Trương Nhất Nghiên cùng thị vệ bỏ chạy, còn bực tức nói vọng lại. Những người trong quán thấy thế thì liền lắc đầu, tiểu nhị tốt bụng đi lại hỏi han.

- Công tử, tiểu thư cũng mau rời khỏi đây đi. Hai người chắc mới tới đây nên không biết, hắn là Trương Nhất Nghiên, là con cưng của vị quan sai ở đây, Trương Dũng Trí, nên hay đi hà hiếp con gái nhà lành, kể cả những phụ nữ đã có chồng.

Mạc Hi nhíu mày.

- Rồi không có ai xử lí tên đó được sao?

- Cũng có người đã trình lên quan trên, nhưng chỉ là cắt phần bổng lộc hàng năm chứ không có biện pháp gì khác, hơn nữa, những người đi kiện cũng bị ông ta đánh thừa sống thiếu chết nên bây giờ không ai dám hó hé gì.

Mạc Hi nắm chặt tay, sau đó tức giận quay qua nhìn Đường Lãnh Nam, anh như hiểu ý, cưng chiều nhìn cô.

- Tiểu nhị, có phòng trống không, có thể cho chúng ta mượn một chút được không?

Tiểu nhị thấy mình có khuyên cỡ nào hai người bọn họ cũng không nghe nên đành dẫn họ lên lầu. Đóng cửa lại, Mạc Hi nhanh chóng cùng Đường Lãnh Nam trao đổi đồ, hoàn lại thân phận nam nữ, nhưng do trước giờ toàn là mặc đồ bó người, những cẩm phục như thế này không phải do nha hoàn làm thì cô cũng không biết mặc như thế nào, nên phải nhờ anh mặc cho, làm anh phải nhịn xuống ngọn lửa trong lòng mình. Tới khi hai người xong xuôi thì bên dưới đã có tiếng quát tháo.

- Là ai làm cho Nghiên nhi của ta bị thương? Mau ra đây. Ta thề ta sẽ bắt các ngươi vào tù lao, cắt hết gân tay gân chân, cho các ngươi suốt đời là phế vật.

Trương Dũng Trí sau khi thấy con trai duy nhất của mình bị thương liền nổi nóng, mang theo thị vệ đến quán nước cùng Trương Nhất Nghiên, ông trước giờ không dám làm gì phật ý con mình mà bây giờ lại bị người bên ngoài khi dễ, xem ông có tức không chứ. Nhưng còn chưa kịp kêu người lục tung chỗ này lên thì trên lầu liền có tiếng vọng xuống.

- Có phải đến ta, nhà ngươi cũng giết không tha?

Giọng nói này, Trương Dũng Trí run rẩy nhìn lên phía trên, thấy một nam nhân và nữ nhân lạnh lùng, uy nghiêm đang đứng cạnh nhau nhìn xuống.

- Phụ thân, bọn họ chính là người khi dễ ta. Mau bắt lại. Nhưng chẳng phải lúc nãy ngươi là…

Trương Nhất Nghiên chỉ tay về phía Đường Lãnh Nam, câu sau còn chưa nói xong, một ánh sáng xẹt qua lấy đi ngón tay của hắn. Trương Dũng Trí kinh sợ, lập tức quỳ xuống đất.

- Vương gia, xin người tha mạng.

Mọi người ở quán nghe vậy liền hốt hoảng, lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn hai người phía trên, còn xem thử ông ta có dám làm càn nữa không. Đường Lãnh Nam hừ lạnh, bước xuống rồi đi ra ngoài, không thèm ngó lại, nhưng chỉ buông ra một câu, chờ thánh chỉ đến cửa.

Ngày hôm sau, trong thành liền có tin rằng, Trương Dũng Trí bị quy vào tội tham ăn hối lộ, bóc lột thuế của dân, bị tịch thu hết tài sản, đuổi về quê. Còn Trương Nhất Nghiên hại không biết bao nhiêu cô nương nhà lành tự tử, hà hiếp dân lành, còn thêm tội sỉ nhục vương gia cùng vương phi trước mặt mọi người nên bị cắt mất lưỡi, đánh trăm trượng rồi đuổi đi. Sau vụ việc này, danh tiếng vương gia và vương phi càng được vang dội, người người kính trọng.

Nhưng đồng thời, những người có mặt ở quán nước ngày hôm đó cũng không nói gì hơn ngoài vương gia cao quý cỡ nào, vương phi tuyệt sắc mỹ nhân, tên quan sai thì co rúm người lại, duy chỉ có việc vương gia giả nữ nhân thì liền bị ém nhẹm.

Mạc Hi ngồi trên kiệu, dựa cả người vào Đường Lãnh Nam, hôm nay là ngày anh cùng cô lên triều thỉnh an hoàng thái hậu và hoàng hậu. Cánh cửa hoàng cung vừa đóng, cô mở rèm ra, đúng thật là khác xa trí tưởng tượng của cô, nguy nga, tráng lệ, chắc chắn bên trong có rất nhiều của cải, chỉ mới nghĩ tới đó thì mắt cô đã sáng lên.

- Hi Hi, nàng thích cái gì nhớ nói ta. Đừng có chơi trò tối tối lẻn đi ăn trộm nga.

Đường Lãnh Nam ôm Mạc Hi vô lòng, anh nhìn thấu lòng cô liền lên tiếng làm cô bĩu môi. Thật ra, trước khi triều đình tịch thu tài sản của tên quan sai đó, cô tối đó đã bí mật lẻn vào phủ của hắn ta, định bụng sẽ tìm kím mật thất. Cô nhớ rằng, mỗi lần xem phim, có mật thất tất nhiên sẽ chứa đựng nhiều bảo vật, nhưng tìm hoài không thấy, chỉ thấy toàn là bút giấy về tham ô hối lộ, cuối cùng lại bị anh phát hiện, lôi về nhà.

- Ta chỉ muốn củng cố thêm của cải cho phủ vương gia thôi.

Đường Lãnh Nam bất đắc dĩ ôm trán, thôi thì ai biểu anh cưng chiều cô quá làm gì. Đợi khi hai người tranh cãi xong thì bước chân đã dừng trước thư phòng của hoàng thượng. Cánh cửa mở ra cũng là lúc ngài buông bút trong tay xuống, ngẩng lên nhìn người phía trước.

- Chưa vào cửa đã nghe tiếng hai con rồi.

- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.

Đường Lãnh Nam và Mạc Hi hành lễ, sau đó không ai nhìn ai, chính là đang chiến tranh lạnh với nhau a. Hoàng thượng nhìn thấy rồi bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới lên tiếng.

- Mạc Hi, con đi thỉnh an hoàng thái hậu đi. Ta cần Lãnh Nam ở lại bàn chính sự.

Cô nghe vậy khẽ liếc anh một cái, kêu cô một mình đi thỉnh an, cô cảm giác hơi run một chút. Hoàng cung là nơi tranh đấu với nhau không ai là không biết, có thể trước mặt Đường Lãnh Nam mới như vậy, phía sau lại đi phủ đầu cô thì biết làm sao. Cô thật ra không sợ việc này, chỉ lo sẽ không chịu nổi, đả thương bọn họ thì khổ. Anh thấy ánh mắt cô nhìn mình, liền vỗ nhẹ đầu cô.

- Không sao. Hoàng thái hậu với hoàng hậu rất tốt. Người sẽ không làm gì nàng đâu. Mau đi đi.

Mạc Hi nghe vậy cũng nuốt nước miếng, cáo lui rồi uể oải đi đến cung của hoàng thái hậu. Công công đi phía trước nên không phát hiện ánh mắt của cô bây giờ, chính là càng đi vào trong, chúng càng lóe sáng. Cô thật không ngờ nơi này lại tráng lệ đến thế, đúng là ngoài sức tưởng tượng nha, trong lòng liền muốn đi làm thân với hoàng thái hậu, có khi sau này lấy được đồ tốt cũng không chừng.