Thấy sự mạnh mẽ của khí, Vương Phong không do dự, ngay cả cơm tối cũng không ăn, cứ ngồi xếp bằng trên giường, hấp thu sức mạnh to lớn này.

Ngày hôm sau, khi Vương Phong tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, còn dễ chịu hơn cả một giấc ngủ ngon.

Chưa kể, bây giờ hắn cảm giác được phía sau lưng mình không còn đau đớn nữa, nhìn sang cánh tay bên trái, hắn càng ngạc nhiên hơn.

Vết thương của hắn trong một đêm đã khỏi hoàn toàn, da thịt liền lại như chưa từng bị thương.

"Cái này...?" Nhìn thấy việc này, Vương Phong trợn to mắt mồm há hốc, cực kì phấn khích.

"Ha ha, không ngờ Vương Phong mình mà cũng có thể có được sức mạnh bất tử." Vương Phong cười ha ha rồi lại lập tức im miệng ngay, bởi vì nơi này không phải chỉ có một mình hắn, hắn cũng không muốn làm cho Bối Vân Tuyết tưởng mình bị điên.

Bước xuống giường, mặt đất rung động nhè nhẹ, bởi vì cảm nhận được năng lượng đang tồn tại, cân nặng và thể trạng hiện tại của Vương Phong có sự thay đổi rõ rệt, cường tráng hơn, thậm chí người cũng cao lên một chút.

Sự thay đổi này thật sự khiến cho Vương Phong vui không thể tả, sau khi trưởng thành, muốn cao thêm một chút nhưng lại không lớn hơn nữa được, tấm thân một mét bảy của hắn chỉ là hàng bình thường, nên việc tăng chiều cao vẫn luôn là ước mơ của hắn.

Bởi vì xương cốt đã thành hình, hắn không thể cao thêm được nhưng sau khi luyện khí xong lại có thể cao lên khiến Vương Phong rất ngạc nhiên.

Lần này đối với sự tồn tại của việc luyện khí thì Vương Phong không còn nghi ngờ nữa, vì hắn không chỉ hấp thu được khí, mà còn nhìn được khí, tất nhiên là không còn gì để nghi ngờ.

Lúc này hắn nghĩ tới lời ông lão hôm qua nói, vội vàng lật ra trang cuối cùng của cuốn sách cổ, gọi vào số điện thoại viết trên đó. Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì đã có người nhấc máy.

"Anh là ai?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói bình thản, có vẻ ông vẫn khỏe.

"Ông cụ, tôi là người hôm qua được ông cứu, tôi muốn hỏi ông một số chuyện về việc luyện khí." Vương Phong cung kính nói.

Đầu kia trầm ngâm một lát mới lên tiếng: "Không cảm nhận được sự tồn tại của khí thì đừng làm phiền tôi, lại..."

"Chờ chút." Thấy đối phương muốn cúp máy, Vương Phong vội vàng gọi to.

"Còn có chuyện gì?"

"Là thế này, tôi cảm nhận được khí, biết được ông là nhân vật quan trọng nên tôi muốn gặp ông." Vương Phong thành thật trả lời.

"Cái gì?" Nghe được lời Vương Phong nói, từ trong điện thoại phát ra giọng như không tin nổi, thậm chí Vương Phong còn cảm giác được ông lão này đã đứng lên.

"Cậu lặp lại lần nữa xem." Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói gấp rút, có lẽ ông ta có chút kích động.

"Tôi nói là tôi đã cảm nhận được khí, còn nhờ tác dụng của khí chữa lành vết thương cho mình." Vương Phong nói.

"Chín giờ sáng, cao ốc Tân Dương, tôi ở trong tầng cao nhất chờ cậu, đến thì nói ra tên Hà Thiên." Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.

Nhìn đồng hồ, Vương Phong trừng to mắt, bây giờ đồng hồ đã chỉ tám giờ rưỡi, chỉ còn có nửa tiếng.

Cao ốc Tân Dương, Vương Phong biết đây chính là kiến trúc tiêu biểu của thành phố Trúc Hải, tổng cộng hơn năm mươi tầng, mặc dù hắn chưa đến bao giờ nhưng hắn biết nó ở chỗ nào.

Vội vàng rửa mặt xong thì Vương Phong liền đến cao ốc Tân Dương.

Tuy nhiên ngay lúc muốn ra ngoài, hắn thoáng nhìn đồ ăn trên bàn bếp, đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu, phía trên có một tờ giấy. Cầm lấy đọc, trên mặt Vương Phong lộ vẻ cảm động.

"Tôi có việc cần làm, đồ ăn cậu ăn trước đi, đừng để đói bụng." Ký tên, Bối Vân Tuyết.

"Thôi xong, sắp trễ rồi." Không có thời gian dư thừa để cảm động, Vương Phong nhìn đồng hồ, còn chưa tới hai mươi phút nữa.

Đi như bay ra khỏi biệt khu, Vương Phong vẫy một chiếc taxi, nói: "Cao ốc Tân Dương, nhanh lên, tôi đang vội."

"Được rồi." Tài xế là một người trung niên, nghe vậy liền nhanh chóng nổ máy, trong chốc lát xe giống như mũi tên đã rời dây cung, vội vã chạy đi. Ngắm cảnh hai bên đường không ngừng lướt qua, Vương Phong hết sức căng thẳng, hai mắt trợn trừng.

Ở cái thành phố chen chúc này mà tài xế dám chạy với tốc độ một trăm năm mươi dặm trên giờ (1) đã vậy vẫn còn tiếp tục tăng tốc.

Ngay lúc này, Vương Phong thật sự muốn khóc, hắn chỉ bảo đang gấp chứ có muốn chết đâu.

"Bác tài, mình chậm chút được không? Bác không sợ bị cảnh sát giao thông bắt à?" Vương Phong đau khổ nói.

"Yên tâm đi, cảnh sát giao thông muốn bắt được tôi thì vẫn còn non lắm." Khóe miệng bác tài nhếch lên cười khinh, nói xong xe lại tiếp tục tăng tốc.

Tài xế này, tuy nhìn đã thấy là người lão luyện nhưng làm sao Vương Phong biết được, ông ta lúc còn trẻ là một người đua xe đích thực, máu đang chảy trong người toàn là máu điên cả.

Đoạn đường vốn cần tới hai mươi phút, vậy mà chưa hết năm phút thì bác tài đã chở Vương Phong chở đến dưới cao ốc Tân Dương.

"Được rồi, không cần thối." Cố nén cảm giác muốn nôn, Vương Phong đưa một trăm đồng rồi bước ra khỏi xe.

"Người anh em, lần sau có chuyện nhớ tìm tôi nha." Nói xong, xe lại như mũi tên lao đi. Nhìn người tài xế điên Vương Phong chảy cả mồ hôi, may là chưa xảy ra chuyện gì.

Tiếng xe cảnh sát ồn ào vang lên, hơn mười xe cảnh sát giao thông gào thét chạy qua, hướng rõ ràng là hướng mà tài xế trung niên kia vừa chạy qua.

Trong lòng hiện lên một câu cầu phúc, Vương Phong sửa sang lại một chút rồi mới chậm rãi đi vào cao ốc Tân Dương.

"Dừng lại, cậu tìm ai?" Bỗng nhiên, hai người mặc đồ đen ngăn Vương Phong lại, lạnh lùng mở miệng nói.

"À, tôi tìm Hà Thiên." Vương Phong bình tĩnh đáp.

"Cái gì?" Nghe được lời Vương Phong nói, hai người kia có vẻ nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, tên của Hà Thiên là để cho người ta tùy tiện gọi sao?

"Tôi nói tôi tới nơi này tìm Hà Thiên, các anh có vấn đề gì không?" Vương Phong nhìn hai người kia một cách kì quái.

"Láo..."

Thấy Vương Phong gọi thẳng tên Hà Thiên, hai người kia rất tức giận. Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên: "Cậu Vương, không ngờ tốc độ của cậu nhanh vậy." Một người trung niên từ trong đại sảnh đi tới, nhìn thấy anh ta, người bốn phía đều lộ ra ánh mắt cung kính, có vẻ họ rất sợ người này.

(1) Khoảng 240km/h.