dứt lời, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên...
Nghi hoặc nhìn lướt qua dáng tươi cười tự tin lộ ra nơi khóe miệng Roman, đại cục trưởng lấy di động ra chuyển máy, trong điện thoại lập tức truyền ra một thanh âm quen thuộc:
- Trịnh Đào đồng chí, hiện tại anh đã đến khách sạn Radisson sao?
- Dạ, Lý bí thư, xin hỏi có dặn dò gì?
sắc mặt Trịnh Đào hơi đổi, trong lòng trào ra một cảm giác xấu.
Người trung niên bên đầu kia điện thoại trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Là như vậy, tôi biết vụ án lần này ảnh hưởng thập phần trọng đại, nhất là ở trên mạng tạo thành dư luận rất lớn. Bất quá vì lo lắng cho đại cục, hiện tại anh lập tức dẫn người rút khỏi, đừng phát sinh xung đột với người của gia tộc Kerner Er.
- Lý bí thư, ngài?
vẻ mặt Trịnh Đào khiếp sợ, đôi mày cau chặt vào nhau.
- Trịnh Đào đồng chí, nói vậy anh cũng đã có một chút hiểu biết với bối cảnh của gia tộc Kerner Er. Thật không dám giấu diếm, gần đây tập đoàn Wamer của gia tộc Kerner Er chuẩn bị tiến hành đại quy mô đầu tư vào quốc nội. Mà ngay vừa rồi, người của gia tộc Kerner Er thông qua đại sứ quán hướng cấp trên kháng nghị, nói hoàn cảnh trị an của chúng ta thật quá tồi tệ, thành viên trực hệ của gia tộc bọn họ thiếu chút nữa bị hắc bang bắt cóc, hơn nữa còn có nguy hiểm tính mạng...
- Được rồi, Lý bí thư, tôi biết nên làm như thế nào.
Trịnh Đào do dự một chút, cuối cùng thở dài một hơi, sau đó hướng Hình Binh đứng bên cạnh nói:
- Thông tri đi xuống, thu đội.
- Trịnh cục, ngài?
Bàn tính nguyên bản rất tốt của Hình Binh, hắn đang làm bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, lúc này nghe Trịnh Đào vừa nói như thế, lập tức ngây ngẩn cả người.
- Đây là ý tứ của cấp trên, chúng ta nhất định phải phục tùng.
Trịnh Đào nghiêm mặt nói.
Hình Binh biến sắc, theo sau cắn răng nói:
- Trịnh cục, chuyện này xin ngài hãy nghĩ lại. Vụ án lần này ảnh hưởng lớn như vậy, nếu chúng ta không thể cấp đảng cùng nhân dân một công đạo, chỉ sợ...
- Chẳng lẽ tôi không biết?
Có lẽ cảm thấy được Hình Binh rất dài dòng, sắc mặt Trịnh Đào có chút khó coi:
- Nếu anh cảm thấy có thể thuyết phục được cấp trên, tôi không ý kiến.
Ngạc nhiên nghe được Trịnh Đào nói như thế, sắc mặt Hình Binh âm tình bất định, theo hắn xem ra, nếu cứ như vậy thả đoàn người Trần Phàm, sau này muốn tiếp tục tìm cơ hội không sơ hở, quả thực còn khó hơn lên trời.
- Trịnh cục, chúng ta có thể trước tiên đem người khác mang về a.
Hình Binh chợt động linh cơ, đề nghị, hiển nhiên theo hắn xem ra, gia tộc Kerner có thực lực, được, tôi không bắt người của các người được chứ?
Lần này, không đợi Trịnh Đào mở miệng, Roman gằn từng chữ:
- Tiểu thư tôi nói, các người không thể mang đi bạn của cô ấy.
- Tôi hi vọng ông hiểu được, nơi này là Trung Quốc, không phải Anh quốc, tiểu thư nhà ông nói chuyện không tính.
Có lẽ cảm thấy giọng nói của Roman quá mức ngạo khí, Hình Binh hơi tức giận.
Roman nhún vai, cười lạnh nói:
- Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết, chức vụ của ngài không?
Cả người Hình Binh chấn động, miệng mở ra nhưng không lên tiếng.
- Tự giới thiệu, tôi gọi là Roman Kerner Er, là người phụ trách tập đoàn Wamer tại Châu Á.
Roman đem thân mình kề sát vào Hình Binh, cười lạnh nói:
- Ngài có quyền lựa chọn trầm mặc, nhưng tôi nói cho ngài, nếu gia tộc Kerner Er hủy bỏ toàn bộ đầu tư tại Trung Quốc, hết thảy hậu quả sẽ cho ngài đến gánh vác.
- Ông nói cái gì?
Hình Binh hoàn toàn nổi giận.
Roman chậm rãi nói:
- Tôi nói hết thảy hậu quả do ông tới gánh vác. Mặt khác, mời ông tin tức mạng lưới tin tức của Kerner Er gia tộc, tôi chỉ cần dùng mười phút đã biết toàn bộ tư liệu về ông.
- Vậy ông có thể thử xem.
sắc mặt Hình Binh đột nhiên trở nên cực kỳ âm trầm, sau đó hắn cắn chặt răng, giống như làm ra quyết định thật lớn, trầm giọng nhìn Trịnh Đào nói:
- Trịnh cục, vụ án lần này không tầm thường, tôi giữ lại ý kiến trước đó.
- Karen, gọi điện thoại thông tri người phụ trách đại sứ quán, nói cho hắn biết, gia tộc Kerner hủy bỏ kế hoạch đầu tư tại Trung Quốc đại lục, để cho hắn đem quyết định này chuyển cáo Bộ Thương Vụ Trung Quốc.
Không đợi Trịnh Đào trả lời, Roman lập tức nói với thư ký đang đứng phía sau.
Roman vừa nói, sắc mặt Trịnh Đào đột nhiên biến đổi:
- Tiên sinh, xin ngài bớt giận. Bây giờ chúng ta liền thu đội.
Trịnh Đào nói xong, lập tức trầm giọng nói với một gã phó cục trưởng khác đứng bên cạnh:
- Thông tri xuống, thu đội.
- Tiên sinh, ngài là một người thông minh, tôi thích cùng người thông minh hợp tác.
Roman mỉm cười nói:
- Quyết định của ngài làm tôi thay đổi chủ ý, tôi tiếp tục lựa chọn đầu tư tại Trung Quốc.
Nói tới đây, Roman đột nhiên chỉ vào Hình Binh:
- Bất quá, chức vụ của vị tiên sinh này chỉ sợ không giữ được.
- Ông...
Lửa giận trong lòng Hình Binh dâng lên ngập trời, một tia lý trí nói cho hắn biết, không thể hoàn toàn trở mặt với Roman, nếu không sẽ thật sự đẩy hắn ra đầu sóng ngọn gió, dù Roman nói phải hủy bỏ chức vụ của hắn, nhưng hắn tin tưởng, lấy bao năm cống hiến của hắn, cùng tác dụng của hắn đối với Thanh bang, Thanh bang không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, chức vụ này còn có thể bảo trụ.
Trong lòng hiểu được điểm này, Hình Binh cố gắng đè ép lửa giận trong lòng đi xuống, không nói thêm gì nữa.
Theo sau, hơn mười chiếc xe cảnh sát lại khởi động, rời khỏi khách sạn Radisson, một màn quỷ dị làm cho quần chúng vây xem bên ngoài cảnh giới tuyến nghị luận sôi nổi.
Hiển nhiên loại tình huống này trước nay chưa từng phát sinh qua.
Trở lại văn phòng cục cảnh sát, Hình Binh lập tức gọi điện thoại cho Tiết Cường, điện thoại vừa thông, Hình Binh biến sắc mặt còn nhanh hơn nữ nhân cởi quần, gương mặt thật cung kính:
- Thực xin lỗi, Tiết thiếu, đã xảy ra một chút ngoài ý muốn.
- Sao lại như thế?
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Tiết Cường cực kỳ khó coi.
Hình Binh lập tức thêm mắm dặm muối đem chuyện đã trải qua nói cho Tiết Cường, trong đó dùng thủ đoạn khoa trương, nói người của gia tộc Kerner mạnh mẽ bao nhiêu, còn mở miệng cuồng ngôn đòi hủy bỏ chức vụ của hắn...
Hiển nhiên, Hình Binh muốn Tiết Cường biết sự tình lần này khó khăn rất lớn, đồng dạng đem lửa giận của Tiết Cường chuyển dời lên trên người gia tộc Kerner.
Theo ý nào đó mà nói, sách lược của hắn cũng đúng, hắn sai là sai ở, hắn không biết chuyện lần này tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào đối với Tiết Cường.
Đối với Tiết Cường mà nói, lần này hành động gồm thâu Hồng Trúc bang là do cha hắn tranh thủ cho hắn một lần cơ hội lập uy mạ vàng, hiện giờ cơ hội lại biến mất không nói, hơn nữa Hồng Trúc bang còn phát động phản kích hung mãnh, cướp đi rất nhiều địa bàn của Thanh bang tại Đông Hải không nói, còn giết chết toàn bộ người phụ trách Thanh bang tại Đông Hải.
Ở dưới tình hình này, hắn trở về thật sự rất khó báo cáo kết quả công việc, đây cũng là nguyên nhân hắn nhất định muốn giết chết Trần Phàm.
Chỉ có giết chết Trần Phàm, hắn mới có thể tiết hận.
Theo hắn xem ra, chuyện lần này nếu như không có Trần Phàm, sẽ có một loại kết quả khác.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nguyên bản, hắn muốn mượn tay cảnh sát giết Trần Phàm, hiện giờ Hình Binh lại nói cho hắn đã thất bại?
- Con mẹ nó ngươi là phế vật.
Tiết Cường hoàn toàn nổi giận:
- Hình Binh, ta cho ngươi biết, từ nay về sau ngươi đừng mơ tưởng được Thanh bang ủng hộ.
- Ba.
Dứt lời, Tiết Cường trực tiếp cúp điện thoại.
- Đô đô...
Nghe bên trong ống nghe truyền ra thanh âm đô đô, Hình Binh tựa hồ còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, biểu tình vẻ mặt khiếp sợ.
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, hắn cứ như vậy bị Tiết Cường một cước đá xuống chiến thuyền lớn.
Một khi mất đi tư cách đứng trên đó, như vậy con đường làm quan của hắn sẽ trở nên vô cùng gian nguy...
- Dát chi...
Nhưng...không đợi Hình Binh kịp lấy lại tinh thần, cửa phòng của hắn đã bị người đẩy ra.
- Con mẹ nó, chẳng lẽ không biết gõ cửa sao?
Chưa quay đầu lại, Hình Binh thở hổn hển trầm thấp mắng.
Trịnh Đào đẩy cửa, ngạc nhiên nghe được tiếng mắng của Hình Binh, vốn ngẩn ra, theo sau giống như hiểu được điều gì, nghi hoặc hỏi:
- Hình Binh đồng chí, chẳng lẽ anh đã nhận được điện thoại của cấp trên?
- Ân?
Nghe ra là thanh âm của Trịnh Đào, sắc mặt Hình Binh đột nhiên biến đổi, thật nhanh cất di động vào túi, kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, quay đầu gượng cười nói:
- Trịnh cục, thật có lỗi, tôi suy nghĩ vụ án, nhất thời có chút không khống chế được cảm xúc, ông đừng để ý. Còn...ông nói điện thoại cấp trên? Tôi không có nhận được, chẳng lẽ cấp trên lại có chỉ thị?
Trịnh Đào cũng không lập tức trả lời, mà trầm ngâm một lát, mới dùng một loại giọng nói phức tạp đáp:
- Hình Binh đồng chí, thật đáng tiếc, vừa rồi Lý bí thư nhận được trong tỉnh thông tri, anh bởi vì không đủ giác ngộ, thiếu chút nữa làm tỉnh chúng ta mất đi cơ hội đầu tư của tập đoàn Kerner Er, vì thế tỉnh ủy quyết định hủy bỏ hết thảy chức vụ của anh.
Hủy bỏ hết thảy chức vụ?
Mấy chữ này giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Hình Binh, lập tức làm hắn trợn tròn mắt, thậm chí hắn dùng một loại giọng nói không dám tin gào thét:
- Ông...ông nói cái gì?
- Anh bị triệt tiêu hết thảy chức vụ, đây là quyết định tỉnh ủy.
Trịnh Đào lặp lại một lần.
- Phanh.
Ngay sau đó, Hình Binh giống như một con lợn chết, cả người vô lực ngã trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trắng như tờ giấy.
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, nguyên bản kế hoạch vốn không sơ hở lại không thành công thì không nói, hắn còn vì vậy mà mất đi hết thảy.
Tiền mất tật mang.
Này, tựa hồ là sự hình dung chân thật nhất về Hình Binh trong lúc này.