Chương 5

Mấy người xung quanh đều im lặng không nói lên lời, đến lúc nào rồi mà còn ở đó để ý đến dáng vẻ của con tin.

Liễu Ngọc Anh cắn răng một cái, bước chân tiến về phía trước để trao đổi với con tin.

Trong mắt tên mặt sẹo đã mắt đầu xuất hiện ý cười tàn nhẫn.

Đột nhiên, ánh mắt Trần Gia Bảo ngưng lại, trong tay liền xuất hiện ba cây ngân châm, nhẹ cong ngón tay búng đi, tốc độ nhanh đến mắt thường khó có thể nhìn thấy đâm thẳng vào cơ thể của tên mặt sẹo.

Lập tức, tất cả mọi người đều khiếp sợ, chỉ nghe một tiếng “uỳnh”, tên mặt sẹo lập tức mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Trong mắt của anh ta hiện ra thần sắc vô cùng kinh hoảng, kêu lớn: “Tôi, tại sao tôi không cử động được?”

Lần này tình thế đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người bao gồm cả Liễu Ngọc Anh cũng đều cảm thấy khiếp sợ không thôi, ngây người đứng nguyên tại chỗ không kịp phản ứng.

Mọi người thật sự không nghĩ tới, tên nghi phạm vừa rồi còn diễu võ giương oai, vậy mà lại bị Trần Gia Bảo dùng ba cây ngân châm chế ngự. Điều càng làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ hơn đó là bọn họ hoàn toàn nhìn không ra làm thế nào mà Trần Gia Bảo có thể làm được như vậy.

Trong mắt Liễu Ngọc Anh tràn đầy thần sắc khó có thể tin.

Cô hít sâu một hơi, lần đầu tiên cảm thấy sự thần bí từ trên người Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo bước qua, tiện tay sờ nhẹ lên đầu con tin, lộ ra một nụ cười sáng lạn, nói: “Cô bé xinh đẹp như vậy, lần sau ra ngoài nhớ cẩn thận, không phải lần nào cũng đều có thể may mắn gặp được người lợi hại như anh vậy đâu.”

Lâm Tuyết Mai, cũng chính là cô bé này, chỉ cảm thấy hình tượng Trần Gia Bảo cao lớn vô cùng. Mặt cô bé đỏ ửng lên trông rất xinh đẹp, thấp giọng “vâng” một tiếng.

Trần Gia Bảo cười cười, ung dung nhặt con dao găm lên, vỗ vỗ vào mặt tên bị tình nghi nói: “Cô bé xinh đẹp như vậy, lỡ như phá hư gương mặt thì phải làm sao bây giờ? Thật là không biết yêu thương cái đẹp gì cả.”

Liễu Ngọc Anh chạy phăng phăng tới, đúng lúc nhìn thấy trên người mặt sẹo có ba cây ngân châm, nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Trần Gia Bảo lấy đi trong nháy mắt.

“Anh ta làm sao vậy?” Liễu Ngọc Anh khiếp sợ hỏi.

Trần Gia Bảo cười nói: “Yên tâm đi, qua hai đến ba tiếng, anh ta lại có thể cử động như bình thường thôi.”

Liễu Ngọc Anh càng cảm thấy Trần Gia Bảo tràn đầy thần bí, trong mắt lại lần nữa lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“ Đừng quên những lời chúng ta vừa mới nói, anh bắt anh ta lại em sẽ làm bà xã nhỏ của anh, bây giờ em không thể ăn gian đâu đó?” Trần Gia Bảo cười hì hì nói.

Tròng mắt Liễu Ngọc Anh xoay tròn, lộ ra ý cười tuyệt đẹp.

Trần Gia Bảo hai mắt tỏa sáng, không thể không thừa nhận, sức hút của bà xã nhỏ thật sự là không ai cản nổi mà.

Liễu Ngọc Anh cười nói: “Vừa rồi là anh tự quyết định mà thôi, tôi còn chưa đồng ý đâu, nhưng tôi có thể tặng cho anh danh hiệu thấy việc nghĩa hăng hái xông lên, cái này thì không thành vấn đề.

“Em…  Em chơi xấu!”

Trần Gia Bảo im lặng, suy nghĩ kỹ lại một chút, cô nàng này quả thật là chưa từng đồng ý, không ngờ rằng thanh danh cả đời của mình lại thua trên tay cô nàng này.

Liễu Ngọc Anh nhìn bộ dáng kinh ngạc của Trần Gia Bảo, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng, khóe miệng cũng hiện lên ý cười nồng đậm, hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, sao anh có thể chế ngự được anh ta vậy? Thật sự có chút khó tin mà.”