"Ta cũng phải đi."

"Không được." Tề Diệc Bắc nói mà không quay đầu lại.

Hắn đợi hồi lâu mà phía sau cũng không có động tĩnh gì bèn quay đầu lại, thấy Phó Du Nhiên đang kéo rương quần áo ra, trái phải lật tới lật lui.

Chỉ biết nàng không dễ dàng buông tha như vậy, Tề Diệc Bắc bèn đi đến phía sau Phó Du Nhiên, ôm thật chặt eo nhỏ của nàng hỏi: "Làm gì vậy?"

"Thu thập quần áo." Phó Du Nhiên đưa tay lôi Tề Diệc qua một bên, "Tránh ra, đừng cản trở ta." Xong vừa bận rộn vừa hô to, "Tiểu An Tử."

Tiểu An Tử lặng yên không một tiếng động xuất hiện ngay trước cửa tẩm điện, "Bệ hạ."

Tay của Phó Du Nhiên chỉ chỉ loạn xạ trong không trung, "Ngươi có nhớ lúc ở Đại Tấn có giúp ta sửa một bộ nam trang không?"

Tiểu An Tử gật gật đầu, Phó Du Nhiên ném ra một kiện trường bào của Tề Diệc Bắc, "Chiếu theo cái này sửa cho ta một bộ."

Tiểu An Tử tiếp nhận quần áo rồi nhìn Phó Du Nhiên, lại nhìn qua Tề Diệc Bắc xong xong gãi gãi đầu đi ra ngoài. Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng hắn bất đắc dĩ thở dài, "Nàng là một nữ nhân, lên chiến trường làm sao được?"

Lửa giận của Phó Du Nhiên bỗng chốc "Vọt lên", ném vật gì đó trong tay thẳng tới trước mặt Tề Diệc Bắc, "Chàng cũng biết đó là chiến trường sao? Vì sao không chịu nói sớm cho ta biết quyết định này của chàng?"

Tề Diệc Bắc kéo nàng đến bên cạnh, "Cái này thì khác, quan trọng là nếu ta thắng trận trở về thì coi như đó là công lao với Sở, Lệ Trạch cũng sẽ không nghĩ cách tìm nam nhân khác cho nàng nữa."

Phó Du Nhiên chu chu miệng, tiến vào trong lòng hắn cọ cọ, "Cho nên ta càng muốn đi cùng với chàng, bằng không mấy tháng chàng không có ở đây, ta bị người ta thừa dịp làm khó thì làm sao bây giờ? Lệ Trạch chắc chắn không dễ dàng buông tha cho ý niệm của mình đâu."

Vấn đề này đáng giá để coi trọng, Tề Diệc Bắc một tay chống má, khuỷu tay gác trên mép bàn, tay kia thì kéo Phó Du Nhiên ngồi lên đùi mình, suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu nói: "Đúng là chưa nghĩ đến điểm này."

Phó Du Nhiên lập tức sốc lại tinh thần, nắm lấy cổ Tề Diệc Bắc, "Đúng không? Cho nên ta phải đi theo."

Tề Diệc Bắc ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Phó Du Nhiên, nhịn không được liền hôn trộm một cái, xong mới hơi chút buồn rầu mà nói: "Lệ Trạch lão đầu kia sẽ không đồng ý đâu."

Phó Du Nhiên rụt cả người vào trong lòng Tề Diệc Bắc, cái mông nhỏ còn không ngừng xe dịch, "Mặc kệ, ta muốn đi, chúng ta phải suy nghĩ biện pháp."

Tề Diệc Bắc giữ chặt cái eo của nàng, tức giận nói: "Đừng cọ nữa, châm lửa rồi đây này."

Phó Du Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như ngọn suối, vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, "Có muốn... Dập tắt lửa không?"

Tề Diệc Bắc cười như không cười nhìn nàng, "Nàng đang dụ dỗ ta."

Phó Du Nhiên không nói gì, đưa tay dời đến trên cổ áo, tự tay đẩy ra lớp áo của mình, một cái, hai cái...Lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết.

Tề Diệc Bắc càng như bị lửa thiêu đốt, hai tay ôm lấy Phó Du Nhiên. Đi đến bên giường trực tiếp ném nàng xuống, không đợi Phó Du Nhiên kêu đau đã đè người lên, một đường hôn xuống theo cổ áo mở rộng, nghe thấy Phó Du Nhiên khó chịu rên lên, bàn tay to của hắn lặng lẽ trượt xuống dò xét nơi u cốc thần bí kia.

Hương vị của thân thể tuyết trắng này, mặc kệ Tề Diệc Bắc muốn bao nhiêu lần cũng đều sẽ không ngấy.

Nhưng ngay ở thời điểm mấu chốt thì Phó Du Nhiên đột nhiên bắt lấy tay của Tề Diệc Bắc, không để hắn tiếp tục nữa.

Tề Diệc Bắc không hiểu nhíu nhíu mày, dục hỏa dưới thân khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi có chút vặn vẹo.

Dục hỏa trong lòng cũng khiến hai gò má Phó Du Nhiên đỏ bừng, nàng thở khẽ nói: "Chàng sẽ đưa ta đi đúng không? Thuyết phục Lệ Trạch, đưa ta đến nơi chàng muốn đi."

Tề Diệc Bắc thoáng do dự, dù sao nơi đó cũng không phải là một nơi an toàn.

Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc trầm ngâm không nói liền ưỡn người, cọ xát bộ vị mẫn cảm của hắn, Tề Diệc Bắc khó khăn thở ra, trầm giọng nói: "Không được, đây là nàng đang lấy sắc dụ ta, tuyệt đối không được."

Phó Du Nhiên lã chã chực khóc, lôi kéo tay Tề Diệc Bắc đặt lên khối mềm mại trước ngực mình, "Nếu ta ở lại, nơi này..." Lại lôi kéo tay hắn hướng xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở nơi khiến người ta e thẹn kia, "Còn có nơi này, sẽ thuộc về người khác mất."

Đôi đồng tử của Tề Diệc Bắc co lại, híp mắt nhìn tiểu nữ tử dưới thân đang dùng trong sạch của bản thân để uy hiếp hắn, "Nàng dám." Âm thành trầm xuống, đè nén một chút tức giận.

Phó Du Nhiên cứ như vậy mà nhìn Tề Diệc Bắc, "Đưa ta đi cùng." Nói xong nàng dạng chân bò lên eo Tề Diệc Bắc.

Tề Diệc Bắc sắp bị nàng tra tấn đến điên rồi, nhanh chóng thẳng tiến đến nơi mềm mại kia, Phó Du Nhiên hơi khó chịu hừ một tiếng, Tề Diệc Bắc lại không hề ôn nhu giống như trước đây đối với nàng, thậm chí có chút thô lỗ như muốn xung phong liều chết, nàng sẽ thuộc về kẻ khác sao? Ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu thì tim của hắn đã ghen tị đến muốn vỡ ra.

Trong mắt Phó Du Nhiên xẹt qua chút ý cười vì đạt được mục địch, cái tên Tề Diệc Bắc này bất kể như thế nào cũng sẽ không thể ném nàng qua một bên mà đi được.

Trong cung Bạch Đế to lớn tràn ngập tiếng động chinh chiến sát phạt, hai khối thân thể dây dưa cùng nhau không biết mỏi mệt suốt cả một đêm.

Tuy đã thu phục được Tề Diệc Bắc rồi nhưng khó khăn vẫn còn ở phía sau. Cho dù phu thê bọn họ đồng tâm thì Lệ Trạch cũng sẽ không đồng ý. Xem ra phải suy nghĩ biện pháp.

"Cái gì? Ngự giá thân chinh?" Lệ Lrạch lão đầu vừa nghe đến bốn chữ này thì đầu liền lắc như trống bỏi.

"Ngự giá thân chinh có thể làm phấn chấn quân tâm, chỉ cần bắt giữ được Bách Lâm Giang thì chúng ta sẽ không đánh mà thắng, bằng không cứ kéo dài như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ mài mòn Đại Sở đến suy sụp, lại càng không có lợi cho sự đoàn kết của con dân Đại Sở." Phó Du Nhiên tiếp tục nỗ lực.

Sắc mặt Lệ Trạch âm trầm đến dọa người, đột nhiên trừng mắt quát lớn: "Những lời này là Hoàng phu Thiên tuế chỉ cho bệ hạ nói sao?"

"Ông không cần quan tâm là ai nói, đây chính là ý tứ của trẫm."

Học nhiều như vậy lần, cuối cùng Phó Du Nhiên cũng nhớ được phải tự xưng là "Trẫm" rồi.

Lệ Trạch lắc đầu, "Việc bắt giữ Bách Lâm Giang này nói thì dễ nhưng làm mới khó. Cho dù là Hoàng phu muốn xuất chinh thì lão thần cũng không đồng ý, huống chi là ngự giá thân chinh."

"Cho dù không bắt giữ Bách Lâm Giang thì ta cũng có thể đi chấn chỉnh quân uy! Trận tiền cũng có vài vị lão tướng quân trấn thủ, hẳn là không có nguy hiểm gì đâu."

Lệ Trạch chau mày, "Bệ hạ, ngài tự xưng là..."

"Trẫm."

Lệ Trạch gật gật đầu, Phó Du Nhiên mừng rỡ nói: "Ông đáp ứng rồi?"

Lệ Trạch phát hoảng liền vội vàng lắc đầu, "Bệ hạ không thể tùy tiện..."

"Không hề tùy tiện!" Phó Du Nhiên nói: "Trẫm đường đường là quân chủ Đại Sở lại không thể tự mình năng chinh thiện chiến hay sao? Tuy rằng trẫm là nữ tử nhưng cũng là nhất quốc chi quân, có câu cân quắc bất thượng tu mi (tài hoa không nhất thiết chỉ có đấng mày râu), huống hồ tiền lệ không phải có vị Nữ hoàng tự là Vĩnh Xương đế, cũng đã từng chỉ huy thiên quân vạn mã ở chiến trường hay sao? Không có bà ấy, bản đồ của nước Sở làm sao có thể bành trướng về phía Tây? Tuy rằng trẫm không có mưu tính sâu xa như Thánh tổ nhưng từ nhỏ đã tập võ, bên người lại có mưu thần phụ tá, trong lúc quốc gia đang loạn lạc sao có thể chỉ cầu an nhàn? Do vậy bản thân đương nhiên cũng muốn đứng ra. Từ lúc trẫm đăng cơ, còn chưa làm được chuyện gì hữu ích cho Đại Sở, nhìn thấy con dân Đại Sở chém giết lẫn nhau trên tiền tuyến, trẫm đau lòng không thôi, chỉ trông sớm ngày dẹp yên Bạch loạn tặc, thống nhất Đại Sở, như vậy mới có thể trên không có lỗi với liệt tổ liệt tông, dưới không phụ lòng ngàn vạn dân chúng."

Lệ Trạch lúc này đây hoàn toàn không thể phản bác được gì.

Vì thế Phó Du Nhiên vô cùng kích động chạy về cung Bạch Đế, tìm kiếm Tề Diệc Bắc để báo tin tức tốt, lão Tề nói không sai, muốn đối phó với mấy lão già như Lệ Trạch thì phải lôi đại nghĩa dân tộc ra nói, lôi một lí do đàng hoàng chính đáng ra, khiến lão đầu đó không thể nào cự tuyệt được.

Có câu là phu thê đồng tâm kỳ lợi đoạn kim (Nghĩa là: Vợ chồng đồng tâm thì núi cũng xô ngã, lấp biển cũng bằng được. Cho dù là sắt thép thì chặt một cái là đứt làm đôi), Lệ lão đầu à Lệ lão đầu, gặp lại lão sau.

Nhưng mà... Phiền toái hàng năm đều có, mà năm nay thì đặc biệt nhiều.

Từ sau khi quyết định ngự giá thân chinh của Phó Du Nhiên, lấy Lệ Trạch cầm đầu có hơn mười vị lão nhân không hẹn mà cùng đặt hàng chiến mã quan trang, muốn hộ giá nơi trận tiền.

Trước khi đi Phó Du Nhiên nhìn lại nhóm lão nhân nửa ôm nửa cưỡi trên chiến mã mà cảm động đến rơi nước mắt, có điều cảm động thì cảm động nhưng nguyên tắc thì vẫn phải giữ vững.

"Tuổi cũng đã ngoài sáu mươi hết rồi còn chộn rộn cái gì, mau xuống ngựa hết đi."

Theo Phó Du Nhiên ra lệnh một tiếng, vẫn là lấy Lệ Trạch cầm đầu, chín vị lão thành liền xuống ngựa dưới sự giúp đỡ của hạ nhân. Chỉ còn lại vài người tuổi trẻ, trong đó bao gồm Lý Phái Sơn và người bị Mặc Yến Thần bỏ lại Đại Sở --Mặc Vĩ Thiên.

Phó Du Nhiên gật gật đầu, "Các người cùng ta đi đi."

"Mong bệ hạ sớm ngày khải hoàn!"

Không biết ai lên tiếng trước, mong ước tốt đẹp giống như thủy triều ùa vào trong tai Phó Du Nhiên, nghe thấy những âm thanh già nua truyền đến từ sau lưng, Phó Du Nhiên cảm thấy đau xót, không khỏi nhìn về phía Tề Diệc Bắc, "Chúng ta có thể thành công không?"

Tề Diệc Bắc cười cười, "Nhất định sẽ thành công, bảo bọn họ chuẩn bị tốt lễ chúc mừng đi."