Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 137: Xoay chuyển tình hình

Đã không có cách nào giao tiếp thì ông cũng lười phải nhiều lời, dù sao những năm làm gia chủ này ông cũng có tiền, cho dù là không có được địa vị như bây giờ thì ông vẫn có thể sống thoải mái như vậy rồi chờ ôm cháu ngoại, có gì không tốt đâu?

Giờ khắc này, trái lại ông càng nghĩ thoáng, trong mắt những người này chỉ có lợi ích, đã như vậy thì ông cũng không làm gia chủ nữa, mặc kệ bọn họ giày vò đi.

“Con đứng lại!” Thấy Bối Thanh Thiên muốn đi, ông lão kia cũng đứng lên quát lớn. 

“Ba còn có chuyện gì?” Nhìn ba mình nhưng Bối Thanh Thiên cũng không xoay người, cứ đưa lưng về phía ông mà hỏi.

“Con muốn đi thì cứ đi nhưng trước tiên hãy giao gia chủ lệnh ra đã.” Ông lão nói với vẻ lạnh lùng.

“Ha ha.” Nghe thấy cha mình nói chuyện tuyệt tình như thế, Bối Thanh Thiên cười rộ lên nhưng tiếng cười cũng rất đỗi bi thương, ông nói: “Gia chủ lệnh này lát nữa con trở về sẽ đưa sang cho các người, chức gia chủ này có xin con làm thì con cũng không làm, con không cần.” 

“Con làm càn!” Ông lão đứng bật dậy, tức giận đến mức thân thể cũng run rẩy, chỉ mặt Bối Thanh Thiên nói: “Hôm nay nếu con đi ra khỏi nơi đây, ba coi như không có đứa con trai này.”

Lời này vừa nói ra khiến những người ở đây đều quay sang nhìn nhau, trong lòng thầm giật mình, không ngờ vấn đề này vậy mà lại phát triển đến mức này. Một lần hủy hôn ước mà đánh rơi đài vị trí gia chủ, bây giờ đến cả thân tình cũng muốn chấm dứt.

Tình hình thay đổi càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả chỗ trống cho bọn họ nhúng tay vào cũng không có. 

“Ha ha, ba còn biết ba là ba của con?” Nghe ba nói, Bối Thanh Thiên cười buồn sau đó xoay người, nhìn ông chậm rãi nói: “Từ nhỏ đến lớn, con chưa bao giờ có được cảm giác có ba, cho nên nói thực thì có hay không có ba với con mà nói thì hoàn toàn không có ảnh hưởng, không có ba, ba xem không phải con vẫn sống rất tốt sao?”

“Con…” Nghe những lời này, ông lão hiển nhiên cũng không ngờ con trai lớn của mình vậy mà ngang nhiên đối đầu với mình, còn nói ra những lời như phát rồ này thế nên ông giật giật hai cái, sau đó trợn trắng mắt rồi té xỉu.

“Bác Lan.” Thấy ông lão té xỉu, những người ở đây đều giật mình, nhao nhao tiến lên. 

“Ba.” Bối Thanh Thiên lúc này cũng giật nảy cả mình, vội chạy đến bên đỡ ông lão lên.

Ông lão lúc này đang co giật không ngừng, con ngươi trợn trắng, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

“Vấn đề nhỏ mà thôi.” Thấy dáng vẻ hốt hoảng của mọi người xung quanh, Quỷ Kiến Sầu nãy giờ vẫn luôn im lặng lại chậm rãi đứng lên. 

Chỉ thấy ông vỗ nhẹ trên đầu ông lão kia, ông lão vốn đang không ngừng co giật liền từ từ bình tĩnh trở lai, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Thấy cảnh này, mọi người bốn phía đều kinh ngạc, chỉ vỗ nhẹ là tỉnh, ông rốt cuộc đã làm gì?

“Cảm ơn.” Nhìn Quỷ Kiến Sầu, ông lão này chậm rãi đứng lên. 

“Không cần cảm ơn tôi, ông đã tỉnh thì chúng ta nới chuyện chính thôi.” Quỷ Kiến Sầu bình tĩnh nói một câu rồi đi về vị trí của mình.

“Không biết ông đây là?” Nhìn Quỷ Kiến Sầu, ông lão nghi hoặc hỏi.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là có chuyện cần giải quyết đúng không?” Nói rồi Quỷ Kiến Sầu liếc mắt với Bối Thanh Thiên, ý bảo ông từ từ quay lại. 

“Tự giới thiệu một chút, tôi là sư phụ của Vương Phong, các người có thể gọi tôi là Quỷ Kiến Sầu hoặc cũng có thể gọi là Lão Bất Tử, chuyện hôn ước của đồ đệ tôi thì tôi sẽ toàn quyền làm chủ cho nó, bên các người có gì không vừa ý với nó cũng có thể nói với tôi.” Quỷ Kiến Sầu vô cùng bình tĩnh nói.

“A…”

Nghe Quỷ Kiến Sầu nói, những người ở đây đầu tiên là sững sờ sau đó đồng loạt vang lên tiếng hít vào một hơi, đặc biệt là Hoa Phong sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên ghế, toàn thân bủn rủn. 

Hắn vẫn luôn khó hiểu vì sao một nhân vật lớn như Quỷ Kiến Sầu lại ở đây nhưng hắn không ngờ ông lại là sư phụ của Vương Phong, khó trách một thương nhân hám lợi nhu Bối Thanh Thiên lại hủy hôn, không ngờ là vì chuyện này.

Hoa Phong lúc này đã hiểu rõ, từ khoảnh khắc Quỷ Kiến Sầu bộc lộ thân phận thì hắn hoàn toàn không còn phần thắng, mặc kệ hắn có bao nhiêu tiền thì trước mặt Quỷ Kiến Sầu cũng chẳng là thứ gì, người ta nghiền chết hắn cũng dễ như nghiền chết một con kiến

“Ông là người được xưng là Hoa Đà tái thế - Quỷ Kiến Sầu tiên sinh?” Lúc này, có một người hỏi với vẻ không chắc chắn. 

“Đương nhiên, các người cũng có thể xưng hô như vậy với tôi, tôi không có ý kiến gì.” Quỷ Kiến Sầu lạnh nhạt đáp.

Lần này, trong phòng họp bắt đầu trở nên ầm ĩ, không ai ngờ được một ông lão luôn yên tĩnh ngồi đó vậy mà lại là Hoa Đà nổi tiếng gần xa khắp đất Hoa Hạ.

Bọn họ cũng chỉ nghe nói qua danh tiếng của ông, hoàn tàn không có cơ hội gặp được người thật, cũng giống như khi nãy Bối Thanh Thiên nói với Bối Thanh Vân, bọn họ hoàn toàn không có tư cách đó. 

Quỷ Kiến Sầu cứu người cũng là tùy ý mà làm, có người dù chẳng có đồng nào ông vẫn dùng hết sức cứu họ nhưng có người yêu triền vạn quán (1) thì ông lại thấy chết không cứu, quả thực là tính cách cực kì quái dị.

Nhưng địa vị của ông vô cũng cao là chuyện không thể nghi ngờ, coi như là Chủ tịch nước cũng phải tôn kính có thừa, vậy nên có thể thấy được sức ảnh hưởng của ông lớn đến đâu.

Chỉ cần một câu của ông, có thể nói ông muốn cái gì thì có cái đó, mà bây giờ ông lại thừa nhận Vương Phong là đệ tử của ông, chuyện này đại diện cho cái gì? 

Một kẻ bọn họ chưa bao giờ nghe nói thì làm sao Bối Thanh Thiên sẽ đáp ứng gả con gái cho hắn nhưng không ngờ lại là đệ tử cửa Quỷ Kiến Sầu.

Khoảnh khắc này mọi người đều dùng một ánh mắt cực kì kì lạ nhìn Vương Phong, tựa như muốn nhìn thấu hắn.

Nhờ Quỷ Kiến Sầu mà thân phận của Vương Phong đã hoàn toàn được tôn lên, trở nên cao quý. 

“Thần y, tôi nghe nói ngài từ trước đến nay chưa bao giờ nhận đệ tử, ngài làm sao chứng minh được Vương Phong là đệ tử của ngài?”

“Cậu đây là đang nghi ngờ lời nói của tôi?” Ánh mắt Quỷ Kiến Sầu hơi lóe lên, nhìn về phía người đặt câu hỏi.

“Không ạ.” Bị Quỷ Kiến Sầu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, người này cảm thấy như nhiệt độ xung quanh bỗng hạ thấp mấy chục độ khiến lòng hắn phát lạnh, cho nên hắn vội ngồi xuống không dám nhiều lời. 

“Đã không ai có ý kiến khác thì tôi liền chính thức vì đệ tử của tôi cầu hôn với gia tộc các người, đồ đệ của tôi muốn cưới một cô gái tên là Tiểu Tuyết, không biết các người còn gì muốn nói không?”

Nói? Lúc này ai dám đứng lên nói lung tung chứ, ngay cả chính chủ Hoa Phong cũng sợ đến xụi lơ trên ghế, hoàn toàn không dám chống đối Quỷ Kiến Sầu.

Quỷ Kiến Sầu không phải Bối Thanh Thiên cũng không phải người của Bối gia, hoàn toàn không phải chịu bất cứ trói buộc gì, nếu chọc ông không vui thì có thể họ sẽ chết khi nào cũng không hay. 

“Về phần lễ hỏi cưới thì các người không cần lo lắng, tôi sẽ ở đây một ngày, các người có ai mắc bệnh lớn tật nhỏ gì thì đều có thể tới tìm tôi. Ngày mai tôi sẽ đưa đồ đệ tôi và cô gái kia rời khỏi đây.”

Quỷ Kiến Sầu vô cùng bình tĩnh nói nhưng lại khiến những người ở đây kích động không thôi, những người ngồi ở vị trí cao như họ, ai không có chút bệnh vặt? Mà những bệnh vặt tiềm ẩn này ngay cả bệnh viện cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt đau đớn, không thể trị tận gốc.

Cho nên khi nghe thấy Quỷ Kiến Sầu nói, họ đều hưng phấn hẳn lên, tiền nhiều cũng không quan trọng bằng sức khỏe của mình, nên dù cho Quỷ Kiến Sầu không nhắc tới một đồng nào nhưng rất nhiều người đều đồng thanh kêu lên: “Tiểu Tuyết đã muốn gả cho đệ tử của thần y, vậy tôi không có bất kì ý kiến gì.” 

“đúng vậy, chúng ta đều tin tưởng ánh mắt của thần y, có thể làm đệ tử của ngài thì Vương Phong ắt có chỗ hơn người, tôi cũng đồng ý.”

Chỉ qua mấy phút, phần lớn người ở đây đều đồng ý gả Bối Vân Tuyết cho Vương Phong, không hề chần chờ chút nào.

Bối thị làm ăn lớn như thế, thêm một tập đoàn Hoa thì cũng không nhiều mà thiếu đi bọn họ cũng không ít nhưng Bối Vân Tuyết muốn làm vợ của đồ đệ Quỷ Kiến Sầu mới thực sự là một bước lên trời. 

Thậm chí nhờ Bối Vân Tuyết thì bọn họ cũng có thể được lợi, có thể được Quỷ Kiến Sầu khám bệnh một lần, họ cũng có thể sống lâu hơn mấy năm, cớ gì mà không làm?

Cho nên đa số mọi người đều đồng ý chuyện hủy hôn, về phần sắc mặt khó coi của cha con Hoa Phong đã không ai thèm chú ý, hai sư đồ Quỷ Kiến Sầu muốn cướp hôn, ai dám phản đối chứ?

“Vương Phong đã là đệ tử của thần y vậy lão đây cũng đồng ý hôn sự của hai đứa.” Ba của Bối Thanh Thiên lúc này cũng lên tiếng, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ so với trước đó. 

Tuy ông đã già nhưng sự khôn khéo vẫn còn đó, có thể kết thông gia với người như Quỷ Kiến Sầu chính là phúc của gia tộc họ. Bởi vì Quỷ Kiến Sầu cho dù không cho bọn họ cái gì thì danh tiếng của ông vẫn có thể giúp họ bớt đi rất nhiều phiền toái.

Đối thủ của tập đoàn Bối thị không ít nhưng sau này nếu bọn hắn muốn phá thì chỉ e là phải suy nghĩ kĩ một chút xem có chọc nổi Quỷ Kiến Sầu hay không.

Đây chính là cơ hội giúp tập đoàn thăng tiến, sao ông có thể bỏ qua được? 

Vì Quỷ Kiến Sầu mà tình hình ở đây xoay chuyển mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là lật ngược tình thế, lần này không một ai chỉ trích Bối Thanh Thiên bởi vì họ đều biết Bối Thanh Thiên đưa ra một lựa chọn mà người bình thường nên chọn.

“Đợi một lát.” Thấy khung cảnh tất cả đều vui vẻ, Vương Phong bỗng nhiên đứng ra, giọng nói rất lớn làm cho tất cả mọi người đều im lặng, hướng ánh mắt nghi hoặc đến chỗ hắn.

“Cậu còn có chuyện gì sao?” Bối Thanh Thiên hỏi. 

“Đương nhiên là có.” Vương Phong gật đầu sau đó khẽ quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ lúc Tuyết lên cấp ba từng bị người ám sát ở đây, hơn nữa vẫn chưa bắt được hung thủ đúng không?”

“Cậu biết chuyện này?” Nghe Vương Phong nói, Bối Thanh Thiên giật mình.

“Tôi không chỉ biết mà tôi còn biết tất cả kế hoạch này chính là các người ai cũng có phần trong đó.” 

Lời này vừa nói ra liền khiến tất cả mọi người ở đây mất bình tĩnh, đều là ông nhìn tôi tôi nhìn ông, hai mặt nhìn nhau. Nếu trước đó thì họ còn không sợ Vương Phong nhưng bây giờ hắn đã là đệ tử mà Quỷ Kiến Sầu tự mình thừa nhận, lời nói của hắn chẳng phải cũng đại biểu cho ý của Quỷ Kiến Sầu sao?

Họ có sợ Quỷ Kiến Sầu không? Bọn họ đương nhiên là sợ, thậm chí không dám làm mất lòng ông.

“Cậu muốn gì thì cứ việc nói thẳng ra đi.” Bối Thanh Thiên nói, ông vẫn luôn tra xét kẻ năm đó đã làm hại con gái mình nhưng nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả, cũng dần dần để đó không tiếp tục nữa. 

Nhưng hiện tại khi Vương Phong nhắc lại chuyện xưa, ông lại nhớ tới chuyện năm đó, may mắn không tổn thương đến vị trí quan trọng nếu không con gái ông đã mất mạng.

(1) Eo quấn đầy tiền, chỉ kẻ giàu có.