Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 101: Đặt tên cho cửa hàng

Thân thế của Tử Sa khiến Bối Vân Tuyết hết sức thông cảm nên việc này là Bối Vân Tuyết thật tâm muốn tốt cho Tử Sa.

"Không được, em nhất định phải đầu tư, trong tay của em có ít tiền, tuy không thể giúp được nhiều nhưng giúp chuyện nhỏ thì không thành vấn đề." Tử Sa nói, sau đó lại sợ là Bối Vân Tuyết sẽ không đồng ý, vội vàng vờ đáng thương nói: "Chị Tuyết, nếu chị không để cho em đầu tư, em chỉ có thể rời khỏi đây một mình, đến lúc đó chị sẽ không còn gặp lại em nữa."

Không thể không nói, kỹ thuật biểu diễn của Tử Sa cực kì cao siêu, thấy dáng vẻ đáng thương của cô, Bối Vân Tuyết thật sự có vài phần dao động.  

Vừa mới quen được một người chị em tốt, cô cũng không muốn để cô ấy rời đi một mình như vậy, cô không nỡ.

Xuất thân từ đại gia tộc, Bối Vân Tuyết từ nhỏ đã không có được tình bạn thật sự, hoặc là tiếp cận có mục đích, hoặc là những tên háo sắc thích vẻ ngoài của cô nên đến bắt chuyện, do vậy nên cô thật sự không muốn Tử Sa rời khỏi mình.

"Vậy được thôi nhưng em không thể đầu tư…" 

Hai chữ “quá nhiều” còn chưa ra khỏi miệng, lời nói của Bối Vân Tuyết đã bị Tử Sa cắt ngang, nói: "Chị Tuyết chị yên tâm đi, em chỉ đầu tư hai mươi triệu thôi, chỉ chiếm một số cổ phần nhỏ sẽ không ảnh hưởng gì đến các chị đâu."

Tử Sa phấn khởi nói, trong đôi mắt hiện lên sự gian xảo, cái bài đánh vào tình cảm này thật là dễ dùng.

"Hai mươi triệu?" Nghe được cô lời nói, không chỉ có Bối Vân Tuyết, ngay cả Vương Phong cũng giật mình, hắn biết thân thế của Tử Sa không tệ, hẳn là thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn nhưng cô cái này vừa mới nói đã đầu tư hai mươi triệu, chẳng lẽ thật sự là nhiều tiền không có nơi để dùng? 

"Cái này có phải là quá nhiều không?" Bối Vân Tuyết có chút khó khăn nói ra.

"Không đâu, sau khi cha mẹ qua đời em đã bán công ty của bọn họ, bán được khoảng hơn ba mươi triệu, em còn có tiền tiết kiệm, chị Tuyết chị không cần lo lắng cho em." Tử Sa nói dối không chớp mắt.

"Vậy thì được một lát nữa chị sẽ làm hợp đồng, trước chia cổ phần của công ty ra." Nhìn Tử Sa không giống nói dối, cuối cùng Bối Vân Tuyết cũng ưng thuận. 

Mặc dù có hay không có hai mươi triệu này thì cũng không có nhiều quan hệ lắm, hơn hai trăm triệu tiền vốn khởi động đã là đủ, cô đã quyết định sẽ không dùng đến hai mươi triệu của Tử Sa, chỉ là chia cổ phần cho cô mà thôi.

Dù sao cũng là chị em của mình, cô đương nhiên sẽ không keo kiệt, nhiều tiền hay ít tiền cô đều không quan tâm.

Điều này cũng giống như Vương Phong thà rằng mình bị thiệt thòi, cũng không để bạn bè của mình chịu thiệt thòi. 

"Quá tốt, chị Tuyết chị đối với em thật sự quá tốt." Thấy Bối Vân Tuyết đã đồng ý yêu cầu của mình, Tử Sa phấn khởi ôm cổ Bối Vân Tuyết hôn mạnh lên mặt cô.

Xí, đó là của tôi.

Nhìn thấy Tử Sa hôn Bối Vân Tuyết, Vương Phong có chút hâm mộ, lại hết sức khó chịu, đây thực là tu hú chiếm tổ chim khách. 

"Được rồi được rồi, chúng ta trước tiên làm việc nghiêm túc đi." Vỗ vỗ bả vai Tử Sa, trên mặt Bối Vân Tuyết không nhịn được cười một cái.

"Vậy các chị làm trước đi, em đi vệ sinh đã." Tử Sa nói, sau đó chạy vào phía sau công ty trang sức.

Ở nơi bọn Vương Phong không nhìn thấy, Tử Sa đây mới lấy ra điện thoại của mình, lần này cô đi ra ngoài mang theo toàn bộ tiền cũng chỉ mới có năm triệu, muốn cô bỏ ra hai mươi triệu, đó là điều chắc chắn không có khả năng. 

Cho nên tìm được dãy số mình muốn, cô trực tiếp nhấn gọi.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, là tiếng nói của một người đàn ông trung niên mang theo cả lo lắng.

"Sa Sa, con bé này con chạy đi đâu vậy? Còn không mau trở về, ba và mẹ con lo lắng muốn chết." Trong điện thoại truyền ra giọng nói lo lắng khiến trên mặt Tử Sa lộ ra vẻ không thích. 

Hừ, nếu không phải là hai người bắt con ra ngoài xem mắt thì con có chạy không?

"Ba, nếu hai người ép con xem mắt, vậy cả đời này hai người cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp lại con, bây giờ con cần dùng tiền, ba lập tức chuyển hai mươi triệu tới cho con, nếu không con chết ngay cho hai người xem." Tử Sa nói, giọng điệu đe dọa.

"Con đứa nhỏ này, sao không làm người ta bớt lo vậy." Trong điện thoại truyền đến giọng nói bất đắc dĩ, nói tiếp: "Sa Sa con yên tâm đi, chúng ta sẽ không bắt con đi xem mắt nữa, sau này con muốn làm gì ba và mẹ cũng sẽ không ngăn cản, bây giờ con tranh thủ thời gian trở về đi rồi hãy nói." 

"Ba, đừng nói, bây giờ con đã có người mình thích, hiện tại con chỉ hỏi ba một câu, đưa tiền hay không đưa tiền?" Tử Sa trừng mắt, dường như là đang đối mặt với cha mình.

"Con đòi tiền làm cái gì?" Ở đầu điện thoại khác, truyền đến giọng nói nghi hoặc.

Hai mươi triệu với bất kì ai mà nói thì cũng đều không phải là con số nhỏ nên cha Tử Sa cũng phải hỏi rõ ràng mới được. 

"Việc này ba cũng đừng quan tâm, dù sao con cần hai mươi triệu, con chỉ cho ba năm phút đồng hồ, nếu con không lấy được tiền vậy ba chờ nhặt xác con đi." Nói xong, Tử Sa cũng không để ý đến cha mình mà trực tiếp cúp máy.

Đây là lý do để công khai ở lại bên người Vương Phong, cho nên hai mươi triệu này dù thế nào cô cũng phải nắm trong tay mới được.

"Ai, đứa nhỏ này." Giờ phút này, trong một ngôi biệt thự ở thành phố Quỳnh Dao, một người trung niên thở dài một tiếng, chậm rãi buông điện thoại cầm trong tay xuống. 

Con gái bỏ nhà đi trốn, nói đến cũng có nguyên nhân là do bọn họ, nếu như bọn họ không ép con gái đi xem mắt, cô có thể bỏ đi sao?

Bây giờ ngay cả Tử Sa ở nơi nào bọn họ cũng không biết, tất nhiên là vô cùng lo lắng, ông đã gọi cho Tử Sa mấy chục lần nhưng lần nào cũng bị cúp máy khiến ông cảm thấy không biết làm sao.

Chắc hẳn bây giờ con gái rất ghét mình? Người trung niên cười khổ, vẻ mặt có chút đắng chát. 

"Là điện thoại của Sa Sa sao?" Lúc này cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp vẻ mặt bối rối đi tới.

Người phụ nữ này là mẹ của Tử Sa, giờ phút này bà đã nhiều ngày không có ngủ, mặt đầy mỏi mệt.

Tuy bà là một phụ nữ chín chắn, thùy mị nhưng biết được con gái đã mất tích nhiều ngày, bà vẫn hết sức lo lắng, toàn bộ thành phố Quỳnh Dao bọn họ gần như đều đã tìm hết những nơi Tử Sa ưa thích, vẫn không thấy bóng dáng đâu. 

Cho nên mặc dù là một phụ nữ chín chắn, mấy ngày nay không ngủ được mặt cũng đầy mỏi mệt.

"Đúng vậy." Nhìn thấy vợ của mình, người đàn ông trung niên nói, sau đó chậm rãi đứng lên.

"Con gái nói nó bây giờ cần gấp hai mươi triệu, nếu chúng ta trong vòng năm phút đồng hồ không đưa tiền, nó liền chết cho chúng ta xem." Người trung niên cười khổ nói, đối con gái của mình đã không còn lời gì để nói. 

Dọa dẫm cha mẹ mình, cũng mệt cho Tử Sa nghĩ ra, tuy nhiên thật sự mà nói hai người bọn họ vẫn bị dính chiêu này.

Đứa con gái Tử Sa này của bọn họ, từ nhỏ đã yêu thương quá mức cho nên mới làm hư nó.

Hai mươi triệu mặc dù là một số tiền lớn nhưng so với tính mạng của con gái, đừng nói là hai mươi triệu, năm mươi triệu bọn họ cũng phải gửi. 

"Vậy anh còn lo lắng cái gì, còn không tranh thủ thời gian chuyển khoản, chẳng lẽ anh muốn con gái chúng ta chết sao?" Nghe được lời người trung niên nói, người phụ nữ lập tức xông lên, giọng điệu tức giận.

Đều tại ông, nếu ông không nói chuyện đi xem mắt, sao con gái lại có thể rời nhà trốn đi, cho nên mẹ Tử Sa cũng cực kì chán ghét chồng mình.

Con gái ngoan bây giờ không thấy tăm hơi, đều tại ông cái người làm cha này. 

"Trước tiên em đừng tức giận, chẳng phải anh đang chuẩn bị chuyển khoản cho con sao?" Người đàn ông trung niên nam nhân nói, sau đó bật máy tính lên chuyển qua cho Tử Sa hai mươi triệu.

Chờ đến sau khi chuyển khoản xong, ông mới xoa xoa thái dương của mình, ngồi xuống ghế, tổn thất hai mươi triệu, ông cũng không cảm thấy gì, ông chỉ lo không biết rốt cuộc con gái mình bây giờ như thế nào.

"Con còn nói gì không?" Nhìn thấy tiền đã gửi, người phụ nữ trung niên cũng dần bình tĩnh trở lại, hỏi. 

"Nó nói chúng ta không nên ép nó đi xem mắt, nếu không nó sẽ mãi mãi không trở về, chuyện này đều tại anh." Người đàn ông trung niên nói, trên mặt đầy áy náy.

Nhìn thấy con gái lớn rồi, ông tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng sốt ruột nên mới tìm cho cô một số thanh niên tài giỏi đẹp trai, chỉ là sao ông biết được, ông vừa mới nói chuyện xem mắt, Tử Sa đã bỏ nhà đi trốn, không phải là nó dự định cả đời đều không lấy chồng chứ?

"Anh còn không biết xấu hổ nói ra à, nếu con không về, anh đợi ly hôn với em đi, em không hầu hạ anh nữa." Nghe được lời người đàn ông trung niên nói, người phụ nữ rống to, chấn động đến mức của cũng run. 

"Em đừng gấp, con đã đòi tiền chúng ta thì chắc là không gặp chuyện gì lớn, với lại trước đó nó còn nói nó đã có người yêu, sao trước giờ anh chưa nghe nói tới người này?"

"Sa Sa có người yêu?" Nghe được lời chồng mình nói, người phụ nữ cũng trừng to mắt, vẻ mặt thật không thể tin.

Thảo nào lần này cô chống đối việc xem mắt đến thế, vậy mà đã sớm có người trong lòng. 

Nhưng mà sau khi tốt nghiệp Sa Sa rất ít đi ra ngoài, bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng nghe con nói có người yêu?

Chẳng lẽ lần này đi ra ngoài nó tìm được?

"Không được, phải tăng cường độ tìm kiến Sa Sa, em sợ nó bị người ta lừa gạt." Người phụ nữ trung niên nói, vẻ mặt lo lắng. 

"Việc này em yên tâm đi, anh nhất định sẽ bàn giao xuống, đứa nhỏ này thật sự là không làm cho người khác bớt lo."

Nhìn tin hai mươi triệu được gửi đến trên điện thoại di động, mặt Tử Sa cũng lộ ra một nụ cười, xem ra cha mẹ vẫn còn quan tâm đứa con gái là mình đây.

Tiền đã có, cô tất nhiên sẽ không còn chút lo lắng nào, cười hì hì đi ra ngoài. 

Bên ngoài, Vương Phong cùng Diêu Thành đã lại bắt đầu ký tên cho công ty, bởi vì Diêu Thành là người của ban ngành chính phủ, phần lớn đều là làm việc ký tên.

Cho nên chữ hắn viết ra so với Vương Phong đẹp hơn nhiều, một bút một chữ, cực kì tinh tế.

Ngược lại Vương Phong, tuy hắn dùng sức lớn nhất của mình toàn lực viết nhưng chữ vẫn méo mó lộn xộn, trông không giống người được ăn cơm. 

Trán của hắn đã chảy mồ hôi, bởi vì hắn bây giờ đang toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trên mặt giấy, dù là viết lại Vương Phong cũng phải dùng hết toàn bộ tâm trí của mình.

Tất cả năm chữ Diêu Thành dùng vẻn vẹn chưa tới một phút đã viết ra mà Vương Phong viết năm chữ này, lại dùng trọn năm phút đồng hồ, hắn viết động tác cực kì chậm, dường như là một người già không được ăn cơm, Bối Vân Tuyết nhìn bọn họ cũng thấy gấp.

Viết mấy chữ đã mệt mỏi thành dạng này, đến mức đó sao? 

Phù…

Khi chữ cuối cùng được viết ra, Vương Phong cuối cùng thở ra một hơi thật dài, trên trán cũng đã sớm đầy mồ hôi.

Cả thể xác và tinh thần hắn bây giờ chỉ cảm thấy mỏi mệt lạ thường, không như khiêng một trăm cân rồi chạy nhanh một trăm dặm còn nhẹ nhõm hơn. 

Hắn cũng không biết vì sao lại như vậy, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn, dường như lúc nào cũng có thể ngủ mất.

"Người anh em, không phải chỉ viết mấy chữ sao? Sao em thành bộ dạng này vậy." Nhìn thấy Vương Phong đã đặt bút xuống, Diêu Thành nhịn không được cười nói nhưng mà không đợi đến lúc nụ cười của anh tan đi, anh lại sửng sốt, không thể tin được nhìn vào chữ Vương Phong viết ra.