Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 8: Điều lệ chung sống hoà bình

“Ngươi nhăn mặt làm gì?” Phó Du Nhiên muốn phát điên, trừng mắt nhìn Lâm Hi Nguyệt

“Nhăn cái quái gì! Đây là biểu hiện ta – không – tin!”

“Đồ xấu xí!”

Lâm Hi Nguyệt nắm chặt tay: “Nói ai xấu?”

“Ai trả lời thì ta nói người đó!”

“Nha đầu thối…” Lâm Hi Nguyệt đang mạnh mồm cãii một nửa thì dừng lại, đây chính là tình trạng thường ngày của nàng với Phó Du Nhiên, vị huynh đài dê béo này sao có thể biết được mà thể hiện y như đúc khẩu khí của nha đầu thối kia vậy?

Chẳng lẽ nha đầu thối kia liên kết với soái ca để lừa gạt mình? Lâm Hi Nguyệt đen mặt: “Hai người các ngươi thông đồng với nhau để đùa giỡn ta?”

Cũng không loại trừ khả năng này, mới đây thôi các nàng đánh cược với nhau, xem ai có thể dọa khóc đối phương. Phó Du Nhiên từng giả bộ mắc bệnh, báo hại nàng nghĩ nha đầu kia quá hoảng sợ, áy náy hồi lâu mới biết được. Nói không chừng lần này nha đầu kia cố tình bày mưu tính kế, chờ lúc nàng tin tưởng, sẽ giễu cợt nàng cả đời, tuyệt đối không thể mắc mưu!

Phó Du Nhiên thất bại lê lết ngồi xuống ghế, đột nhiên trong đầu nàng chợt lóe lên tia sáng:

”Lâm Hi Nguyệt, bên cạnh mông ngươi có một nốt ruồi son, đúng không?”

Lâm Hi Nguyệt sắc mặt đại biến, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nhìn sang vẻ mặt ngượng ngập của “Phó Du Nhiên”, rồi lại nhìn soái ca trước mắt biết được bí mật của mình… Việc này liên quan đến danh tiết đại sự của nàng nha( chú thích: sơn tặc cũng coi trọng danh tiết, đặc biệt nữ sơn tặc lỡ thì), nha đầu thối kia không thể mất nghĩa khí nói cho người khác được, nói như vậy…

Phó Du Nhiên nhìn sắc mặt của Lâm Hi Nguyệt nói thêm:

“Đầu tháng 10 năm trước, lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi xem hội hoa đăng trong thành, ngươi nhìn thấy một tên diễn xiếc, lén lút theo dõi hắn. Sau khi phát hiện ra, hắn đã chạy như điên, cuối cùng vẫn bị chúng ta dồn đến một cái ngõ cụt, ngươi còn nhớ hay không?”

Sao lại không nhớ! Trong lòng Lâm Hi Nguyệt khinh thường, ý định ban đầu của nàng chỉ muốn hỏi cách thức liên lạc, không ngờ Phó Du Nhiên lại có hứng thú với chiếc hòm xiếc của hắn, đằng đằng sát khí tiến lên cái hòm, bây giờ nhớ tới chuyện này Lâm Hi Nguyệt vẫn thấy có hơi áy náy.

“Còn có trước đây ngươi…”

“Dừng lại.” Mắt thấy soái ca càng lúc càng nói nhiều, Lâm Hi Nguyệt vội vàng ngăn lại:

”Ngươi nói ngươi là Phó Du Nhiên, thì nhất định phải nói một chuyện khiến ta tin tưởng, chuyện vừa rồi không tính, có một việc, tuyệt đối cơ mật, nếu ngươi nói ra, ta sẽ tin ngươi.”

Mặt Phó Du Nhiên biến sắc, “Chuyện ấy vĩnh viễn không đề cập tới!”

Vừa nghe thấy, Lâm Hi Nguyệt đã tin một nửa, nhưng nàng vẫn lắc đầu, “Không nói, ta sẽ không tin.”

Phó Du Nhiên đấu tranh tư tưởng nửa ngày, quay đầu trừng mắt với Tề Diệc Bắc đang bày ra bộ mặt tò mò, rồi mới kéo Lâm Hi Nguyệt sang một bên, cố gắng đè thấp âm thanh: “Năm tám tuổi, ngươi nín thở dưới đáy sông giả vờ chết đuối, ta sợ tới mức… tè ra quần.”

Nói xong, Phó Du Nhiên vò đầu bứt tai tức giận nói:

”Ta không bao giờ nhắc lại nữa!” Chuyện này tuyệt đối là việc mất mặt nhất trong mười bảy năm làm người của nàng.

Lâm Hi Nguyệt cho dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn bị chấn động không nhỏ. Việc này đối với Phó Du Nhiên anh minh uy vũ mà nói, là một sự đả kích rất lớn, lúc trước nha đầu này tự nguyện làm nô bộc một tháng để bịt miệng nàng, lại bắt nàng thề độc với trời. Lâm Hi Nguyệt tin rằng, Phó Du Nhiên tuyệt đối sẽ không đem chuyện này kể cho người thứ 3 biết, lại càng không thể vì muốn trêu chọc mình mà phá hoại hình tượng được, cho nên chỉ còn một khả năng, chuyện này là thật.

Nha đầu thối kia… thực sự… biến thành nam nhân!

“Này! Ngươi đi đâu thế?”

Lâm Hi Nguyệt đờ đẫn xoay người, nhếch mép nói: “Ta đi… nói sự thật…”

“Lâm cô nương.” Tề Diệc Bắc vội vàng ra tiếng.

Lâm Hi Nguyệt vuốt tóc, nghiêng đầu hỏi: “Gì… Chuyện gì vậy?”

“Lâm cô nương chính là Đại tiểu thư của Lâm Đình trại đúng không?” Nếu Tề Diệc Bắc nhớ không lầm, Phó Du Nhiên đã từng nói qua “Lâm Hi Nguyệt” là con gái của trại chủ.

Lâm Hi Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, Tề Diệc Bắc vội hỏi: “Quý trại hôm nay đã từng chặn cướp một nữ tử nào không? Nàng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, diện mạo xinh đẹp.”

“Xinh đẹp?” Lâm Hi Nguyệt nghĩ nghĩ, “A, ngươi nói con nhóc ngốc nghếch kia a? Làn da mịn màng trắng nõn lại đi dán hai cái râu giả, mặc nam trang, nghĩ chúng ta là lũ ngốc sao, đầu óc cô ta có vấn đề à? Nên xem tiểu thuyết kiếm hiệp nhiều hơn đi”

“Ách… Nàng vẫn mạnh khỏe chứ?” Tề Diệc Bắc tạm thời không chú ý đến lời nhận xét của Hi Nguyệt.

“Khỏe.” Lâm Hi Nguyệt trước sau vẫn không quen nghe “Phó Du Nhiên” ăn nói nho nhã như vậy, lại quay đầu nhìn vị huynh đài dê béo kia… Ừmm, là phiên bản nam của Phó Du Nhiên, nhìn kỹ lại, tố chất tương đối tốt, trừ bỏ vẻ ngoài tuấn tú, còn mang theo khí chất nhẹ nhàng tiêu sái, thật sự là báu vật trời ban a.

“Các ngươi tính sao bây giờ?”

Phó Du Nhiên lập tức kể chuyện Tề An có thể tìm được quốc sư hỗ trợ, Lâm Hi Nguyệt gật đầu, từ lâu đã nghe danh quốc sư thần thông quảng đại, mời thần gọi quỷ thì không thành vấn đề, vậy đổi lại hồn phách hẳn là chuyện nhỏ rồi.

“Vậy làm phiền Lâm cô nương đem Tề An mang lại đây, tại hạ và phó trại chủ đều không tiện ra mặt.”

Phó Du Nhiên bĩu môi, quả thật là không tiện ra mặt, bản tính thùy mị của đại trại chủ nếu tiếp tục xuất hiện trước mặt mọi người, không chừng sẽ có người ngất tại chỗ mất.

Lâm Hi Nguyệt gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Phó Du Nhiên thở phào, lảo đảo dựa vào ghế, gác chân lên tay vịn, duỗi lưng, ngáp thật to…

“Cô có thể lịch sự một chút được không? Dù sao cô vẫn là nữ tử…” Tề Diệc Bắc nhịn không được nhắc nhở, làm hỏng hết cả hình tượng của hắn.

“Ha, ai nói ta là nữ tử? Hiện tại ta là nam nhân hàng thật giá thật nha!” Phó Du Nhiên nheo mắt,

“Muốn thử nhìn không?” (há há =)))

Tề Diệc Bắc không ngờ lời nói Phó Du Nhiên càng ngày càng thô bỉ, “Ta cũng không ngại trần truồng với cô đâu.” Còn chiêu này sao?

Phó Du Nhiên trừng mắt, “Ngươi dám!”

“Vậy phiền trại chủ ý tứ một chút, đừng làm hỏng hình tượng của ta.”

“Cũng làm phiền ngươi hào phóng một chút, không được lề mề, than thở, khiến các huynh đệ của ta không quen!”

“Ta sẽ cố gắng.”

Thật lâu sau… Tề Diệc Bắc có vẻ mất tự nhiên, nói: “Ách… Xin hỏi tịnh phòng ở đâu?”

“Tịnh cái gì?” Phó Du Nhiên nghiến răng, “Nhà xí thì nói là nhà xí, tịnh với chả phòng! Đi theo ta!”

Dứt lời Phó Du Nhiên đi trước dẫn đường, theo sau là Tề Diệc Bắc từ cửa ngách vòng ra phía sau “Chính là chỗ đó.”

Tề Diệc Bắc cúi đầu đi vào nhà xí, đóng cửa lại, nhìn thấy Phó Du Nhiên vẫn đứng im tại chỗ: “Ách… Cô có thể về trước được không?”

“Về cái đầu ngươi ấy! Ai biết ngươi có động tay động chân hay không? Ta phải giám thị ngươi.”

Tề Diệc Bắc đau đầu, không còn cách nào khác, đành cam chịu, theo thói quen định nhấc áo lên, a?

“Ngồi xổm xuống !”

Bên tai vang lên giọng nói từng thuộc về mình, Tề Diệc Bắc thực khóc không ra nước mắt, đành ngồi xổm xuống.

“Không cho phép nhìn lung tung!”

Tề Diệc Bắc ngồi trong nhà xí khinh thường, tối như mực thế này, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, còn nhìn được gì?

“Được chưa?”

“Được rồi!” Tề Diệc Bắc đỏ mặt đi ra, “Còn thúc giục nữa ta sẽ nhảy xuống!”

Nhảy hố xí? Tiểu tử này học được kiểu chống đối nhanh thế! Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngươi dám làm như vậy, ta đây đành phải đi đến núi Lạc Vân tự động hiến thân rồi!” Dựa vào vẻ ngoài của tiểu tử này, các đồng chí núi Lạc Vân sẽ đánh nhau đến vỡ đầu.

“Cô…”

“Ngươi xem ta có dám hay không!”

Tề Diệc Bắc gắng nhịn cơn lửa giận, các cụ đã dạy, không được cứng rắn quá, đồng chí thức thời mới là đồng chí giỏi, hừ hừ hừ… Không phải đồng chí! Là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Trở lại đại sảnh, Tề Diệc Bắc nói: “Chậm thì mười ngày, lâu thì nửa tháng phải đổi thân thể trở lại, nói cách khác, trong lúc này, chúng ta phải chăm sóc cho tốt thân thể của đối phương.”

“Không sai.”

“Chúng ta nên đề ra ước định của quân tử.” Tề Diệc Bắc chỉ vào vầng trăng ngoài cửa sổ: “Có mặt trăng chứng giám, quyết không làm việc gì tổn hại đến danh dự đối phương.”

Thề ước là một việc rất nghiêm túc, Phó Du Nhiên suy nghĩ, có vẻ mang lại lợi ích cho nàng, liền gật đầu:

“Được thôi, tuy nhiên ngươi không được động tí lại bày ra bộ dạng ẻo lả!”

“Ai ẻo lả?”

Nhìn Phó Du Nhiên bày ra bộ dạng “Còn muốn ta nói”, Tề Diệc Bắc cố gắng kìm chế, phải kìm chế:

“Cô cũng thế, trước mặt mọi người phải duy trì tốt hình tượng của ta.”

Phó Du Nhiên ngoáy lỗ tai, “Ta sẽ cố gắng.”

Ha, thích thật, nếu như trước kia ngoáy lỗ tai để cho Cốt ca thấy được, sẽ bị lải nhải điếc tai, hiện tại, ai dám quản? Quả nhiên vẫn nên làm nam nhân.

“Vậy… tắm rửa thì làm sao?” Tề Diệc Bắc nói ra vấn đề quan trọng nhất, “Cơ thể của ta thì không ngại cho cô xem, còn của cô…”

“Nếu ngươi dám xem, ta sẽ móc mắt!”

Tề Diệc Bắc tức giận nói: “Mắt của cô hay mắt của ta đây?”

“Ách…” Thực phức tạp, Phó Du Nhiên quyết định bỏ qua vấn đề này:

”Vậy không cần tắm nữa.”

“Nửa tháng không tắm?” Tề Diệc Bắc như nhìn thấy quỷ:

”Trước đây cô đã từng làm như vậy sao?” Nói xong hắn không ngừng ngửi ngửi quần áo.

Phó Du Nhiên đi từng bước bắt lấy tay “Chính mình”, bật cười nói:

“Đừng có tin, ta vốn thích sạch sẽ, nhưng mà ngươi thật chẳng giống nam nhân gì cả, các huynh đệ trong trại của ta, một tháng không tắm là chuyện bình thường, đâu cần ngạc nhiên như vậy?”

Tề Diệc Bắc ngẩng đầu, vừa định nói tiếp chợt ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt truyền đến, kỳ quái, mùi hương này lúc trước hắn đâu có ngửi được, bây giờ hoán đổi thân xác, lại có thể thấy rõ ràng. Tiếp tục ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú, ý cười tiêu sái bất kham của mình mà thường ngày tuyệt đối không có, thì ra hắn cũng có thể cười thoải mái như vậy được, vì sao trước đây hắn không phát hiện ra tiềm năng của mình thế nhỉ?

Thấy hắn trầm mặc không lên tiếng, Phó Du Nhiên biết có điều gì bất thường, cúi đầu nhìn xuống, đối diện là một đôi mắt sáng lấp lánh, điềm tĩnh như hồ nước, đây là chính mình sao? Nếu ngày thường bày ra bộ dạng như vậy so với việc chém giết còn khó hơn nhiều.

Hai người bị lạc bên trong “mặt trái” của mình, lúc hồi phục tinh thần, mới phát hiện chính mình kề sát đối phương, một bàn tay to đang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, ái muội mà thân mật…