Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 106: Tiến bộ thần tốc

Liên tục năm sáu ngày, Vương Phong cách một ngày sẽ bị dồn ép để phá bỏ giới hạn của bản thân, tiến bộ vượt bật, vốn dĩ hắn lúc mới bắt đầu chỉ có thể kiên trì chạy được hơn một trăm vòng, nhưng năm sáu ngày trôi qua, hắn đã có thể thong thả chạy trên một nghìn vòng mà không hề có bao nhiêu khó khăn thách thức.

Ngay cả bản thân Vương Phong cũng thấy có chút kinh ngạc với bản thân mình. Hơn một nghìn vòng, sợ là người bình thường không ai có năng lực đó cả.

Hơn nữa nếu hắn không ngừng phá vỡ giới hạn của bản thân thì tốc độ chạy của hắn hiện giờ so với lúc đầu nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. 

“Được rồi, với tốc độ hiện giờ của con đã đủ để có thể tu luyện Hình ý quyền[1] rồi, bây giờ con hãy đến tấn công ta, sử dụng tốc độ nhanh nhất hiện giờ của con.”

Ngày thứ bảy, Quỷ Kiến Sầu không để Vương Phong tiếp tục chạy nữa, mà là để Vương Phong tấn công ông.

Thực lực của Quỷ Kiến Sầu rốt cuộc uyên thâm đến đâu Vương Phong đương nhiên hiểu rõ, cho nên ông để thân hắn đi tấn công ông, Vương Phong không một chút do dự bởi vì hắn biết mình chắc chắn không đả thương nổi đối phương. 

Tốc độ của hắn rất nhanh, dường như chỉ thấy được một cái bóng, hắn nắm chặt năm ngón tay hướng đến Quỷ Kiến Sầu mà tung ra, đây là một quyền với tốc độ cực đại của hắn, người bình thường căn bản không có cách nào tránh kịp.

Thế nhưng tốc độ của Quỷ Kiến Sầu quá nhanh rồi, cái hắn đánh trúng chỉ là một cái bóng, ngay cả vạt áo của Quỷ Kiến Sầu cũng với không trúng.

“再给我加快起来。”鬼见愁的声音传来,而后王峰只感觉到自己的后背一阵巨大的力量袭来,将他一下子就给打翻在了地上。 

“Nhanh hơn nữa cho thầy.” Giọng của Quỷ Kiến Sầu truyền tới, sau đó Vương Phong chỉ cảm thấy sau lưng mình bị đánh tới một đòn lực cực mạnh làm hắn ngã ngay xuống mặt đất.

“Mẹ nó!”

Đột nhiên bị Quỷ Kiến Sầu đánh cho một quyền, Vương Phong phẫn nộ, lập tức từ dưới đất lồm cồm bò dậy, vừa quay đầu lại thêm một quyền nữa. 

“Quá chậm.” Sau lưng lại là một quyền đánh tới làm Vương Phong bị đánh tới bộ dạng như một con chó ăn phân.

“Vẫn còn chậm.”

“Nhanh lên cho thầy.” 

……

Cứ như thế thêm mấy ngày nữa trôi qua, Vương Phong mỗi ngày đều tập đánh ở chỗ Quỷ Kiến Sầu, nhưng mỗi lần chịu trận đều là Vương Phong, hắn đến vạt áo của sư phụ cũng không chạm tới huống chi là nói đánh được ông.

Tốc độ di chuyển của Quỷ Kiến Sầu quá nhanh (bản gốc ghi quá chậm, nhưng không hợp với ngữ cảnh è bản gốc ghi nhầm?) rồi, dù là năng lực thấu thị của Vương Phong cũng nhìn không thấy bóng dáng, ông dường như không tồn tại ở thời khắc này vậy, đánh được Vương Phong một cách dễ dàng. 

Nhưng chính vì ở trong tình trạng bị đánh kéo dài như vậy mà sự tiến bộ Vương Phong lại trở nên vượt bật. Mặc dù hắn vẫn sợ không đánh được đối phương, nhưng từng ngày một cũng giảm thiểu số lần bị đánh.

Trôi qua thêm vài ngày nữa, hắn đã có thể miễn cưỡng chiến đấu với Quỷ Kiến Sầu rồi. Tốc độ ra tay và tốc độ phản ứng của hắn đều được nâng cao lên đỉnh điểm, ngay cả thị lực cũng tăng lên không ít.

“Được rồi, có thể tu luyện Hình ý quyền rồi...” 

Vào khoảng ngày thứ mười một, Quỷ Kiến Sầu cuối cùng cũng muốn truyền thụ lại cho Vương Phong Hình ý quyền chân chính.Yêu cầu của Hình ý quyền rất cao, yêu cầu đầu tiên chính là về tốc độ.

Về tốc độ di chuyển, Vương Phong đã gần như đạt được, hơn nữa tốc độ ra tay Vương Phong cũng đã cải thiện lên trong những ngày tiếp theo, cho nên hắn đã đủ khả năng để luyện tập Hình ý quyền này rồi.

Ngoại lực của Hình ý quyền chính là chú trọng tốc độ. Mặc dù năng lực không đạt được cải thiện quá lớn, nhưng tốc độ một khi đã có cải thiện thì cũng lợi hại không ít. 

Hơn nữa được huấn luyện trong mười mấy ngày vừa rồi, sự luyện tập của Vương Phong cũng ngày càng tiến đến gần hơn giai đoạn ngoại lực với tốc độ nhanh, mọi phương diện đều có tiến bộ.

Truyền thụ Hình ý quyền là một quá trình có hệ thống, được cái là luyện tập ở chỗ Quỷ Kiến Sầu được quan sát từ xa, cho nên có rất nhiều thiếu sót đều được ông trực tiếp nhắc nhở, sau đó Vương Phong sẽ sữa đổi.

Chỉ qua năm ngày sau, Quỷ Kiến Sầu dừng lại việc chỉ giáo cho Vương Phong, bởi vì ngoại lực của Hình ý quyền Vương Phong rốt cuộc đã học hiểu rồi. 

Tiến bộ của hắn quá nhanh, tốc độ học tập cũng nhanh như bay, người khác ít nhất cũng cần một tháng mới có thể học hiểu hết được, Vương Phong chỉ cần có nửa tháng thôi đã biết hết rồi.

“Bỏ công như thế nào, thì nhận được báo đáp như thế đó.” Chính là đạo lý như vậy.

“Hôm nay không được lười biếng luyện tập Hình ý quyển, vì nó liên quan đến trận chiến của con sau này.” Quỷ Kiến Sầu nhìn Vương Phong, nét mặt nghiêm túc nói. 

“Con hiểu rồi.” Vương Phong gật đầu, sau đó nhận lấy điện thoại và quần áo của mình từ trong tay Quỷ Kiến Sầu.

Hình ý quyền gần như đã luyện xong rồi, hắn cũng không cần ở lại đây nữa, có thể quay về nhà rồi.

Có điều trước khi về nhà, hắn còn có chuyện vẫn chưa làm sáng tỏ. Hắn gọi Quỷ Kiến Sầu, nói: “Sư phụ, việc luyện tập của anh Hà Thiên thật sự không còn cách nào cải thiện lại nội kình sao?” 

Vương Phong thế nhưng nhớ rất rõ vẻ mặt đau khổ của Hà Thiên lúc đó khi nói bản thân không có cách nào nâng cao nội kình, cho nên hắn thế nào cũng phải thay anh hỏi một câu mới được.

“Câu hỏi đó của nó?” Nghe Vương Phong nói, Quỷ Kiến Sầu sững người một chút mới lên tiếng: “Nó sớm đã qua cái tuổi tốt nhất để luyện tập rồi, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa đạt được nội kình, đã không còn bao nhiêu không gian để phát triển nữa.” Quỷ Kiến Sầu nói với vẻ mặt bình thản.

Trong tất cả các quyển tiểu thuyết huyền huyễn mà Vương Phong đọc qua trước đây, tác giả đều nói khoảng hai ba mươi tuổi chính là độ tuổi tốt nhất để luyện tập, nhưng đây là xã hội hiện thực, hơn ba mươi tuổi đã bước vào độ tuổi trung niên, muốn luyện tập nâng cao quả thực là không có nhiều khả năng. 

“Sư phụ, vậy còn có cách nào có thể cứu giúp anh ấy không?” Vương Phong vẫn không hết hy vọng hỏi.

“Không có.” Quỷ Kiến Sầu lắc đầu, sau đó nói: “Xương cốt đã định hình, bất cứ ai cũng không giúp nổi nó, ta cũng không được.”

Quỷ Kiến Sầu nói chắc như đinh đóng cột, khiến Vương Phong không nhịn được sự đồng cảm với Hà Thiên, mặc dù hiện giờ xem ra anh vô cùng mạnh mẽ, trên căn bản không tìm ra mấy người là đối thủ, thế nhưng sự thay đổi theo thời gian, những hạn chế của việc anh ấy không đạt được nội kình sẽ không ngừng biểu hiện ra bên ngoài. 

Không phải đứa em này không đồng ý giúp đỡ anh, mà là hiện giờ em thật sự không có cách nào cả. Vương Phong không kiềm được nghĩ đến, lắc đầu một cái.

“Đúng rồi.” Đột nhiên Vương Phong giống như vừa nghĩ ra được cái gì đó, nói: “Sư phụ, lần trước con ngay cả bị gãy lìa cả cánh tay thầy còn có thể chữa khỏi hẳn, vậy vấn đề của anh ấy cũng không phải là chuyện gì to tát không đúng sao?”

“A a.” Nghe thấy lời Vương Phong nói, Quỷ Kiến Sầu chỉ bình tĩnh cười mỉm một cái, nói: “Nếu như nó luyện tập công pháp của chúng ta, nội ngoại dùng lực, quả thực có cơ hội giúp nó cải thiện nội kình, nhưng mà ta sẽ không để nó làm đệ tử đâu.” 

“Anh ấy không phải chính là đệ tử của người sao?”

“Không phải đệ tử chân chính của ta, ta cũng sẽ tuyệt đối không truyền đạt công pháp. Chuyện này không cần nhắc đến nữa.”

“Công pháp ta truyền cho con cũng không được truyền ra bên ngoài, nếu như để ta phát hiện, ta sẽ lập tức cắt đứt quan hệ thầy trò với con.” Đột nhiên, Quỷ Kiến Sầu truyền tới một ánh mắt lạnh nhạt khiến Vương Phong có một loại cảm giác giống như bị rơi xuống một hầm băng. 

Ánh mắt đó dọa người quá rồi, Vương Phong thậm chí còn cảm thấy mình như đi một chuyến tới Quỷ môn quan.

“Nếu có cơ hội, ta sẽ giúp nó một tay, nhưng chuyện nhận thêm đệ tử thì không được nhắc đến nữa, nếu không đừng trách ta không niệm tình thầy trò giữa hai người chúng ta.” Vừa nói dứt câu, Quỷ Kiến Sầu đã trở về nơi mình bế quan rồi, không quan tâm đến Vương Phong nữa.

Không thu nhận làm đệ tử sẽ không truyền thụ công pháp, giờ khắc này, Vương Phong nhận ra một cách sâu sắc tính nghiêm khắc của việc kiểm soát công pháp này, nói thành “của mình mình quý” cũng tuyệt nhiên không nói quá. 

Nếu như Quỷ Kiến Sầu không nói đến câu nói trên, Vương Phong nói không chừng sẽ thật sự đem “Cửu Cửu Quy Nguyên Đại Pháp” truyền đạt lại cho Hà Thiên rồi, nhưng mà bây giờ hắn lại không dám động đến ý nghĩ đó nữa.

Bởi vì hắn nghe ra được nếu như hắn làm như vậy, có thể hắn sẽ bị đuổi khỏi sư môn. Nếu như muốn trách thì phải trách Hà Thiên không thể khiến Quỷ Kiến Sầu nhận làm đệ tử chân chính.

Lắc đầu một cái, Vương Phong đêm tất cả những ý nghĩ trong đầu miễn cưỡng dồn xuống đáy lòng, tìm thấy Hà Thiên, nói với anh ấy những chuyện khác, Vương Phong liền trở về biệt thự. 

Đã nửa tháng nay không có về nhà, Vương Phong vội vàng đi thăm Bối Vân Tuyết bọn họ, hắn rất nhớ bọn họ, đây hoàn toàn là “Một ngày không gặp, cứ ngỡ ba thu.”

Mở điện thoại của mình lên, Vương Phong nhìn xem một chút, số cuộc gọi nhỡ đã vượt quá 50 cuộc, lật xem một chút, trong đó có một phần nhỏ là của Bối Vân Tuyết gọi đến, nhưng đa số đều là Hạ Tiểu Mỹ gọi đến, sợ là có đến hơn ba mươi cuộc.

Trong lòng có chút ngạc nhiên, Vương Phong cũng cấp tốc gọi lại cho cô, điện thoại rất nhanh được nhấc máy, truyền đến một giọng nói nức nở nghẹn ngào của Hạ Tiểu Mỹ. 

“老公……。”夏小美的声音在电话里面响起,带着哭腔,光听这声音王峰就能够想出她先在肯定是憔悴不已。

“Ông xã...” Giọng của Hạ Tiểu Mỹ trong điện thoại vang lên, mang theo tiếng nức nở, nghe thấy âm thanh đó, Vương Phong liền có thể nghĩ ra bây giờ cô ấy chắc chắn rất hốc hác.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Vương Phong nhẹ giọng hỏi. 

“Ông em bị người khác hại, đã bị phá sản rồi, bên ngoài còn mắc một khoản nợ, ông ấy sắp phải ngồi tù rồi.” Hạ Tiểu Mỹ nói, đã khóc ở đầu dây bên kia.

“Trước tiên em đừng lo lắng quá, bây giờ em ở đâu? Anh lập tức qua đó tìm em.” Mặc dù không biết trong nhà Hạ Tiểu Mỹ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cô ấy cũng đã có quan hệ, nhà cô ấy có chuyện lớn như vậy, Vương Phong không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chuyện này sắp phải ngồi tù rồi, chuyện này là bị hại nữa thì thảm biết bao nhiêu? 

“Em ở bệnh viện.” Nói xong Hạ Tiểu Mỹ liền cúp điện thoại, nhìn bộ dạng vô cùng thương tâm.

Vốn dĩ Vương Phong là đang vội vàng quay về biệt thự, bây giờ nhà Hạ Tiểu Mỹ xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương Phong quay đầu lại đi về hướng Bệnh viện Nhân dân thành phố.

Khoảng mười phút sau, chiếc Lamborghini của Vương Phong đã dừng ở trước cổng bệnh viện, ở cổng, Hạ Tiểu Mỹ cùng với một vài tá nữa đã ở đó đợi hắn đến. 

Mắt của Hạ Tiểu Mỹ có chút đỏ, có cả bọng mắt. Hiển nhiên là mấy hôm nay cô khóc không ít, bên cạnh của cô, mấy nữ y tá đang không ngừng an ủi cô.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đến trước mặt của Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong hỏi.

“Oa!” 

Đột nhiên, các cô y tá đứng bên cạnh Hạ Tiểu Mỹ đều che miệng hét lên kinh ngạc. Nhìn thấy thần sắc của Vương Phong đều tràn đầy những ngôi sao nhỏ, bọn họ lại tận mắt nhìn thấy Vương Phong bước ra từ chiếc Lamborghini, đây chắc chắn là phú nhị đại mà.

Bọn họ trước nay luôn nghe nói Hạ Tiểu Mỹ có quen một người bạn trai, không ngờ rằng lại có nhiều tiền đến thế, bây giờ bọn họ đều có chút ngưỡng mộ với sự may mắn của Hạ Tiểu Mỹ lại có thể tìm được một người bạn trai vừa trẻ vừa giàu có.

Có điều vừa nghĩ đến tình cảnh của Hạ Tiểu Mỹ mấy ngày hôm nay, sự ngưỡng mộ của bọn họ dành cho Hạ Tiểu Mỹ cũng hoàn toàn biến thành sự đồng cảm, một gia đình đang yên đang lành lại đột nhiên xảy ra biến cố lớn đến vậy. Mấy ngày này nếu như không có bọn họ trúc trực ngày đêm bên cạnh Hạ Tiểu Mỹ, bọn họ cũng hoài nghi cô ấy sẽ một lúc nghĩ không thông mà nhảy lầu hay không nữa. 

“Vị tiên sinh này, nếu anh đã đến rồi, vậy chúng tôi giao cô ấy lại cho anh, tâm trạng cô ấy hiện giờ rất xấu, anh giúp chúng tôi khuyên nhủ cô ấy nhé.” Lúc này, một cô y tá nói, sau đó cùng với các chị em khác đi làm việc tiếp.

Bọn họ cũng chỉ là những y tá bình thường của bệnh viện mà thôi, đứng ở đó một thời gian lâu như vậy thật không dám đảm bảo sẽ không bị người khác phát hiện nói bọn họ là lười biếng trốn việc.

“Cám ơn các cô đã giúp đỡ mấy ngày qua, có thời gian tôi mời các cô ăn cơm.” Nói theo mấy người y tá một tiếng, Vương Phong mới dìu Hạ Tiểu Mỹ đi về phía xe của mình. 

[1] Hình ý quyền: còn có tên khác là Lục hợp quyền, xuất xứ từ Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam, có đặc điểm là thế quyền nhanh gọn, gấp gáp, nghiêm ngặt, mạnh bạo hơn so với các môn quyền của trường phái Đạo gia chủ ôn nhu trầm ổn, dìu dặt và khoan thai