Nghĩ đi nghĩ lại thì Vương Phong cuối cùng vẫn đặt miếng sườn heo lên trên thớt và chặt nó ra thành nhiều khúc.

“Chị Tuyết, được rồi.” đặt con dao thái xuống, ánh mắt của Vương Phong liền dừng lại ở chỗ Bối Vân Tuyết cùng với mớ hỗn độn ở nhà bếp.

“Vậy được rồi, cậu mau đi ra ngoài đi, đợi tôi hâm nóng xong thì sẽ gọi cậu liền”. Nói xong, Bối Vân Tuyết liền đẩy Vương Phong ra khỏi phòng bếp. 

Trên mặt Vương Phong mang theo một nụ cười ngượng. Vương Phong cũng không muốn tiếp tục cố chấp nữa, bởi vì hắn sợ bản thân mình và chị ấy lại đôi co với nhau, sợ làm cho chị ấy đau lòng.

Nhưng trong lòng của Vương Phong vẫn vô cùng cảm động, một vị đại tiểu thư lại vì mình mà nấu cháo. Đây đúng là chuyện hiếm hoi. Điều này cũng cho thấy rằng chị ấy đang bắt đầu thay đổi chính mình rồi.

Rồi Vương Phong lắc đầu, không ở lại chỗ này nữa mà quay về phòng. 

Hắn cầm điện thoại lên thì thấy đã hết pin rồi, màn hình đen thui. Sau đó hắn cắm sạc, mở điện thoại lên thì đã có đến sáu cuộc gọi nhỡ.

Trên màn hình có năm cuộc gọi nhỡ đầu là của cái cô gái điên Đường Ngải Nhu kia và cuối cùng là của đại ca Cố Bình

Không gọi lại cho Đường Ngải Nhu. Vương Phong trực tiếp gọi lại cho đại ca Cố Bình luôn. 

Rất nhanh sau đó thì đại ca Cố Bình đã nghe máy, anh ấy nói với giọng điệu tuy có chút mệt mỏi nhưng lại mang sự vui mừng: “Chú ba, hôm qua đã tìm thấy được tủy thích hợp với mẹ anh rồi, đêm qua cũng đã tiến hành phẫu thuật cấy ghép thành công.”

“A, đây đúng là chuyện tốt mà.” Vừa nghe xong lời của Cố Bình, Vương Phong liền nở một nụ cười, xã hội này chính là như thế, có tiền chính là “đại gia”, cho dù là bệnh viện thì cũng chỉ thiên vị kẻ có tiền thôi.

Không có tiền thì đừng nghĩ đến chuyện khám bệnh, bọn họ không đuổi bạn ra ngoài đã là may lắm rồi. 

Nghĩ đến việc nỗi lo trong lòng của đại ca cuối cùng cũng đã được loại bỏ, giọng điệu của Vương Phong cũng bắt đầu nhẹ nhõm.

“Đại ca, thời gian này anh đã phải chăm lo cho bác gái và chuyện trong nhà rồi, còn việc mở cửa hàng kho báu vẫn nên để một thời gian nữa, anh không cần phải lo lắng chuyện này nữa rồi.”

“Anh không phải vì chuyện của tiệm kho báu mà lo lắng, thực ra thì…” Nói đến đây, Cố Bình có chút khó xử, không tiếp tục nói nữa. 

“Đại ca à, có chuyện gì thì cứ nói ra đi, giữa hai người chúng ta cũng không có chuyện gì mà không thể mở lời được cả.” Vương Phong nghe thấy giọng điệu của Cố Bình có thay đổi thì liền đáp lại luôn.

“Là thế này, chuyện cậu cho anh mượn tiền anh đã nói với mẹ rồi, vì vậy mẹ muốn gặp mặt cậu một lần, cậu xem gần đây có thời gian không thì hãy đến gặp mẹ anh một chuyến?” Nói xong, giọng điệu của Cố Bình cũng có chút hổ thẹn.

Vương Phong rất bận rộn nhưng mẹ của đại ca Cố Bình đã nói vậy thì làm sao có thể không đi được. Vì vậy bây giờ hắn cảm thấy vô cùng khó xử. 

“Cái này dễ mà, chúng ta chẳng phải là bạn bè trên QQ sao. Anh đi tìm một cái máy tính xách tay, sau đó chúng ta trực tiếp gọi video, như vậy so với gặp mặt cũng chẳng khác nhau là mấy.” Vương Phong cười nói.

“Đúng rồi nhỉ, sao lại có thể quên đi điều này nhỉ.” Nghe xong lời của Vương Phong, Cố Bình mới tỉnh ngộ ra, nói: “Vậy anh cúp máy đây, anh còn phải đi tìm máy tính của mình nữa.”

Nói xong Vương Phong chỉ nghe thấy một sự im lặng truyền qua điện thoại. 

Đặt điện thoại lên giường, Vương Phong cầm chiếc laptop đã lâu không dùng từ dưới giường lên. Đây là chiếc laptop mà hồi học đại học Vương Phong được bố mẹ mua cho. Ngày đó Vương Phong chỉ dùng để chơi game và xem phim thôi.

Sau khi tốt nghiệp, Vương phong ít dùng đến laptop hẳn, đặc biệt là khi quay lại Trúc Hải, hắn ấy còn bận tu luyện, làm gì có thời gian mà chơi máy tính

Mở máy tính lên thì đã hết pin rồi. Hắn ấy liền đi sạc pin, kết nối wifi, sau đó thì mở QQ của mình ra. 

Bạn bè trên QQ rất ít, ngoài một số bạn học cùng ra thì là người thân của hắn, những người bình thường Vương Phong đều rất lười thêm bạn.

Đợi khoảng ba phút sau thì QQ của Cố Bình hiện lên và gọi video đến.

Khi nhận cuộc gọi video đến, Vương Phong nhìn thấy trước màn hình bây giờ là khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch của một người phụ nữ, mà bên cạnh người phụ nữ này chính là Cố Bình - người anh em đã xa cách nhiều ngày của Vương Phong 

Vào lúc này, hốc mắt của Cố Bình có chút ửng đỏ, vành mắt lại đen thui giống như gấu trúc vậy. Rõ ràng là tối qua anh ấy đã không ngủ.

“Con chào dì.” Nhìn thấy người phụ nữ trong video, Vương Phong nở một nụ cười chào hỏi.

“Con chính là bạn cùng học với Tiểu Bình à?” Vương Phong và mẹ của Cố Bình cùng nhìn nhau qua video. 

“Vâng ạ, con và đại ca từ khi bắt đầu học đại học đến nay đã là anh em tốt, bây giờ chúng con lại cùng làm chung một công ty.” Vương Phong nói.

“Lần này thật cảm ơn con rất nhiều, nhờ có tiền của con mà dì mới giữ được cái mạng này, nhà dì nợ con, sau này nhất định sẽ báo đáp.” Mẹ của Cố Bình nói. Sau đó dì ấy dường như lại muốn đứng lên.

Sau đó Cố Bình giữ dì ấy nằm lại xuống giường, nếu không thì chỉ với một mình bác ấy sẽ muốn ngồi dậy cho bằng được. 

“Dì ơi, dì không cần phải nói những lời như vậy, giúp đỡ anh em vốn dĩ là trách nhiệm của con, hơn nữa con cũng không vì muốn được báo đáp mà làm, dì cứ an tâm dưỡng bệnh đi.” Vương Phong nở một nụ cười, vội vàng nói.

“Một triệu tệ không phải là con số nhỏ, nhà của dì căn bản vẫn không thể hoàn trả lại ngay được, vì vậy dì quyết định gả con gái của dì cho con.” Mẹ của Cố Bình vừa nói xong đã khiến cho Vương Phong suýt chút nữa thì bị dọa đến lật đổ cả máy tính.

Đây là tình huống gì đây? 

Cố Bình có một người em gái, thậm chí hồi đi học đại học thì Vương Phong cũng đã được nghe Cố Bình nhắc đến em gái rất nhiều lần. Đến bây giờ, Vương Phong vẫn còn nhớ cái vẻ tự hào của Cố Bình khi nhắc về em gái.

Chỉ là em gái của Cố Bình còn quá nhỏ. Khi Vương Phong học đại học thì cô bé cũng chỉ mới học cấp hai. Bây giờ đã qua hai ba năm thì cùng lắm cũng chỉ đang học cấp ba.

“Dì ơi, dì đừng dọa con nữa, số tiền một triệu mà con đưa cho đại ca, anh ấy hoàn toàn có thể cố gắng trả lại mà. Vì vậy dì không cần phải nói nhiều nữa đâu.” Vương Phong nói. 

Dì ấy gả con gái cho mình, Vương Phong cũng không biết phải nói thế nào về việc này nữa.

“Đúng vậy mẹ, chú ba đã có bạn gái rồi, mẹ đừng nói lại chuyện này nữa.” Trong video, Cố Bình ngồi bên cạnh khuyên can mẹ, chính anh ấy cũng không biết mẹ lại có suy nghĩ như vậy.

“Không được.” Nghe xong lời của Vương Phong và Cố Bình, nhưng bác gái vẫn nói lại: “Cậu ấy có bạn gái rồi là chuyện của cậu ấy, chúng ta báo đáp cậu ấy là chuyện của chúng ta, nhà của chúng ta bây giờ đã không còn gì rồi, ngoài việc gả em gái con cho cậu đấy thì chúng ta thật sự không còn cách nào để báo đáp nữa.” 

Hơn nữa… nói xong, mẹ của Cố Bình đưa ánh mắt sang nhìn Vương phong, nói: “Cậu em này vừa nhìn đã biết là người tốt, em gái của con mà gả cho cậu ấy thì không sợ thiệt thòi.”

“Mẹ…” Nghe thấy lời của mẹ, Cố Bình tự nhiên không biết phải làm sao. Nếu sớm biết mẹ của mình lại có suy nghĩ như vậy thì anh ấy đã không mang chuyện này nói với Vương Phong.

Biết người khác đã có bạn gái rồi, vẫn giao con gái của mình vào tay người đó… 

Tuy rằng Cố Bình tin vào Vương Phong, cũng hiểu rõ con người Vương Phong. Nhưng để em gái của mình đi làm vợ lẽ cho người khác thì Cố Bình vẫn không đành lòng.

“Con không cần phải nói nhiều nữa, chuyện này mẹ đã quyết định rồi.” Nghe thấy lời của con trai, bà ấy nhíu mày lại. Sau đó mới quay vào màn hình, nhìn kĩ mặt Vương Phong, cười và nói: “Bây giờ dì có thể giao con gái của mình cho con rồi, con nhất định phải đối xử với nó thật tốt.”

Nói xong, bác ấy tắt video, quay đầu đi chỗ khác. 

Cuộc gọi video cuối cùng cũng đã được tắt hoàn toàn, nhưng trong lòng của Vương Phong vẫn không biết phải nói gì. Mẹ của Vương Phong đúng là người phụ nữ quá mạnh mẽ. Mang chính con gái của mình đi gả cho người khác để trả nợ, đây thật sự là xã hội cũ sao?

Nếu sớm biết bác gái đã có chủ ý này thì Vương Phong đã không nghe máy. Bác gái thật sự là người có phẩm chất tốt.

“Vương Phong... anh.” Cuộc gọi video vừa tắt đi, QQ của Cố Bình lại hiện lên, phát ra những lời bất đắc dĩ. 

“Đại ca, anh yên tâm đi, em không có ý nghĩ gì đối với em gái của anh đâu, anh không cần phải bận tâm.” Nói xong, mặt của Vương Phong còn nở nụ cười nữa.

“Ừ… Bỏ đi. Cậu làm gì làm đi, anh tắt đây.” Nói xong, QQ của Cố Bình liền trở về màu xám.

Vương Phong xoa hai bên thái dương, cảm thấy không biết phải nói gì. Nhưng chỉ là tiếp một cuộc gọi video mà lại có một người vợ. Tuy rằng chuyện này dù là bất cứ người đàn ông nào thì cũng muốn đồng ý. 

Nhưng mấu chốt ở chỗ đối phương lại là em của Cố Bình. Vương Phong dù có là cầm thú thì cũng sẽ không thể lấy cô ấy.

Cười ngượng một cái,Vương Phong đang định đóng máy tính của mình lại thì lúc này QQ của hắn lại một lần nữa rung lên.

Vương Phong nhìn tên thì thấy là bạn mình quen biết đã nhiều năm, tên là Thanh Thủy Y Liên, là một cô gái. 

Về cô gái này thì kì thực Vương Phong cũng không biết phải nói sao. Bởi vì đây là cô gái mà Vương Phong quen trên mạng.

Lúc mới học đại học hắn có chơi một trò chơi tên là “Ma Long”. Trò này chơi cũng không tồi. Có lần hắn thấy một người đang bị bao vây đánh. Lòng thương cảm nổi lên nên đã giúp cô ấy giết những người đó.

Nhưng sau khi cứu cô ấy xong, cô gái này lại bám riết lấy hắn, lúc nào cũng theo sau, đòi hắn bảo vệ. 

Ban đầu Vương Phong cũng không để tâm đến nhưng khi biết đối phương là một cô gái thì mới đồng ý.

Cứ như vậy, cô gái này cứ bám lấy Vương Phong không thôi. Sau này ở trong game họ còn kết thành vợ chồng. Có một khoảng thời gian, bạn của Vương Phong trong game còn ngưỡng mộ không thôi.

Đây cũng đã là chuyện của vài năm về trước rồi. nếu không phải tự nhiên nhìn thấy nick QQ thì có thể Vương Phong đã quên đi chuyện này rồi. 

Mở cửa sổ chat QQ ra, Vương Phong thấy một dòng tin nhắn.

“Chồng à, anh có ở đó không?”

Trong lòng mắng chửi một tiếng, Vương Phong nhịn không nổi, mắt đảo qua đảo lại. Hắn bây giờ đã không còn là Vương Phong lêu lổng ngày xưa nữa. Vì vậy với cái cách xưng hô chồng như vậy, hắn không thể nào mà thấy thích nổi. 

Nói chuyện phiếm ở trên mạng mà không cần cố kị gì, Vương Phong đã qua cái thời kì đấy rồi, tự nhiên sẽ không tin nữa. Bây giờ hắn đã có chị Tuyết xinh đẹp như tiên nữ, đương nhiên sẽ không thèm quan tâm đến người vợ trong trò chơi này nữa.

Dù sao thì bọn họ cũng chưa gặp nhau. Cũng chẳng biết cô gái này là loại người gì.

Tuy rằng trong lòng có chút không thích nhưng hắn vẫn trả lời một câu: “Có chuyện gì?” 

Dù sao cũng là “vợ chồng” một thời, Vương Phong cũng không thể không đếm xỉa đến tin nhắn này được.

“A, anh có ở đây à?” nhìn thấy tin nhắn của Vương Phong, Thanh Thuỷ Y Liên nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau đó còn gửi thêm một biểu tượng mặt cười.

“Nói đi, chuyện gì?” Vương Phong chỉ gửi lại vài chữ. 

“Đã mấy tháng rồi anh không còn chơi game nữa, có phải anh là đã quên em rồi không?” Thanh Thủy Y Liên lại gửi cho hắn một tin nhắn, kèm theo sau dòng tin nhắn đó còn có hàng loạt biểu tượng khóc, mà thời gian để gửi biểu tượng đó thật sự không đến mười giây.

“Cô không có chuyện gì thì tôi tắt đây.” Vương Phong lười phải nhiều lời nên đã gửi một tin nhắn vô tình.

“Em muốn nương nhờ vào anh.” Thanh Thủy Y Liên gửi lại tin nhắn, kèm sau đó còn có một biểu tượng đáng thương. 

“Cô không lo ở nhà mà sống cho tốt, nương nhờ vào tôi làm gì?” Vương Phong đáp lại một câu, kèm theo biểu tượng đầy nghi hoặc.