"Tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút, tôi đưa cô đi ăn cơm." Vương Phong nói, sau đó xoay người đi đến xe của mình.

Ở nhà Hạ Tiểu Mỹ hắn căn bản là không ăn được gì cả, cho nên cảm thấy đói bụng, Tử Sa này mấy ngày nay cứ ăn mì gói, không hề có chút dinh dưỡng, nhìn thấy cô chăm chỉ làm việc như vậy vẫn nên mời cô một bữa.

Cô gái này không hề có bất cứ người thân nào ở Trúc Hải, Vương Phong nếu như ngược đãi cô, hắn cũng tự coi thường bản thân.

"Vậy anh chờ tôi một chút." Nghe Vương Phong nói muốn dẫn mình đi ăn cơm, Tử Sa cũng vọt vào công ty Châu Bảo thay quần áo, khuôn mặt vui vẻ.

Không đến hai phút Tử Sa đã thay quần áo xong lao ra, tốc độ này là nhanh nhất trong những cô gái mà Vương Phong quen biết.

"Chúng ta đi nhanh đi." Tử Sa vừa đến đã thân mật kéo cánh tay Vương Phong, giống như là quan hệ người yêu.

Cũng may hiện tại Bối Vân Tuyết không có ở đây, bằng không cô dám to gan như vậy mới là chuyện lạ.

Có điều bây giờ bọn họ đang ở ngay cửa công ty Châu Bảo, Vương Phong cũng không thể để người bên trong trông thấy rồi mật báo, cho nên hắn gỡ tay Tử Sa ra, nói: "Đừng nghĩ rằng Tuyết không ở đây thì cô có thể chiếm lấy tôi, phải biết tôi là một người đàn ông thuần khiết."

Nói tới đây, Vương Phong cũng nhịn không được chửi mình một câu, lời như vậy mà mình thật sự còn có mặt mũi nói ra…

"Hứ." Quả nhiên nghe được lời Vương Phong nói, Tử Sa khinh thường nghiêng mắt liếc nhìn Vương Phong một chút, ánh mắt tựa như muốn nói, nếu anh là đàn ông thuần khiết vậy trên đời này thật sự không còn người nào thuần khiết nữa.

Tuy nhiên vừa nghĩ tới Vương Phong muốn mời mình ăn cơm, Tử Sa vẫn là không che dấu được sự hưng phấn trên mặt, tự mình bước vào trong xe.

"Cô muốn ăn gì?" Khởi động xe, Vương Phong hỏi.

"Anh ăn gì tôi ăn đấy, tôi không kén ăn." Tử Sa nói, hai tay chống cằm gắt gao nhìn chằm chằm Vương Phong.

Có điều cô cho Vương Phong cảm giác rất khác biệt, được một người đẹp cực phẩm nhìn, Vương Phong chỉ cảm thấy kích thích, hơn nữa còn có cảm giác thành tựu, mà nếu đổi lại bị tên đàn ông như Hạ Lập Văn nhìn chằm chằm không rời mắt, Vương Phong chỉ có thể cảm thấy rùng mình.

Người với người, quả thật vẫn có khác biệt.

"Nửa tháng nay anh làm cái gì?" Bỗng nhiên, Tử Sa hỏi.

"Tôi đi làm gì còn cần báo cáo cô hay sao? Đương nhiên là tôi có việc, nếu không người đẹp đáng giá tôi không ngắm lại đi làm việc khác làm gì?" Vương Phong tức giận nói ra.

"Nói như vậy, tôi cũng là một người đẹp có phải không?" Nói, Tử Sa còn có chút tiếc nuối đỏ mặt.

"Ừm." Nghe được lời cô nói, Vương Phong kém chút nữa là thuận miệng nói "Đúng." rồi, tuy nhiên một giây sau hắn lại đột nhiên đổi giọng, nói: "Tuyết là người đẹp, còn về phần cô... còn kém một chút."

"Anh nói cái gì?" Vốn dĩ Tử Sa nghĩ Vương Phong sẽ tán thưởng mình, trong lòng đang ngọt ngào đây, không ngờ rằng hắn lại nói như vậy, cho nên ánh mắt cô lúc này trợn thật lớn, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.

Tuy cô tự nhận thấy khí chất của mình kém Bối Vân Tuyết nhưng về vẻ ngoài cô không hề thua chút nào, đối với vẻ ngoài của mình cô dám nói ngay cả ngôi sao cũng không đẹp như mình, cho nên bây giờ nghe Vương Phong nói cô sắp tức đến điên rồi.

Mình đường đường một đại mỹ nữ, vậy mà hắn dám nói kém hơn người khác, chẳng lẽ hắn là kẻ mù sao? Đây quả thực là cố ý chọc giận mình.

"Ha ha, tôi nói gì cô còn chưa nghe rõ sao, còn cần tôi thuật lại à?" Vương Phong ha ha cười lớn nói.

"Anh cái tên bịp bợm này." Tử Sa quát to một tiếng, sau đó trực tiếp nhào lên.

"Tôi nói nha chị hai, chúng ta là đang lái xe, cô muốn chết nhưng tôi thì chưa đâu." Vương Phong quát to một tiếng, đẩy Tử Sa lên trên chỗ ngồi.

"Hừ, mau nói tôi là người đẹp, bằng không chúng ta cùng đồng quy vu tận." Tử Sa tức giận mân mê cái miệng nhỏ nhắn, trông rất đẹp mắt.

"Được, cô là người đẹp, đã được chưa?" Vương Phong trợn mắt một cái nói ra.

"Hừ hừ, vậy còn tạm được." Tử Sa hừ hừ hai tiếng nhưng nét cười trên mặt cho thấy cô đã không còn tức giận.

Cuối cùng Vương Phong tùy tiện tìm một cái nhà hàng đưa Tử Sa vào, lâu như vậy không có ăn cơm thật ngon cho nên Vương Phong ăn vô cùng điên cuồng.

Mà so với hắn, tướng ăn của Tử Sa cũng là vô cùng đáng sợ, từ lần đầu tiên Vương Phong gặp cô đến nay, mấy ngày đều là ăn mì tôm, cô cũng đã đói quá chừng.

Một bên, nhân viên phục vụ đã bị tướng ăn của hai người doạ sợ ngây người, đây là đã bao lâu chưa được ăn cơm vậy? Dân chạy nạn à?

Nam ăn như vậy cũng thôi đi nhưng một mỹ nữ cực phẩm thế này lại cũng giống như quỷ chết đói đầu thai, cả bàn ăn to như thế hai người bọn họ đều sắp ăn hết rồi.

Đương nhiên, từ khi tu luyện sức ăn của Vương Phong đã từ từ cao lên, cái này liên quan đến việc tiêu hao của hắn, dù sao hiện tại sức lực của hắn lớn như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh tu luyện là không đủ.

Tuy thức ăn ẩn chứa ít linh khí nhưng cũng không ngừng được mà ăn nhiều.

Hiện tại tình trạng của hắn chính là ăn một bữa trữ cho mấy ngày, cũng có thể mấy ngày không ăn cơm vẫn có thể sống, người bình thường không thể làm được việc như vậy.

Ăn một bữa cơm thật ngon, thẳng đến khi Vương Phong cảm thấy đã hoàn toàn no, lúc này mới xem như xong việc, lại nhìn Tử Sa cũng là một mặt mãn nguyện.

Một bữa cơm đã tiêu hết của Vương Phong hơn một ngàn tệ nhưng so sánh với những nhà hàng khách sạn năm sao thì một ngàn tệ này cũng xem như đáng giá.

"Tử Sa, Tuyết không ở đây mấy ngày nay đã xảy ra chuyện quái gở rồi, còn có người nhà của cô ấy đưa cô trở về, có phải có chuyện gì xảy ra không?" Dưới một cái trạm nghỉ chân ở bờ sông, Vương Phong cùng Tử Sa ngồi xuống, hỏi.

"Lại là Tuyết." Nghe được Vương Phong nói, Tử Sa lại không vui, tuy nhiên nhìn mặt Vương Phong dần dần u ám, cô vẫn là nói: "Làm gì có chuyện gì quái gở chứ?"

Có điều nói đến chuyện kì lạ, Tử Sa như là nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Tôi nhớ lúc ấy chị Tuyết đi theo người nhà còn có chút không muốn, giống như là bị ép đưa vào trong xe."

"Khốn kiếp, vậy sao cô không nói sớm?" Nghe lời Tử Sa nói, cả người Vương Phong liền từ ghế đứng lên, doạ Tử Sa nhảy dựng.

"Làm sao vậy?" Thấy phản ứng lớn Vương Phong như vậy, Tử Sa cũng đứng lên, hỏi.

Không trả lời Tử Sa, Vương Phong lại lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Bối Vân Tuyết, kết quả cũng như trước, không hề bắt máy.

"Tử Sa, cô dùng điện thoại di động của cô gọi cho Tuyết thử xem."

"Được." Thấy Vương Phong gấp gáp như vậy Tử Sa cũng không dám kích thích hắn, vội vàng dùng điện thoại di động của mình gọi cho Bối Vân Tuyết.

Kết quả rất rõ ràng, điện thoại di động của Bối Vân Tuyết thật sự đã tắt máy, không thể kết nối được.

"Trước tiên anh đừng gấp, có lẽ là điện thoại chị ấy hết pin." Tử Sa giữ chặt cánh tay Vương Phong, an ủi nói ra.

"Được rồi." Nghe được lời Tử Sa nói, Vương Phong từ từ bình tĩnh lại, đúng vậy, có thể là điên thoại của cô thật sự là hết pin, mà cô lại cùng người nhà trở về, sẽ không có nguy hiểm gì.

Lập tức sốt ruột, trong lòng Vương Phong thật sự đã muốn loạn cả lên.

"Được, ta muốn về nhà, cô có muốn về công ty Châu Bảo không?" Vương Phong hỏi.

"Không về, tôi cũng phải về nhà với anh, công ty Châu Bảo chỉ có một mình tôi, thật quá buồn chán." Tử Sa lắc đầu, sau đó lại thân mật ôm cánh tay Vương Phong.

Cảm giác mềm mại không ngừng chạm vào cánh tay hắn, khiến trong lòng hắn cũng nhịn không được rung động, một người đẹp cực phẩm ôm cánh tay mình thế này thật sự là làm con người ta vô cùng hưởng thụ..

Cuối cùng, Vương Phong dưới sự dụ hoặc của Tử Sa trở lại biệt thự, nữ nhân này, lúc nào cũng muốn hắn cùng cô xảy ra chút gì đó, nếu không phải Vương Phong lo sợ sự tình bại lộ, hắn thật sự là sẽ ra tay.

"Có việc không cần gọi tôi, không có việc gì cũng không cần gọi tôi, tôi phải ngủ một giấc." Để lại cho Tử Sa một câu nói như vậy, Vương Phong trực tiếp khoá cửa phòng mình lại.

Nửa tháng tại Tân Dương Cao Ốc, hắn vẫn luôn không có nghỉ ngơi thật tốt, mỗi ngày đều trải qua trong mệt nhọc, cho nên hiện tại bỗng nhiên được thư giãn, hắn đúng là muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút.

Hung hăng nằm xuống trên giường mình, Vương Phong bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, bởi vì hắn nhìn thấy trên chiếc chăn nằm trên giường mình vậy mà có một bộ áo lót và quần lót.

Từng trận mùi hương quái dị không ngừng truyền đến mũi hắn, khiến hắn suýt chút nữa đã phun cả máu mũi, đây là của Tử Sa?

Hơn nữa còn chưa giặt đã để lại đây.

Bang bang bang!

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng Tử Sa mang theo sự lo lắng: "Ông xã, mau mở cửa, tôi có việc."

"Có việc?" Sắc mặt Vương Phong quái dị, đương nhiên biết rõ cô muốn vào để làm gì, lúc mình không có ở đây, cô vậy mà ngủ trên giường mình, đồng thời còn vứt nội y lung tung, quả thật là xem nơi này như phòng của mình.

Mở cửa ra, quả nhiên Tử Sa có mục đích tính vọt thẳng đến giường, cầm nội y mà Vương Phong vừa thấy trước đó lên, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Đây là của buổi sáng hôm nay cô đi ra ngoài thay ra, còn chưa kịp giặt đã bị Vương Phong nhìn thấy.

"Khụ khụ…Cái kia…Tôi không thấy gì cả nha." Vương Phong gượng cười hai tiếng, vội vàng quay đầu chỗ khác.

"Hừ, anh tên bại hoại này." Mắng Vương Phong một tiếng, Tử Sa cầm đồ của mình nhanh chóng trốn ra khỏi phòng, quần áo lót chưa giặt của mình vậy mà để Vương Phong nhìn thấy, cô không còn mặt mũi nào ở lại đây.

"Hơ…" Đợi sau khi Tử Sa chạy ra ngoài, Vương Phong đóng cửa lại mới thở ra một hơi thật dài.

Mới vừa rồi hắn chút nữa là không nhịn được đè Tử Sa xuống giường, vừa nghĩ tới chính mình vậy mà nhìn thấy nội y của cô, đồng thời trên bề mặt còn có thứ chất lỏng đó, Vương Phong cảm giác được phía dưới có một trụ giơ lên trời, khó mà bình tĩnh lại được.

Cũng may cô chạy nhanh, bằng không Vương Phong thật sự sẽ làm ra cái việc không thể cứu vãn kia.

Vận chuyển ( Cửu Cửu Quy Nguyên Quyết) chừng vài phút, tâm trạng nhảy múa kịch liệt kia mới trở nên êm dịu xuống.

Vén chăn lên, quả thật có hương thơm dễ chịu của Tử Sa xộc vào mũi, cô nhân lúc mình không có ở đây mà chạy qua đây ngủ.

Dù sao nơi này cũng không phải chỉ có một mình cô từng ngủ, cho nên Vương Phong cũng không có ghét bỏ, cứ như vậy hung hăng hít một hơi, chui vào trong chăn.

Bên ngoài vẫn là giữa trưa nhưng đã nửa tháng không có nghỉ ngơi thật tốt, Vương Phong vẫn cảm giác được sự mệt mỏi ập tới.

Không đến hai phút hắn đã ngủ mất, cũng không biết qua bao lâu, hắn bị một cảm giác rét lạnh làm bừng tỉnh.

Mở hai mắt ra, đột nhiên Vương Phong cảm giác được mình vậy mà bị một đôi tay rét lạnh ôm, xúc cảm mềm mại truyền đến từ sau lưng của hắn.

Khốn kiếp!

Trong lòng mắng một tiếng, Vương Phong liền biết được người phía sau ôm mình là ai, bây giờ trong nhà trừ hắn cũng chỉ có cô gái Tử Sa này.

Cô gái này quả thật là không yên ổn, giữa ban ngày ban mặt lại còn câu dẫn mình.