"Diệp Lâm! Anh đến nhà chúng ta ở rể không chỉ phải tam tòng tứ đức mà còn phải triệt để cắt đứt mọi liên hệ với gia đình bên nhà của ngươi."

"Đó là em gái ruột của anh! Dựa vào đâu bắt chúng ta phải bỏ tiền ra cứu cô ấy?"

"Tính mạng đang bị đe dọa? Em gái anh cũng được tính là một mạng sao? Diệp gia các người đúng là hèn hạ! Nếu không, tại sao lại chạy đến nhà ta ở rể."

-------------------

Diệp Lâm đang trên đường phi nước đại đến bệnh viện! Bên tai không ngừng vang vọng những lời đay nghiến của Khương gia, nhà vợ Khương Ngọc Hạ của anh.

Diệp Lâm sinh ra trong hào môn thế gia nhưng năm anh mười hai tuổi gặp nạn diệt tộc, cả nhà chết trong một đêm.

Cha của anh chết trong lúc bảo vệ gia tộc, mẹ anh bị thương nặng trong lúc lôi kéo anh và em gái Diệp Minh chạy trốn! Cuối cùng, mẹ của anh vì thương thế tái phát mà chết sau năm năm chịu đựng, để lại anh và em gái nương tựa vào nhau mà sống...

Lý do gia tộc vì sao gặp nạn.

Diệp Lâm đã không nhớ rõ! Chỉ biết trước khi mẹ anh ấy qua đời, bà ấy đã tặng một miếng mặt dây chuyền bằng ngọc vô cùng trân quý cho Diệp Lâm.

Mặc dù mẹ của anh không nói rõ ràng cho lắm nhưng Diệp Lâm mơ hồ cảm thấy lý do diệt tộc đều nằm ở miếng ngọc bội tổ truyền này! Lúc nhỏ, Diệp Lâm từng nghe cha nói trong khối ngọc bội này kết giấu bị mật hưng thịnh của Khương gia.

Không có mẹ bên cạnh, Diệp Lâm mười bảy tuổi phải gánh vác trách nhiệm nuôi em gái, tuy vất vả nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng!

Ba năm trước đây, Diệp Minh mắc bệnh ung thư máu! Vì mười vạn tiền chữa bệnh cho em gái chữa bệnh, Diệp Lâm ở rể đến Khương gia.

Trong thời gian này, Diệp Lâm làm trâu làm ngựa, tại Khương gia nhận hết vũ nhục, nhưng anh ấy đều nhận.

Bây giờ, bệnh tình em gái chuyển biến nghiêm trọng! Cuối cùng tìm được xứng đôi cốt tủy nhưng cần ba mươi vạn tiền phẫu thuật.

Vợ anh là Khương Ngọc Hạ đang đi công tác, điện thoại di động không liên lạc được! Anh hết cách đành phải đến Khương gia mượn tiền lại bị Khương gia tàn nhẫn đuổi đi...

--------

Vừa đến văn phòng chủ nhiệm ở bệnh viện, DIệp Lâm cắn răng đẩy cửa đi vào! Ngồi trong phòng làm việc là một người đàn ông đeo kính, vẻ mặt cao ngạo, chính là chủ nhiệm Triệu Gia Phàm.

Triệu Gia Phàm là học trưởng Khương Ngọc Hạ và cũng là một trong những người theo đuổi Khương Ngọc Hạ!

Khương Ngọc Hạ gả cho Diệp Lâm, Triệu Gia Phàm chính là ở người ở sau lưng nhục mạ Diệp Lâm nhiều nhất!

Gia tộc Khương Ngọc Hạ kinh doanh trong nghành y tế, Diệp Lâm bị Khương Ngọc Hạ thu xếp đến bệnh viện đi làm, nguyên bản là làm việc hậu cần nhưng Triệu Gia Phàm ỷ vào quan hệ trong nhà, sau khi lên tới chức chủ nhiệm, liền khắp nơi làm khó dễ Diệp Lâm.

Về sau, liền đem Diệp Lâm đuổi đi quét rác, từ một người nhân viên hậu cần thành nhân viên vệ sinh.

Nhưng là, Diệp Minh em gái của anh lại do Triệu Gia Phàm chịu trách nhiệm! Diệp Lâm cũng chỉ có thể nhẫn nhịn! Chỉ cần có thể bảo trụ sinh mệnh của em gái, làm cái gì anh đều nguyện ý!

"Triệu chủ nhiệm.

.

."

Diệp Lâm mang theo một tia cầu khẩn: "Ngọc Hạ đi công tác, khả năng hiện tại đang bận nên điện thoại đánh không thông! Nếu không chủ....!Chủ nhiệm Triệu trước tiên đem Minh nhi thu xếp phẫu thuật còn tiền phẫu phẫu, ta khẳng định sẽ đóng góp đủ!"

"Ôi ôi.

.

."

Triệu Gia Phàm cười lạnh: "Diệp Lâm! Anh tại bệnh viện thời gian cũng không ngắn, hẳn phải biết quy định của bệnh viện! Ba mươi vạn tiền phẫu thuật cũng không phải là số tiền nhỏ...!Quay đầu anh quỵt nợ, tôi phải làm sao đây?"

Diệp Lâm trong lòng giận dữ, thấp giọng nói: "Triệu chủ nhiệm, tôi tại bệnh viện làm ba năm, anh cảm thấy tôi sẽ quỵt nợ sao?"

"Cái này cũng khó mà nói!"

Triệu Gia Phàm chậm rãi nói: "Người bình thường ai sẽ đi làm ở rể a? Người quen ăn cơm mềm quỵt nợ cũng không kì lạ đi!"

Diệp Lâm sắc mặt khẽ biến, cắn răng: "Triệu chủ nhiệm! Tôi ở bệnh viện ba năm, một phân tiền lương không có cầm! Số tiền này không đủ ba mươi vạn nhưng cũng không kém là bao nhiêu! Lại chờ Ngọc Hạ trở về, tôi lại tìm cô mượn tiền.

.

."

"Đừng chờ đợi, hiện tại liền mượn đi!"

Triệu Gia Phàm cười nói: "Ồ! Đúng rồi! Ngọc Hạ sẽ không trả lời cuộc gọi của anh! Hay là để tôi giúp gọi cho cô ấy một cái?"

Triệu Gia Phàm nói, cầm điện thoại di động lên bấm gọi dãy số của Khương Ngọc Hạ! Ba hồi chuông liền kết nối, điện thoại liền kết nối, Khương Ngọc Hạ trong trẻo lạnh lùng thanh âm truyền đến: "Triệu chủ nhiệm! Có việc gì sao?"

Trái tim Diệp Lâm đột nhiên đau nhói, mấy ngày nay gọi hàng trăm cuộc cho Khương Ngọc Hạ nhưng đều không có trả lời cuộc gọi nào! Triệu Gia Phàm một cuộc đều trả lời, đây là ý gì?

Ba năm vợ chồng, mặc dù chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực nhưng mà Diệp Lâm đối với cậu cũng không tệ!

Nàng chướng mắt mình, nhưng Diệp Lâm nhưng cũng nhận định nàng, moi tim móc phổi đối nàng tốt, nàng chính là như vậy đối chính mình sao?

"Không có việc gì, chính là gọi điện thoại chào hỏi một chút." Triệu Gia Phàm đắc ý hướng Diệp Lâm lung lay điện thoại.

Diệp Lâm ngực nhanh nổ tung, hắn vừa muốn nói chuyện, Triệu Gia Phàm lại vượt lên trước một bước: "Bán Hạ, ngượng ngùng ta cái này có chút việc gấp, trước treo!"

Triệu Gia Phàm cúp điện thoại, căn bản không cho Diệp Lâm cơ hội nói chuyện.

"Diệp Lâm, thấy không? Không phải Ngọc Hạ vội vàng, mà là người không muốn tiếp điện thoại của anh!"

Triệu Gia Phàm nghiêng liếc Diệp Lâm: "Anh những năm này, ăn bám ăn đều quen thuộc rồi nên cảm thấy những chuyện này là Khương gia nên làm cho anh sao!?"

Diệp Lâm nắm chặt song quyền, em gái gặp nguy hiểm! Vợ lại lạnh lùng khiến anh gần như sụp đổ.

Triệu Gia Phàm đột nhiên cười nói: "Nếu không! Tôi cho anh một chủ ý?"

Diệp Lâm nhìn Triệu Gia Phàm một chút, cắn răng thấp giọng nói: "Cái chủ ý gì?"

"Anh không phải có hai quả thận sao! Bán một quả có lẽ có thể tiến đủ tiền nha!"

Triệu Gia Phàm cười nói: "Dù sao toàn thế giới đều biết, Ngọc Hạ căn bản không có viên phòng với anh! Giữ lai hai quả thận này làm được ơn ích gì đâu! Ha ha ha.

.

."

Diệp Lâm sắc mặt trắng bệch đi ra khỏi văn phòng của Triệu Gia Phàm, thất hồn lạc phách đi vào phòng bệnh của em gái.

Mới vừa vào cửa, lại phát hiện trong phòng bệnh đã thay người!

Diệp Lâm biến sắc, vội vàng vội la lên: "Các ngươi.

.

.

Các ngươi thế nào ở đây? Em gái tôi đâu?"

Người bên trong phòng liếc Diệp Lâm một chút, nói: "Ngươi nói tiểu nữ hài vừa rồi a? Tựa như là không có đóng tiền, bị người đuổi đi rồi!"

"Cái gì!?" Diệp Lâm gấp rống một tiếng, vội vàng phi nước đại ra ngoài.

Vừa tới đầu bậc thang, liền nghe phía ngoài truyền đến một tiếng hét lớn: "Có người nhảy lầu á!"

Diệp Lâm vội vàng chạy tới...!Chỉ thấy được trên sân có một bộ thân thể gầy yếu nằm trong vũng máu, đúng là em gái Diệp Minh của anh!

"Minh nhi!" Diệp Lâm phát ra một tiếng thê lương gầm thét, phi nước đại đi qua, đem trong Diệp Minh vũng máu ôm vào trong ngực.

Diệp Minh khí tức yếu ớt, nhìn thấy Diệp Lâm! Gương mặt gầy yếu miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Anh trai! Bọn họ đều nói em là vướng víu của anh! Em...!Em đi....!Về sau không liên lụy anh! Anh phải sống...!Sống thật tốt.

.

."

"Minh nhi! Em...!Em đừng nghe ai nói bậy!" Diệp Lâm quay đầu rống to: "Cứu người! Cứu người a!"

Mấy cái bác sĩ y tá chạy tới lại bị Triệu Gia Phàm ngăn lại: "Bọn họ còn thiếu viện phí hơn ba vạn đó! Các ngươi đem người cứu giúp, cái này phí tổn các ngươi ra?"

Những bác sĩ kia y tá lập tức bị hù sợ, cũng không dám đi qua hỗ trợ.

"Anh trai đừng lãng phí tiền.

.

." Diệp Minh nắm thật chặt cánh tay của Diệp Lâm, bên miệng không ngừng tuôn ra máu tươi nhưng còn miễn cưỡng cười: "Đời này, có người anh trai như anh! Em...Em thấy thật là hạnh phúc! Chỉ tiếc đời này quá.

.

.

Quá ngắn! Nếu như còn có kiếp sau, em...!Em vẫn muốn làm em gái của anh!"

Nói xong, Diệp Minh tay liền chậm rãi rũ xuống.

Diệp Lâm tim như bị đao cắt, ôm thật chặt Diệp Minh, phát ra một tiếng gào thét thảm thiết: "Minh nhi! Không được rời bỏ anh, không muốn.

.

."

Xung quanh không ít người chỉ trỏ.

Đột nhiên, có người kinh hô: "Anh ta.

.

.

Nước mắt của anh ta thế mà là màu đỏ.

.

."

"Huyết lệ! Huyết lệ a!"

Trong mắt đỏ ngầu của Diệp Lâm đều là nước mắt rơi xuống cùng với huyết dịch của Diệp Minh hòa vào làm một.

.