Mạc Nhiễm Thiên thoa bí dược cung đình Thiên Lộ Hoàn của Tề Quân Hành xong, thật sự cảm thấy nỗi đau đớn của mình giảm đi rất nhiều, nhưng khi Tề Quân Hành bóp nát viên thuốc, bôi vào tiểu cúc huyệt sưng tấy kia, nỗi đau ấy đúng là tê tâm liệt phế. (tê = xé, tâm = tim, liệt = rạn nứt, phế = phổi)

“Cơ Nhi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không làm vậy với ngươi nữa.” Tề Quân Hành nhìn hành vi thú tính mình gây ra cũng cau mày.

Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy mồ hôi, giữ im lặng, đau đến độ muốn ngất xỉu luôn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy, sau đó hắn cảm thấy chất keo dính màu hồng trên môi hình có vẻ đang nhạt đi, lại càng không dám ngẩng đầu.

Tề Quân Hành biết hắn rất đau, cũng không ép hắn, thoa thuốc xong nói: “Trẫm vào triều đây, ngươi nghỉ ngơi đi.” Nói xong đi khỏi tẩm cung, còn Mạc Nhiễm Thiên thở phào nhẹ nhõm, thật may không phải đối mặt với Tề Quân Hành, vội vàng lấy chất keo hồng giấu trong người ra nhẹ nhàng thoa lên.

“Quý phi nương nương, ngươi thoa cái gì vậy?” Lý công công đang sửa sang đồ đạc nhìn Mạc Nhiễm Thiên đầy quái dị.

“Đừng gọi ta quý phi nương nương, nghe như phụ nữ vậy, lão tử (ông) là nam nhân!” Mạc Nhiễm Thiên buồn bực nói.

“Dạ, dạ, Cơ công tử.” Lý công công vội vàng đổi giọng, lần đầu tiên ông thấy hoàng thượng quan tâm tới một người phi tử như vậy, còn tự mình bôi thuốc cho hắn.

“Hoàng thượng có phải thường xuyên đối xử với phi tử trong hậu cung như vậy không?” Mạc Nhiễm Thiên quay đầu hỏi Lý công công.

“Chuyện này ạ…” Lý công công cũng không dám nói lung tung.

“Thế thì đúng rồi, tên biến thái này! Cứ tiếp tục như vậy, ta sớm muộn gì cũng chết trong tay hắn.” Mạc Nhiễm Thiên lửa giận công tâm.

“Cơ công tử, kì thật chỉ cần ngươi có thế làm cho hoàng thượng không gặp ác mộng nữa, hoàng thượng sẽ không đối với ngươi như vậy.” Lý công công đột nhiên tiếp lời.

“Thí (cái rắm) , tối hôm qua hắn rõ ràng ngủ rất ngon, không phải cũng vẫn biến thành súc sinh đó thôi.” Mạc Nhiễm Thiên biết là mình cùng Thượng Quan Nghi kích thích Tề Quân Hành, nhưng hắn vẫn rất tức giận.

“Cái này, có lẽ là bởi vì hoàng thượng rất để ý đến Cơ công tử, chỉ cần Cơ công tử đối với hoàng thượng tốt hơn một chút, hoàng thượng nhất định rất sủng ái ngươi.” Lý công công thần thần bí bí nói.

“Ngươi làm sao biết hắn để ý ta?” Mạc Nhiễm Thiên hiếu kì hỏi.

“Nô tài lần đầu tiên thấy trong mắt hoàng thượng có tia cảm tình với phi tử khác. Cơ công tử là người đầu tiên hoàng thượng thích, hoàng thượng sẽ không nỡ ngược chết ngươi đâu.”

“Hừ, hắn không phải mê luyến Mạc thái tử kia sao?” Mạc Nhiễm Thiên kì quái hỏi tiếp.

“Lời này không sai, nhưng đây là một loại chỗ dựa tinh thần, dù sao hoàng thượng còn chưa chiếm được, nhưng Cơ công tử thì khác, ngươi đã ở bên cạnh hoàng thượng, có thể cảm hóa hắn.” Lý công công kì thật chính là ý tứ này, hắn cũng không nhẫn tâm nhìn hoàng thượng đem một đám tần phi như hoa như ngọc giết chết sau tạo thành tượng sáp.

“Cảm hóa hắn? Lý công công, ngươi đừng hy vọng xa vời, ta? Không có khả năng!” Mạc Nhiễm Thiên hừ lạnh, tên biến thái đó có thể cảm hóa sao? Lão tử có mà thật sự biến thành nữ nhân.

“Ai. Lão nô cáo lui!” Lý công công thở dài lui ra ngoài.

Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy vết thương của mình khá lên rất nhiều, lại có thể hoạt động, thầm nghĩ thuốc này thật là lợi hại, mình nếu có thể lấy thêm chút ít phòng thân thật là tốt biết bao.

“Chậm đã. Lý công công, thuốc này còn nữa không? Có thể cho ta chút không?” Mạc Nhiễm Thiên vội vàng gọi Lý công công.

“Cơ công tử, thuốc này có thể trị bách bệnh, uống bên trong chữa trị nội thương, thoa ngoài da khứ hủ sinh cơ (khứ = tiêu trừ, hủ = rữa nát, sinh = sinh ra, cơ = da), là bí dược hàng đầu hoàng cung, không dễ dàng cho ai, ngay cả Dương quý phi cũng không được.” Lý công công giải thích.

“Ý ông là không thể cho ta nữa sao?” Mạc Nhiễm Thiên run run khóe miệng.

“Cơ công tử, dược hoàn có hạn, ngươi chỉ có thể xin hoàng thượng, nô tài cấp cho ngươi, hoàng thượng nhất định sẽ giận dữ, nhưng xem mức độ sủng ái của hoàng thượng đối với ngươi, hẳn là sẽ cho ngươi một viên.” Lý công công nói hết lời rồi khom người bước ra.

Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe miệng, một viên thôi? Chán quá đi.

Mạc Nhiễm Thiên nằm ở trên nhuyễn tháp ngủ đến giữa trưa (nha~ đồ meo meo lười), lúc tỉnh lại thì thấy Tề Quân Hành ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, hắn bị dọa đến mém chút lăn từ nhuyễn tháp xuống, trong lòng hoảng sợ, hắn sẽ không nhìn ra cái gì đó chứ.

“Ngươi, ngươi sao cứ nhìn ta thế? Không biết người dọa người, dọa chết người sao?” Mạc Nhiễm Thiên chột dạ không thôi.

“Ha ha, trẫm đang chuẩn bị gọi ngươi dậy dùng bữa.” Tề Quân Hành quả nhiên dùng giọng điệu rất cưng chiều.

“Ta không muốn ăn, đau đến chết mất, ăn cái p ấy!” (p=hump a.k.a phao câu) Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói.

“Ngươi đứng lên xem chút coi, hẳn là không có vấn đề gì, công dụng của Thiên Lộ Hoàn, trẫm rất rõ ràng, đừng có vờ vĩnh.” Tề Quân Hành đứng dậy chờ hắn.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, lập tức đứng dậy, phát hiện pp mình thật sự không đau nữa, trong tiểu huyệt cũng không còn đau rát nóng bỏng nữa, trong lòng buồn bực nghĩ cách có được Thiên kia.

“Ha ha, thế nào, trẫm không lừa ngươi chứ?” Tề Quân Hành nhìn bộ dáng giật mình kinh ngạc của hắn thì rất vui vẻ.

“Hắc, thật hữu hiệu, hoàng thượng, dược đó thật thần kỳ, có thể cho Cơ Nhi một ít nữa không?” Mạc Nhiễm Thiên lập tức cười quyến rũ.

“Ân? Ngươi muốn lấy làm gì?” Tề Quân Hành lập tức nghiêm mặt nhìn hắn.

“Hắc, ta không phải chính là phòng thân sao? Ngày nào đó ngươi nổi thú tâm, mà ngươi lại không cần Cơ Nhi nữa, Cơ Nhi cũng không bị đau chết, ngươi nói có phải không?” Mạc Nhiễm Thiên làm bộ cả giận hỏi.

“Ngươi nghe lời, trẫm sẽ thương ngươi, thuốc này không phải thuốc bình thường, ngàn vàng khó mua, ngươi cho rằng trẫm có được rất dễ dàng sao?” Tề Quân Hành không cho.

“Hừ, còn nói gì mà thương yêu Cơ Nhi, ngay cả thuốc cũng không chịu cho, ngươi bảo Cơ Nhi sao có thể tốt với ngươi!” Mạc Nhiễm Thiên quay đâu, không để ý tới Tề Quân Hành đã đi ra ngoài, cảm giác vết thương toàn thân, quả nhiên đã không đáng ngại nữa.

Tề Quân Hành nhếch mép, đi tới kéo tay hắn: “Trẫm là vua, ngươi là phi, đừng không lớn không nhỏ thế!” Nói xong vẫn lườm hắn một cái.

“Ngươi cho ta viên thuốc, ta sẽ đứng dưới ngươi.” Mạc Nhiễm Thiên chu mỏ nhìn Tề Quân Hành.

Tề Quân Hành nhìn hắn một lúc mới thở dài nói: “Được rồi, chỉ có thể cho một viên! Lý công công!” Tề Quân Hành gọi ra bên ngoài.

“Cho Cơ Nhi một viên Thiên Lộ Hoàn.” Tề Quân Hành nhìn Mạc Nhiễm Thiên nói.

“Hai viên, hoàng thượng cho hai viên đi!” Mạc Nhiễm Thiên lập tức làm nũng, lắc lắc cánh tay Tề Quân Hành.

“Ngươi không tin tưởng trẫm đến thế sao?” Tề Quân Hành lạnh lùng hỏi.

“Không phải, ta không tin tưởng chính là pp của mình, đề phòng trước, kẻo bị đau chết mất.” Mạc Nhiễm Thiên lấy tay xoa xoa pp, ủy khuất nhìn Tề Quân Hành.

Tề Quân Hành thấy hắn cười đùa rất đáng yêu, cũng cười rất tươi sau đó nói với Lý công công: “Vậy cho hắn hai viên đi, ngươi hài lòng rồi chứ?”

“Hắc. Hài lòng hài lòng.” Mạc Nhiễm Thiên vội vàng tiếp nhận viên thuốc mà Lý công công đã dùng khăn gấm bọc lại giao cho hắn, cẩn thận bỏ vào trong áo.

“Đi thôi, dùng bữa đi, trẫm đói bụng.” Tề Quân Hành dắt tay hắn đi ra ngoài.

Mạc Nhiễm Thiên giãy dụa một chút không chịu, khinh khỉnh nhìn Tề Quân Hành: “Hoàng thượng, có thể đừng cầm tay không, Cơ Nhi cảm thấy mình cứ như phụ nữ vậy, vô cùng yếu đuối.”

Tề Quân Hành sửng sốt cười nói: “Sao có thể như vậy, trẫm thích dắt tay Cơ Nhi.”

“Ta đây kéo cho ngươi xem!” Mạc Nhiễm Thiên vội vàng đem tay đổi ngược lại, dắt tay hắn, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.

Khuôn mặt Tề Quân Hành liền trở nên rối rắm, thế nào cũng không quen được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là buông tay ra.

“Thế nào? Cảm giác kì quái không?” Mạc Nhiễm Thiên nhíu mày nhìn hắn.

Tề Quân Hành nhìn hắn mặt lộ vẻ xấu hổ: “Trẫm chưa thử qua.”

“Hừ, cho nên đừng có chuyện gì cũng áp đặt người khác!” Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn nhạo báng.

“Vậy Cơ Nhi ở lại dạy trẫm nha. Vũ tiên sinh của trẫm.” Tề Quân Hành đùa.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức lườm hắn một cái: “Còn không có tha thứ ngươi đâu, đừng giả bộ thân quen! Hừ!”

“Ha ha ha, Tiểu Cơ Nhi, trẫm phát hiện ngươi càng ngày càng đáng yêu.” Tề Quân Hành cười ha hả.

Mạc Nhiễm Thiên nhếch mép, coi hắn như kẻ thần kinh.

“Hoàng thượng muốn dùng bữa ở nơi nào? Triêu Thiện Các?” Lý công công mỉm cười đi đến.“Hoàng thượng hôm qua người hứa với Dương quý phi, ngọ thiện (bữa trưa) sẽ đi gặp hắn.”

Tề Quân Hành sửng sốt hỏi: “Vậy đến chỗ của hắn thôi, hắn sao rồi?”

“Dương quý phi còn chưa rời giường.” Lý công công cúi đầu nói.

“Thế thì đừng đi, chờ hắn tốt lên lại tới thăm hắn, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn đi.” Tề Quân Hành chau mày ra lệnh.

“Hoàng thượng, ngươi quá vô tình rồi! Hắn có lẽ đang chờ ngươi, đi xem một chút đi.” Mạc Nhiễm Thiên không có việc gì làm, muốn nhìn qua coi Dương quý phi bị kẻ biến thái này ngược thành cái dạng gì.

Tề Quân Hành trầm mặt, lạnh lùng nhìn Mạc Nhiễm Thiên, còn Mạc Nhiễm Thiên cũng trừng mắt nhìn hắn.

“Vậy đi thôi, đi xem một chút.” Tề Quân Hành lắc đầu, bị hắn nói là vô tình, trong lòng khó chịu.

Lý công công dẫn đường, Tề Quân Hành ở phía trước, Mạc Nhiễm Thiên ở phía sau, đi tới tẩm cung Dương quý phi, trên đường, Mạc Nhiễm Thiên thấy thống lĩnh ngự lâm quân Trần Chấn đang nhìn hắn, nghĩ đến mối quan hệ của người này với tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm, tuy nhiên hiện nay thân phận ta không đúng, có nên chào hỏi không, nhưng hắn rất muốn biết chuyện của Dạ Tích Tuyết, cho nên không nhịn được mở miệng hỏi: “Trần thống lĩnh, Dạ đại phu đã thả chưa?”

Tề Quân Hành xoay người lại, kéo tay hắn lạnh lùng hỏi: “Làm sao? Không tin trẫm ư?”

“Hả, không phải, Cơ Nhi chỉ muốn biết Dạ đại ca có bị thương không thôi, Cơ Nhi sợ trong ngục có thị vệ đánh hắn.” Mạc Nhiễm Thiên thật thà giải thích.

Tề Quân Hành nghe vậy, nhìn về phía Trần Chấn hỏi: “Dạ đại nhân thế nào rồi?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, Dạ đại nhân đã được tướng quốc đại nhân thả rồi, trên người chỉ là vết thương nhỏ, hẳn là không nghiêm trọng nữa.” Trần Chấn thành thật trả lời.

“Ừm, được chưa? An tâm chưa?” Tề Quân Hành nhướn mày nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên, trong long nhãn có phần bất mãn.

“Hắc hắc, an tâm, an tâm rồi, Cơ Nhi không phải hỏi một chút thôi sao? Tốt xấu nơi này cũng chỉ còn lại hai người Cơ Nhi cùng Dạ đại nhân, quan tâm cũng là lẽ dĩ nhiên.”

“Có đúng không? Trẫm biết ở ngoài kinh còn có mấy chục binh lính nữa đâu rồi, chuẩn bị làm gì a, Vũ tiên sinh?” Tề Quân Hành vạch trần mấy chục binh lính tứ hoàng tử cố ý lưu lại.

“A, ha ha, không phải là hy vọng hoàng thượng thay đổi tâm ý, có thể phát binh sớm hai ngày, chờ tin tức tốt lành của Bình Châu sao? Hoàng thượng, ngươi nói phải không?” Mạc Nhiễm Thiên cầm tay Tề Quân Hành.

Tề Quân Hành tàn nhẫn lườm hắn: “Ngươi tốt nhất nên xác định rõ ràng, ngươi đã là người của trẫm!” Nói xong dùng sức kéo hắn, dắt đi.

Mạc Nhiễm Thiên chu chu môi, lập tức đi theo. Trong lòng thầm nghĩ mình để lại binh lính tất nhiên là hữu dụng, muốn con cáo già này phát binh sớm hai ngày, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Đoàn người đi tới Cảnh Dương Cung của Dương quý phi, tiểu thái giám Tiểu Mộc Tử vội vàng chạy vào thông báo.

Vừa vào nội thất, thanh âm suy yếu liền truyền ra.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Dương quý phi vẻ mặt trắng bệch, trên người đắp chăn mỏng, cố sức đứng lên. Mạc Nhiễm Thiên có thể chứng kiến dưới lớp chăn mỏng trượt xuống kia, vải trắng băng bó khắp nơi trên người y, thương thế như thế nào, có thể tưởng tượng được.

“Ái phi không cần đứng lên, cứ dưỡng thương đi. Lý công công, bảo thái y phải dùng thứ tốt nhất.” Tề Quân Hành dặn Lý công công.

Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng, nghĩ thầm, dối trá quá, có Thiên Lộ Hoàn tốt như vậy hắn tiếc rẻ không cho, còn làm bộ rất thương yêu y.

“Đa tạ hoàng thượng.” Trên mặt Dương quý phi tuy vậy lại không có lấy một vết thương, mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên bên cạnh không tiến vào, nước mắt lã chã tuôn rơi, làm cho Mạc Nhiễm Thiên luống cuống tay chân.

“Quý phi nương nương đừng thương tâm, hoàng thượng chỉ là nhất thời thất thố, không có lần sau mà.” Mạc Nhiễm Thiên cuống quýt, vội vàng mở miệng an ủi.

Khuôn mặt Tề Quân Hành trông rất khó coi, nhìn Dương quý phi mà lạnh lùng nói: “Ái phi đang trách trẫm đấy ư?”

“Không, không, thần thiếp không dám.” Dương quý phi bị dọa đến mức càng khóc dữ hơn.

“Cơ Nhi, đi thôi, để ái phi nghỉ ngơi đi.” Tề Quân Hành kéo Mạc Nhiễm Thiên đi, tâm trạng phiền não dị thường.

Mạc Nhiễm Thiên vốn định mở miệng chửi Tề Quân Hành, suy nghĩ xong lại không lên tiếng, gửi tới Dương quý phi một ánh mắt đồng tình, rồi cũng đi ra ngoài.

“Thật là mất hứng!” Tề Quân Hành nổi giận đùng đùng đi trước, còn Mạc Nhiễm Thiên hoàn toàn không nói gì với hắn.

Trong Triêu Thiện Các, Tề Quân Hành vẻ mặt âm trầm nhìn Mạc Nhiễm Thiên không để ý đến bữa cơm.

“Tại sao không nói lời nào, rất thất vọng về trẫm ư?” Tề Quân Hành không nhịn được hỏi.

“A, không có, ăn cơm, hơ, ăn cơm thôi, hoàng thượng không phải đói bụng sao? Hắc hắc.” Mạc Nhiễm Thiên cười giả lả.

“Bình thường thấy ngươi lắm lời như vậy, hiện giờ vì sao không nói, là trách trẫm vô tình ư?” Tề Quân Hành tâm trạng buồn bực, không muốn nghe hắn nói ‘không phải’. (ý câu này là anh ý ko muốn ẻm nghĩ mình vô tình)

“Hoàng thượng, ngươi muốn Cơ Nhi nói cái gì chứ? Cơ Nhi chưa nói ngươi vô tình a, ngươi nghĩ như vậy ta cũng không có cách gì, ngươi không phải tự thấy khó chịu sao?” Mạc Nhiễm Thiên cười khổ nói với hắn.

“Hừ, chỉ sợ ngươi giấu trong bụng không nói!” Tề Quân Hành là đang ép buộc mà, rõ ràng không muốn nghe người ta nói bậy, nhưng lại hiếu thắng buộc người ta nói, nói ra lại sợ không vừa ý, Mạc Nhiễm Thiên rất biết loại tâm tính này.

“Hoàng thượng, oan uổng a, Cơ Nhi là người ruột để ngoài da, làm sao có thể lường gạt hoàng thượng không nói chứ? Đúng rồi, Cơ Nhi đang nghĩ, Mạc thái tử sắp tới đây rồi, hoàng thượng sẽ đối xử với Cơ Nhi ra sao đây? Có thể cho Cơ Nhi xuất cung không?” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng tính toán làm sao có thể hoán đổi hai thân phận, lại không làm Tề Quân Hành nghi ngờ.

“Ngươi đừng mơ! Ngươi có phải muốn thoát khỏi trẫm hay không?” Tề Quân Hành buông đũa, cả người khí lạnh tản ra.

“Hoàng thượng, ngươi thật xấu tính, Cơ Nhi không nói câu nào, chỉ hỏi một chút mà thôi, xem ngươi nghĩ đến chuyện gì kìa? Ai.” Mạc Nhiễm Thiên cũng buông bát đũa thở dài.

“Hừ, thủ đoạn nhỏ này của ngươi trẫm còn nhìn không thấu sao?” Tề Quân Hành nhíu mày.

“Hoàng thượng, Cơ Nhi chỉ là đang nghĩ hoàng thượng nhung nhớ Mạc thái tử đã lâu, Cơ Nhi sợ hắn vừa đến, hoàng thượng sẽ không thèm liếc mắt nhìn Cơ Nhi nữa.” Mạc Nhiễm Thiên u oán nhìn hắn.

“Nói bậy, không thể nào, hắn là một ngốc tử. Trẫm ban cho hắn một tẩm cung là tốt rồi, ngày thường tự có nô tài chơi đùa cùng hắn, trẫm vẫn sẽ thương yêu ngươi.” Tề Quân Hành nhìn dáng vẻ Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng tự nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường. Hắn biết hắn không muốn Cơ Nhi rời xa hắn.

“Ai.” Mạc Nhiễm Thiên thở dài sau đó lại không lên tiếng.

“Ngươi đến cùng muốn trẫm thế nào?” Tề Quân Hành thấy hắn không nói lời nào, trong lòng buồn bực.

“Hoàng thượng cũng ban cho Cơ Nhi một tòa cung điện đi, để Cơ Nhi có thể làm quen với cuộc sống đơn độc.”

“Cơ Nhi ở trong tẩm cung của trẫm không được ư?” Tề Quân Hành khó chịu hỏi.

“A, hắc hắc, bỏ đi, được rồi, hoàng thượng, Cơ Nhi muốn ra khỏi cung một chuyến có được không? Ngày mai sẽ trở lại.” Mạc Nhiễm Thiên khẩn cầu nhìn hắn.

“Đi đâu? Ngươi là ái phi của trẫm, sao có thể tùy tiện xuất cung?” Tề Quân Hành mặc dù trách cứ, nhưng rất tò mò.

“Cơ Nhi còn vài vật trong phủ của tướng quốc đại nhân, vả lại Cơ Nhi cũng muốn đi thăm Dạ đại ca một chút, hoàng thượng nếu tin tưởng lời Cơ Nhi nói, Cơ Nhi ngày mai sẽ trở lại.” Mạc Nhiễm Thiên đang nghĩ chuyện viển vông.

“Không cho phép! Trong lòng ngươi còn nhớ tướng quốc đại nhân?” Tề Quân Hành tức giận hỏi.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn khinh bỉ, giận quá nói: “Ngươi nói có lý một chút có được không, ta cũng cho ngươi như vậy rồi, còn muốn cái P a, cho dù ta có muốn, hắn cũng không thèm nhìn ta!”

“Làm càn! Người đâu! Bắt hắn trói lại cho trẫm, nơi nào cũng không cho đi!” Tề Quân Hành bão nổi.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ta chết cho ngươi xem!” Mạc Nhiễm Thiên biết Tề Quân Hành có phần quan tâm đến hắn, dùng thủ đoạn của nữ nhân cũng không tồi! Nói đoạn đem bát cơm đập xuống đất, chạy ra ngoài.

“Cơ Nhi, mau, mau ngăn hắn lại!” Tề Quân Hành nóng nảy.

“Cơ công tử, thỉnh quay về!” Trần Chấn ở ngoài cửa cản hắn.

“Nếu không có tự do, không bằng ta chết quách đi. Chẳng lẽ ta ngay cả chết cũng không chết được sao?” Mạc Nhiễm Thiên thấy Trần Chấn ở bên, trong lòng càng thêm bình tĩnh, xoay người nói với Tề Quân Hành đang đuổi theo, nói xong liền lao tới cột trụ đỏ thẫm ngoài cửa Triêu Thiện Các.

“Cơ Nhi!” Tề Quân Hành vội gọi.

Đúng như Mạc Nhiễm Thiên dự đoán, bóng dáng Trần Chấn chợt lóe, ôm lấy cổ Mạc Nhiễm Thiên.

“Buông ta ra, để cho ta chết đi, Cơ Nhi ta đường đường một nam tử hán, vậy mà lại giống như nữ tử không thể bước chân khỏi cửa, còn sống làm gì? Mất hết thể diện tổ tông. Bạo quân, bạo quân!” Mạc Nhiễm Thiên kịch liệt giãy dụa, oán giận Tề Quân Hành, mỗi người thị vệ chạy vào đều bị hắn hù dọa, chỉ thấy long nhan Tề Quân Hành nhanh chóng chuyển sang màu xanh.

“Đem hắn trói về tẩm cung của trẫm, trẫm muốn cho hắn không xuống giường được!” Tề Quân Hành nhìn Mạc Nhiễm Thiên, nói rành mạch từng chữ.