"Dẫn năm người kia tới đây." Bộ trưởng Hoa nói với mấy lính đặc công phía ngoài.

"Vâng." Mấy người lính đặc công gật đầu, đi về phía đồn cảnh sát.

Chưa đầy một phút, năm người bị còng tay xích chân bị giam giữ đi ra, mấy người này chính là bị bắt lại hôm qua. 

Chính vì bắt bọn họ mà cha của Đường Ngãi Nhu mới bị bắt đi trong đêm, phát sinh ra chuyện lớn như vậy.

Ô ô ô...

Năm người đều bị Vương Phong đánh ngất đi vì thế bây giờ ba trong số bọn họ đều tỏ ra vẻ sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy. 

Bọn họ đều gặp qua Vương Phong vì thế khi nhìn thấy Vương Phong ở đây lại càng thêm sợ hãi, càng không dám phát ra tiếng động, rõ ràng Vương Phong muốn giết bọn họ thì thực sự dễ như trở bàn tay.

Bởi vì miệng bọn họ đều bị dán lại, một âm thanh cũng không dám phát ra vì thế chỉ có thể dùng ánh mắt sợ sệt nhìn Vương Phong.

Nhân viên giao dịch rất nhanh đã hoàn thành, Vương Phong không để ý tới mấy người bọn họ nữa, chui vào một trong những chiếc xe của lính đặc công. 

Theo sau hắn còn có Hà Thiên và bốn lính đặc công, họ mới là người giao dịch trực tiếp đó còn bộ đội còn lại thì ngồi những chiếc xe khác đi theo sau.

"Vương Phong, lần này hi vọng chỉ có thể đặt ở cậu." Phía ngoài xe Diêu Thành nói rất thành khẩn.

"Yên tâm đi, chỉ cần có cơ hội tôi nhất định sẽ cứu người ra." Vương Phong nói, từ từ hạ cửa kính xe xuống. 

Lúc cửa kính xe đang sắp kéo xuống, hắn nhìn thấy Đường Ngãi Nhu đang đứng trong đồn cảnh sát.

Đường Ngãi Nhu bây giờ nhìn rất yếu ớt, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô ấy, không được một nửa vẻ tinh nghịch trước đây.

Mặc dù cô ấy không nói gì với Vương Phong nhưng hắn có thể nhìn thấy được một tia hi vọng mong đợi trong mắt cô ấy. 

"Xuất phát." Vương Phong chậm rãi nói, sau đó xe đã khởi động.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, chiếc xe chở Vương Phong cùng lính đặc công ra khỏi đồn cảnh sát rồi đi thẳng về phía con đường đến bến tàu.

Trúc Hải là thành phố ven biển vì thế bến tàu ở chỗ nào họ đương nhiên rất rõ, hơn nữa bởi đây là công việc của cục cảnh sát thành phố, xe của họ lại là xe chống bạo loạn vì thế trên đường đi không có chút trở ngại nào. 

Hơn mười chiếc xe đặc công nối đuôi nhau đi thành một hàng dài chạy trên đường nên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thậm chí rất nhiều người dân thành phố chụp ảnh với vẻ mặt đầy sự tò mò.

"Được rồi, bảo mọi người phía sau tản ra đi, không cần phải đi theo nữa." Trong xe Vương Phong nói chậm rãi, người lính đặc công ngồi phía trước gật đầu sau đó cầm bộ đàm nói.

Mấy phút sau xe của Vương Phong cũng đã đến bến tàu, ở đây sớm đã có người chờ đợi. 

Vương Phong dẫn đầu xuống xe, theo sau còn có Hà Thiên và một người áp giải một tội phạm.

Ở gần bến tàu lúc này có bốn người nhìn nhóm người Vương Phong cười khẩy.

Sau họ còn có một người trùm khăn đen trên đầu, quần áo ông ta mặc là trang phục cảnh sát, rất có thể là cha của Đường Ngãi Nhu. 

Tổng cộng năm người, bốn người đều là tội phạm bị tình nghi, cầm đầu là một người đà ông trung niên có yết hầu lớn, nhìn ông ta trong lòng Vương Phong có cảm giác sợ hãi.

Nhớ không nhầm thì người này đã mấy lần gọi điện tới đồn cảnh sát.

"Vương Phong cẩn thận một chút, mấy người này không phải là người bình thường đâu." Lúc này Hà Thiên nói nhỏ với Vương Phong. 

Khẽ gật đầu, Vương Phong cũng không nói gì, xách theo hai va li đi về phía bên kia.

"Hô hô hô..." Nhìn thấy người tiếp viện đằng trước, năm người bị áp giải tỏ vẻ kích động không ngừng giãy giụa.

"Ngoan ngoãn một chút, nếu không muốn chết thì đừng làm loạn." Vương Phong liếc ánh mắt lạnh lùng qua bọn họ khiến bọn họ khiếp sợ bỗng đứng yên.

"Thật không ngờ, cục cảnh sát lớn như vậy lại phái một thằng oắt con tới đây? Thằng oắt con này có thể làm được việc gì hay sao?" Lúc này tên cầm đầu bên kia nói, giọng đầy kiêu ngạo. 

"Bớt nói nhảm đi, nói đi phải giao dịch thế nào." Vương Phong lạnh lùng nói, vẻ mặt cũng trầm xuống.

Bởi lúc này hắn vận dụng khả năng nhìn xuyên nên dĩ nhiên nhìn thấy còn ít nhất mười người đang ẩn nấp ở bến tàu bên kia, những người này đều mặc dụng cụ lặn, vốn dĩ để dễ dàng ẩn nấp.

Nếu như không có năng lực thì hắn cũng không thể biết được còn có người ẩn nấp bên kia. 

Những người này thực sự nham hiểm, sớm đã gài bẫy, đợi họ nhảy vào thì sẽ khiến bọn họ không thể sống sót rời khỏi đây.

Nghĩ tới đây, lòng Vương Phong trầm xuống nhưng mặt không biến sắc.

"Trước khi giao dịch, các người trước tiên phải vứt hết vũ khí trong tay nếu không tôi không thể tin được các người." Người đàn ông tiếp tục nói, giọng điệu dứt khoát. 

"Muốn chúng tôi bỏ vũ khí xuống cũng được nhưng vũ khí của các ông cũng phải đồng thời bỏ xuống, nếu không thì chúng tôi cũng không thể tiếp tục thực hiện được cuộc giao dịch này." Vương Phong nói rất bình tĩnh.

Lúc này hai bên đều có súng, nếu bên kia động tay một cái thì có thể sẽ xảy ra án mạng, nếu như khai chiến không biết ai sẽ thắng ai.

"Hừ, tuy rằng tôi chúng tôi cũng không phải người tốt lành gì nhưng chút thủ đoạn cũng không phải là chưa từng dùng qua." Nghe Vương Phong, người đàn ông cười nhạt sau đó đưa ánh mắt ra hiệu cho phía sau, lập tức bốn người bọn họ đều đặt súng xuống đất. 

Đương nhiên bọn họ tuy đã đặt súng xuống đất nhưng vẫn có người dùng dao ép sát cổ của cha Đường Ngải Nhu.

"Bây giờ tới lượt mấy người rồi chứ?" Người đàn ông trên mặt đầy râu nói, căn bản không sợ Vương Phong nổ súng.

"Trước tiên hãy bỏ cây súng ở hông anh xuống rồi hãy nói." Vương Phong nói xong thì sắc mặt người đàn ông hơi biến sắc. 

Trên hông của hắn còn có một cây súng mini, người bình thường vốn dĩ không thể nhìn ra, hắn nhớ rằng chiếc súng mini trên người hắn đã hoàn thành tốt bao nhiêu nhiệm vụ, không ngờ lần đối mặt này lại bị Vương Phong nhìn ra.

Trong lòng rất tức giận, người đàn ông này lúc này phải hừ lạnh một tiếng sau đó rút cây súng mini trên lưng ra đặt nhẹ xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt của bốn lính đặc công đi cùng Vương Phong đều biến sắc, toàn thân mồ hôi ướt sũng. 

Họ không biết trên người của gã đàn ông đó còn có súng, nếu như họ bỏ vũ khí xuống thì lúc đó họ nhất định cũng sẽ trực tiếp trở thành con mồi sống.

Lúc này vẻ mặt bọn họ nhìn Vương Phong có chút thay đổi, người này chẳng lẽ có mắt thần sao? Có thể phát hiện sao?

"Hừ, bây giờ đến lượt các người bỏ súng xuống rồi chứ?" Người đàn ông có yết hầu lớn nói, sát khí không hề che giấu.

"Bỏ súng xuống." Vương Phong lấy ra cây súng mà Diêu Uyên đưa cho. 

Lúc này hắn mới nói với âm thanh cực nhỏ.

"Dưới biển còn có người."

Giọng hắn rất nhỏ dường như ngoài hắn ra bốn lính đặc công cũng đều không thể nghe thấy, cũng không nhận ra được Vương Phong đã nói gì, đương nhiên Vương Phong cũng không lo lắng bởi hắn biết Hà Thiên nhất định nghe rõ ràng rốt cuộc hắn đã nói gì.

Chăm chú nhìn Vương Phong một cái, Hà Thiên từ từ bỏ cây súng trong tay mình xuống đất.

Tất cả đều chỉ trong nháy mắt đã xong, đợi đến lúc vũ khí đặt xuống đất thì sắc mặt của Vương Phong và Hà Thiên cũng trở lại bình thường.

"Hừ, mở va li của các người ra xem thử." Lúc này một người nói vẻ mặt thâm trầm. 

Nghe ông ta nói, Vương Phong không chút do dự trực tiếp mở va li ra để lộ ra đô la trong đấy.

Đương nhiên tiền này chỉ là có mấy tờ đô la ở bên trên, toàn bộ đều là giấy trắng dùng để mê hoặc đối phương.

"Mấy cái khác cũng mở ra." Đối phương tiếp tục nói. 

Sau đó Vương lại tiếp tục mở mấy cái va li kia ra, toàn bộ đều là đô la, ở mặt trên toàn bộ đều là tiền thật.

Thấy vậy, người đàn ông có yết hầu lớn mỉm cười một cái sau đó trở lại vẻ mặt lạnh băng.

"Được rồi, có thể đổi người rồi." Vừa nói xong thì cha của Đường Ngải Nhu được dẫn tới từ phía sau, đồng thời chiếc khăn đen trên đầu ông cũng được tháo xuống. 

Người bắt ông ấy Vương Phong đã nhìn thấy, là người ở cao ốc Tân Dương lúc trước đi cùng với một số người ở cục thành phố, chỉ là Vương Phong không ngờ rằng người này lại là cha của cô Đường Ngải Nhu điên rồ kia.

Lúc này mặt ông ấy không còn hoảng loạn, thậm chí ánh mắt rực sáng, có thể thấy cục trưởng cục cảnh sát đương nhiên là người mà người bình thường không thể so sánh được.

"Một tay giao tiền, một tay giao người." Người đàn ông nói xong đẩy cha của Đường Ngải Nhu về phía trước. 

Bên này Vương Phong cũng không chút do dự, xách hai cái va li đi về phía người đàn ông có yết hầu lớn, đi cùng hắn có Hà Thiên năm người họ.

Đây thực sự giống như cuộc giao dịch chạm trán của giang hồ trong phim, không khí cực kì căng thẳng.

"Trước tiên đặt va li qua đây." Người đàn ông tiếp tục nói, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Phong.

Bị ông ta nhìn gắt gao như vậy, sắc mặt Vương Phong không thay đổi, trực tiếp đẩy hai chiếc va li cho người phía sau. 

"Kiểm tra xem có vấn đề gì không."

Nghe gã trung niên nói ba người khác không chút do dự, hai người trong số đó trực tiếp ngồi xuống kiểm tra đô la bên trong va li.

Chính lúc này bỗng nhiên xuất hiện biến cố. 

Vẻ mặt của người đàn ông có yết hầu lớn thay đổi dữ tợn, tay hắn rút ra con dao định đâm Đường Quốc Quang.

Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Vương Phong cũng lạnh băng, quát một tiếng: "Muốn chết à?"

Hắn đã sớm chú ý tới từng cử động của người này, từng giây từng phút cảnh giác, chỉ chờ tên đó ra tay, trong nháy mắt Vương Phong cũng phản ứng trở lại. Nhìn thấy cánh tay của hắn ta lao nhanh ra, bắt trúng bàn tay của gã trung niên. 

"Răng rắc!"

Đối mặt với tên hung ác như vậy, Vương Phong cũng không nể nang gì mà trực tiếp bẻ gãy cánh tay cầm con dao của hắn ta.

Thậm chí, lúc vặn gãy cánh tay người này, hắn cũng kéo mạnh Đường Quốc Quang, trong nháy mắt ông ta đã té lăn xuống đất, quần áo bị rách một mảng lớn. 

"Cái gì?"

Tốc độ nhanh như chớp của Vương Phong làm hắn ta không thể nhìn rõ, sắc mặt của gã trung niên này biến sắc lớn, đánh một quyền về phía Vương Phong.

Lực của hắn ta càng mạnh thì càng khiến Vương Phong tức giận, một cú đấm của Vương Phong lên ngực hắn đã làm gãy ít nhất mấy cái xương sườn.