Chương 51

 

Trán Tưởng Đức Lâm đổ mồ hôi lạnh: “Theo tôi được biết, đây chỉ là mục đích ngoài mặt của Triệu Gia Minh, mục đích chính là vì một bảo bối ở Thành Phố Hòa Bình, nghe nói sau khi lấy được nó có thể nâng cảnh giới luyện võ thêm một bậc, nhà họ Triệu nhất định phải có được. Tôi l** mẹ nó, rồng mạnh cũng không thể áp chế rắn bản đâu, dù nhà họ Triệu ở thủ đô có quyền thế vô cùng lớn, nhưng bảo bối là của Thành Phố Hòa Bình chúng ta, hắn ta dựa vào đâu muốn tới đây làm loạn? Đây không phải là ỷ quyền thế vả mặt chúng ta sao?”

 

Nói đến chỗ tức giận, Tưởng Đức Lâm lập tức quên mất tình trạng hiện tại của mình, ngồi xuống uống một hớp rượu lớn.

 

Trần Gia Bảo cười nói: “Không ngờông còn biết giác ngộ như vậy.”

 

Tưởng Đức Lâm uống xong rượu, xấu hổ cười cười, nói: “Đương nhiên rồi, tuy tôi cũng phá phách ngoài đường, nhưng là phá phách có quy củ, phá những điều không bình thường, anh nói có đúng không?”

 

Trần Gia Bảo cười không nói, giá trị cao của “Bảo bối”, thật khiến anh cảm thấy có hứng thú.

 

Trần Gia Bảo đang định dò hỏi tin tức cụ thể, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, vài cảnh sát ùa vào.

 

Trong đó có một người dáng cao gầy, môi hồng răng trắng, giữa mày lộ vẻ chính trực, đặc biệt là bộ Cảnh phục càng tôn lên tư thế hiên ngang.

 

Trần Gia Bảo nói: “Cô vợ nhỏ, sao em lại tới đây?”

 

Không sai, người tới chính là Liễu Ngọc Anh.

 

Cô nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, nói có người đánh nhau ẩu đả, lập tức dẫn người tới đây, nhưng không ngờ đó lại là Trần Gia Bảo.

 

“Đồ lưu manh, vậy mà lại là anh à, hừ, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm thấy lại chẳng tốn công.” Liễu Ngọc Anh lập tức vui vẻ trở lại, đắc ý nói.

 

Ngay sau đó, cô vừa rời mắt, sau khi nhìn thấy người bên cạnh thì vô cùng kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Tưởng Ðức Lâm?”

 

Trần Gia Bảo, Tưởng Ðức Lâm, hơn nữa ghế lô bên trong vô cùng lộn xộn, trên tường còn có vết máu.

 

Tất cả những yếu tố này kết hợp lại, Liễu Ngọc Anh lập tức suy đoán, không lẽ đồ lưu manh và Tưởng Đức Lâm xảy ra xung đột? Tưởng Đức Lâm tự xưng là người mạnh nhất Thành Phố, bối cảnh phía sau lại càng đồ sộ, đồ lưu manh và ông ta xảy ra xung đột, nhất định sẽ có hại.

 

Nghĩ tới đây, Liễu Ngọc Anh đột nhiên lo lắng không hiểu lý do.

 

Tưởng Đức Lâm cũng ngây ngẩn cả người, ban đầu vào nhà họ Tần, cô con gái thứ ba Tần Thanh Nhã vô cùng xinh đẹp, không nghĩ tới thế giới này còn có một Liễu Ngọc Anh có quan hệ tốt với Trần Gia Bảo, thậm chí, ông ta còn nghe được Trần Gia Bảo gọi ba chữ “Cô vợ nhỏ”, Liễu Ngọc Anh cũng không hề phản bác.

 

Xem ra cậu Trần cũng là một người vô cùng phong lưu.

 

Tưởng Đức Lâm lập tức đứng lên, hơi cung kính cười nói: “Đội Trưởng Liễu, đã lâu không gặp, thì ra cô vàcậu Trần có quen biết, cô không nói sớm, trước kia phạm rất nhiều lỗi, thật ngại quá.”

 

Liễu Ngọc Anh ngây người, thậm chí cả nhóm cảnh sát được cô dẫn theo phía sau cũng ngây người.

 

Tưởng Đức Lâm, được gọi là kẻ mạnh nhất của Thành Phố, đến Cục Trưởng của bọn họ nhìn thấy Tưởng Đức Lâm cũng phải khách sáo gọi anh em, vậy mà ông ta lại cung kính đến mức này.

 

Chẳng lẽ, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây?

 

Liễu Ngọc Anh cảm thấy bản thân có chút khó hiểu.

 

Trần Gia Bảo cười hì hì đi tới, ngửi hương thơm dịu nhẹ trên người cô, lộ ra biểu tình say mê, nói: “Cô vợ nhỏ, nhiều ngày không gặp, có phải nhớ anh rồi không?”

 

Liễu Ngọc Anh lập tức lấy lại tinh thần, trước tiên lùi về sau hai bước, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Tôi nhận được điện thoại, có người ở đây đánh nhau, gây hấn đủ chuyện, xem ra chính là anh, các đồng chí, đưa anh ta về đồn hỏi cung.”