"Vậy em có biết em muốn bao nuôi anh là phải làm gì không?" Vương Phong không từ chối, mặt vẫn vui vẻ như cũ.

Cô bé này đáng yêu như vậy, không trêu chọc cô một chút thì Vương Phong sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình.

"Đương nhiên là phải cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đùa, sau đó là ở chung." Nhìn thấy Vương Phong dường như cũng không có ý từ chối mình, mặt Tử Sa cũng vui vẻ.

"Con nhóc này có lá gan thật lớn." Nghe cô nói, trong lòng Vương Phong có chút khó tin nhưng hắn vẫn nói tiếp: "Vậy ở chung phải làm những gì? Em có biết không?"

Khi nói lời này, ánh mắt Vương Phong mang theo nụ cười xấu xa rất rõ, khiến mặt Tử Sa từ từ đỏ lên.

"Đương nhiên là em biết." Tử Sa nói, giọng rất nhỏ, sau đó càng nhỏ hơn, gần như không khác gì lúc ở trong xe, giống như tiếng muỗi đang bay.

"Anh yên tâm đi… Em còn là xử nữ." Tử Sa nhỏ giọng nói, trên mặt đầy sự mắc cỡ.

“Chết tiệt.” Nghe được lời cô nói, Vương Phong thật sự bị chấn động không nói nên lời, một xử nữ, một tháng bỏ ra năm trăm ngàn bao nuôi mình, đây thực sự là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

Ngủ cùng gái đẹp lại còn được tiền, chuyện này thật sự là đốt đèn đi tìm cũng khó tìm được.

Hơn nữa từ những lời nói trước đó thì Vương Phong cũng nhìn ra được cho dù mình đòi thêm năm trăm ngàn thì cô cũng sẽ không từ chối.

Đầu của cô gái này không phải là có vấn đề chứ? Vương Phong khó mà không nghĩ vậy.

"Anh không đồng ý sao?" Nhìn thấy sắc mặt Vương Phong biến hóa, Tử Sa dường như cũng khẩn trương hơn.

"Yên tâm đi, anh đây có chân có tay tự mình nuôi sống mình được, không cần em bao nuôi." Duỗi hai cánh tay ra nhéo hai bên má Tử Sa một cái, Vương Phong im lặng.

"Cô gái ngốc này, bao nuôi người khác cũng không phải như em, em làm vậy là đang tặng tiền cho người ta đó." Vương Phong lắc đầu nói.

"Vậy em bằng lòng tặng cho anh." Tử Sa nói, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, gần như có thể treo bình dầu lên đó.

“Anh…” Cuối cùng, Vương Phong thật sự bị cô đánh bại, chuyện tặng tiền cho người khác mà cũng sẵn lòng làm, rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ thứ gì?

"Anh ơi, thẻ của hai người." May sao lúc này nữ nhân viên đã trở lại, phá vỡ cục diện khó xử.

Nhận thẻ nhét vào trong tay Tử Sa, Vương Phong lao nhanh ra khỏi phòng.

Cô gái này thật sự quá đẹp, dùng tiền để cho mình, chẳng lẽ trên người anh đây có khí chất lừa đảo? Búg tay một cái là người đẹp bám không tha?

Tử Sa thật sự là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, nói riêng về vẻ ngoài chắc là cùng đẳng cấp với chị Tuyết và Đường Ngải Nhu, chỉ có thể nói là mỗi người một vẻ.

Người đẹp chân chính đều có một vẻ đẹp cho riêng mình, Vương Phong thật sự không biết rốt cuộc đâu mới thực là đẹp.

“Chồng, anh chờ em một chút." Từ trong khách sạn, Tử Sa nhanh chóng đuổi theo, bởi vì cô lớn tiếng gọi chồng nên hấp dẫn được ánh mắt của rất nhiều người.

Cuối cùng, Tử Sa nắm được cánh tay của Vương Phong rồi ôm vào trong ngực, dường như sợ Vương Phong cứ như vậy mà chạy mất.

Cũng may là xung quanh cũng không có người quen nếu không Vương Phong phải tìm cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.

Trước đó có Hạ Tiểu Mỹ gọi mình là chồng, không ngờ bây giờ lại chạy ra thêm một người gọi mình là chồng, chẳng lẽ trên người mình thật sự có thứ gì hấp dẫn người đẹp?

Cho dù Vương Phong nghĩ thế nào, hắn đều thực sự nghĩ không ra vì sao bọn họ đều dính lấy mình như vậy.

"Đi thôi, anh tìm chỗ ở cho em." Không để ý đến những ánh mắt quái dị ở xung quanh, Vương Phong kéo cô ngồi vào trong chiếc Ferrari.

"Em muốn ở đâu?" Khởi động xe, Vương Phong dò hỏi.

"Em muốn ở nhà anh." Tử Sa nói, ôm lấy tay Vương Phong không buông.

Cũng may giờ đã là đêm khuya, trên đường vắng xe, bằng không bị cô ôm lấy thế này, Vương Phong lo sẽ đâm vào xe người khác.

"Không được." Vương Phong nói, giọng nói cực kì kiên định: "Không thể dẫn em đến nhà anh được, những nơi khác thì em muốn ở chỗ nào anh cũng có thể sắp xếp cho em, riêng nhà anh thì không được." Vương Phong lắc đầu, trực tiếp từ chối.

Nói cái gì vậy, mình ở cùng chị Tuyết, sao có thể đưa cô ta về, trừ khi là đầu hắn bị chập mạch.

"Sao anh hung dữ với em?" Nghe được giọng điệu của Vương Phong, Tử Sa dường như rất tủi thân, viền mắt lại đỏ.

"Không phải anh không thể dẫn em đến nhà anh nhưng mà bây giờ thì không được." Nhìn thấy dáng vẻ sướt mướt của cô gái này, giọng điệu của Vương Phong từ từ dịu dàng lại.

"Vậy ý anh là sau này em có thể đến?" Nghe được lời Vương Phong lời, Tử Sa thay đổi bộ dạng tủi thân vừa nãy, mặt mũi đầy phấn khích, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn thời tiết.

"Cái đó sau này hãy nói." Nhìn dáng vẻ phấn khích của cô cái này, Vương Phong thật sự khó mà nói không thể, dù sao hắn cũng không thể làm cho người ta khóc được?

Về sau nếu hắn và Tuyết kết hôn thì tin chắc đưa cô về xem một chút sẽ không có vấn đề gì lớn cả?

Cuối cùng, Vương Phong đưa cô đến trước cửa một khách sạn năm sao rồi cứ như vậy xuống xe.

Tử Sa này xem ra cũng là người của gia đình giàu có, Vương Phong không lo cô không ở nơi này nổi.

Dù sao một tháng năm trăm ngàn cô cũng chịu bỏ ra, một đêm mấy ngàn đồng cô hoàn toàn có khả năng trả.

"Được rồi, em đi vào đi, anh cũng phải về." Trả chìa khóa lại cho cô, Vương Phong đẩy cửa xuống xe.

Ai ngờ khi hắn xuống xe, hắn cảm giác được cái ôm thẹn thùng từ phía sau của cô, bộ ngực mềm mại chạm vào lưng hắn, cảm giác hết sức tuyệt vời.

"Sao vậy?" Vương Phong nói, cũng không quay đầu.

"Anh chưa đi được, anh phải đi vào cùng với em." Tử Sa nói, sau đó ôm chặt lấy Vương Phong.

"Nhưng tôi phải nhanh chóng về nhà ngủ, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa." Vương Phong đáp qua loa.

"Em mặc kệ, nếu anh không theo em vào em sẽ không ở đây, em cùng anh về nhà anh ở." Lời nói của Tử Sa hết sức bướng bỉnh, ép Vương Phong cuối cùng không thể không bằng lòng.

Dù sao cũng chỉ là theo cô đi vào mà thôi, có lẽ là cô sợ, một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt đến một thành phố lạ lẫm, có sợ cũng là chuyện bình thường.

Mở cửa phòng, Vương Phong cùng cô đi vào nhưng tiền thuê phòng vẫn là của Tử Sa nên bây giờ Vương Phong cũng còn nhớ rõ ánh mắt hâm mộ của người đàn ông cho thuê phòng dành cho hắn.

Người anh em này thật lợi hại, cùng một cô gái tuyệt đẹp đi thuê phòng, lại không cần phải tự mình bỏ tiền, chuyện tốt thế này tại sao mình không gặp được? Người so với người thế này thật sự là chênh lệch quá lớn.

"Được rồi, bây giờ em không sợ nữa rồi, anh phải về đây." Đưa Tử Sa vào phòng, Vương Phong không đi vào, đứng ở cửa nói.

"Chẳng lẽ anh gấp đến vậy?" Lúc này Tử Sa quay người lại nhìn Vương Phong, vẻ mặt không hiểu.

"Anh về nhà có việc." Vương Phong đáp qua loa một câu.

"Vậy không được, anh phải chờ một lát rồi mới được đi." Nói rồi Tử Sa duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn của mình ra kéo Vương Phong vào.

"Không phải là em muốn cưỡng hiếp anh chứ?" Tử Sa đóng cửa phòng lại, Vương Phong lập tức giả vờ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Ha ha, bổn tiểu thư hôm nay chính là muốn cưỡng hiếp anh, anh có sợ không?" Đang nói chuyện, Vương Phong bị Tử Sa đẩy ngã xuống giường, lập tức cô liền nhảy qua ngồi trên hông hắn.

Bờ mông của Tử Sa ngồi trên hông Vương Phong khiến Vương Phong trừng to mắt, lá gan con nhóc này thật sự quá lớn, cứ như là người điên vậy.

Tuy nhiên cảm giác mà bờ mông đối phương truyền tới quá tuyệt vời, phía dưới của Vương Phong lập tức liền có phản ứng, một người đẹp cực phẩm dùng tư thế mập mờ này ngồi trên hông mình, nếu Vương Phong không có phản ứng, vậy thì hắn không phải là đàn ông.

"Ha ha, không đùa với anh, em đi tắm trước, anh không được chạy, nếu không đừng trách em tìm đến nhà anh." Giống như không nhìn thấy sự thay đổi của Vương Phong, Tử Sa để lại một câu nói kiên quyết, lúc này mới đi vào trong phòng tắm.

Nhìn bóng lưng cô, Vương Phong không ngừng cười khổ, người vợ trong game này thật sự là một cực phẩm, dường như là não thiếu mất sợi dây thần kinh nào đó, đến giờ Vương Phong vẫn có cảm giác như lọt vào trong sương mù.

Nhưng hắn cũng không có ý làm bậy, dù sao hắn với Tử Sa đều chưa quen thuộc, đối với người xa lạ hắn cũng không làm chuyện gì quá giới hạn.

Hơn nữa một khi làm sẽ là chính thức phạm tội.

Hắn chỉ có cảm giác kinh ngạc với Tử Sa, dù sao vẻ ngoài của đối phương thực sự ở cấp bậc hồng nhan họa thủy (1) nhưng nếu là nói yêu thì Vương Phong vẫn chưa tới mức ấy.

Yêu mến người đẹp là bệnh chung của mỗi người đàn ông, dù sao đối với chuyện tốt đẹp thì ai mà chẳng hướng tới, chỉ là nhìn cô đi vào phòng tắm, Vương Phong lại không biết là cô muốn làm gì.

Không dùng năng lực nhìn xuyên, Vương Phong cứ như vậy nằm ở trên giường, dần dần cơn buồn ngủ kéo tới.

Hơn nửa đêm người khác đều đã ngủ, hắn lại theo Tử Sa khắp nơi làm loạn, bây giờ đã hơn mười hai giờ, hắn cũng cảm thấy buồn ngủ.

Mơ mơ màng màng, Vương Phong cũng không biết mình đã nằm ở chỗ này bao lâu, cuối cùng hắn bị cảm giác tê ngứa kích thích tỉnh lại.

Mở mắt ra xem, Vương Phong liền thấy một khuôn mặt tuyệt đẹp cách hắn không tới một centimet, lúc này Tử Sa đang dùng tóc của mình gãi gãi trên mặt Vương Phong.

Nhìn thấy cô Vương Phong không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm, khoảng cách gần như vậy Vương Phong có thể nhìn thấy hết mặt đối phương, mặt Tử Sa cực kì sạch sẽ, hơi hồng, không có chút tì vết, cũng không có vết trang điểm.

Thậm chí đầu cô đối diện Vương Phong, Vương Phong có thể ngửi được mùi thơm truyền đến từ tóc của đối phương.

Vương Phong say sưa nhìn Tử Sa, còn Tử Sa cũng trừng to mắt nhìn Vương Phong, dường như có chút giật mình, Vương Phong bỗng nhiên bừng tỉnh.

Chụt!

Khoảng một phút sau, Vương Phong phản ứng trở lại nhưng cũng chính lúc này, bỗng nhiên Tử Sa cúi đầu xuống hôn lên mặt hắn một cái, sau đó nhảy xuống giường.

Trước kia đều là Vương Phong cưỡng hôn người khác, bây giờ hắn lại bị người khác cưỡng hôn mình, mặc dù chỉ là mặt thì cũng không thể nhịn, làm thế nào cũng phải lấy lại danh dự.

Vốn Vương Phong trở mình ngồi dậy chuẩn bị giữ chặt Tử Sa nhưng chưa đợi đến lúc hắn ra tay, hắn đã sửng sốt, trừng mắt to hơn.

Bởi vì giờ khắc này Tử Sa đang trong tình trạng thân thể trần truồng đứng trước mặt hắn, một thân hình trắng bóng, vóc người tuyệt đẹp lộ ra không sót thứ gì.

Ừng ực!

Chật vật nuốt nước miếng một cái, phía dưới của Vương Phong cũng lập tức dựng thẳng lên trời, suýt nữa thì phá rách cả quần.

"Có đẹp không?" Bỗng nhiên, sắc mặt trở nên ửng đỏ, Tử Sa ở trước mặt Vương Phong xoay một vòng, giọng điệu cực kì thẹn thùng dò hỏi.

"Đẹp lắm." Một câu nói kia dường như là Vương Phong trả lời trong vô thức, Tử Sa chỉ riêng khuôn mặt cũng đã là hàng thượng hạng, dáng người lại càng không thể chê, cao gầy là dáng người điển hình của người đẹp phương đông.

(1) Hồng nhan họa thủy: người đẹp thì mang đến tai họa.