Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 45: Hứa Lân khác thường

Máu tươi như mưa rơi lả tả trên mặt đất, tuyết trắng bị nhuộm thành màu đỏ. Hứa Tử Yên dùng một bàn tay bịt kín miệng, tay kia thì nắm chặt lại thành đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu tươi từ trong lòng bàn tay nhỏ tí tách trên nền tuyết, nước mắt che mờ cả hai mắt.

“Đều thất thần làm gì? Đánh cho ta, ném phù cho ta, nổ hết đám yêu thú đáng chết này thành cặn bã!” Thập thất thúc hét lớn.

Hứa Tử Yên chùi mạnh mắt một cái, lệ trong mắt từ trong hốc nhỏ giọt rơi xuống, hai mắt không còn mơ hồ, ánh mắt trong suốt tràn ngập vẻ kiên định. Sải bước dài vọt tới tuyến đầu của công trình, bỗng chốc xé mở năm tấm phù trong tay, ra sức ném về phía yêu thú bên ngoài, khàn cổ họng rống lớn: “Giết ~~”

“Oành ~~”

Năm tấm phù đồng thời nổ mạnh, giữa bầy yêu thú nổi lên ánh sáng chói mắt, chỉ một phát nổ mạnh xung quanh đã la liệt thi thể yêu thú và tiếng gầm rú, bên dưới máu thịt bay tứ tung, giữa đám yêu thú dày đặc lại bị nổ thành một khu trống trải.

Vào lúc yêu thú sửng sốt, tất cả đệ tử Hứa gia đều từ trong nỗi bi thương phản ứng lại, ào ào ném một tấm phù cuối cùng trong tay về phía yêu thú. Một loạt tiếng nổ mạnh nối thành dây chuyền, yêu thú ngã xuống như rạ, nhưng đồng thời, yêu thú phản kích lại cũng vô cùng sắc bén. Một tiếng nổ vĩ đại vang lên bất ngờ trong đám người, thì ra là hơn mười con yêu thú đồng thời nhắm vào thập thất thúc có tu vi cao nhất phóng ra pháp thuật.

Thập thất thúc chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười làm sao có thể chống đỡ được nhiều công kích như vậy, vừa rồi lại bị cơn phẫn nộ lấn áp lý trí, mất đi sự tỉnh táo khi xưa, chưa kịp trốn tránh, đã lập tức bị yêu thú nổ tung thành tro bụi.

Tất cả đệ tử Hứa gia đều sửng sốt, hiện tại bốn vị cao thủ tiền bối lấy Hứa Hạo Bác cầm đầu đều đang đánh nhau với vượn bốn tay, trên công trình phòng ngự chỉ còn mỗi thập thất thúc Luyện Khí kỳ tầng thứ mười là cao thủ tiền bối. Hiện tại hắn vừa chết, ý chí của đệ tử Hứa gia nhận phải đả kích trầm trọng, một loại cảm xúc không rõ bắt đầu lan tràn trong lòng đệ tử Hứa gia.

“Oành ~~”

Yêu thú lại công kích một lượt, khiến đệ tử Hứa gia có chút ngây dại tổn thất nặng nề, Hứa Hạo Bác ở phương xa thấy tình thế bên này, yết hầu nóng lên, ‘phốc’ một tiếng, phun ra một búng máu.

Hứa Tử Yên lại không thẫn thờ, nàng gia nhập gia tộc không lâu, cũng không quá tôn kính và ỷ lại vào những cao thủ trong gia tộc, cho nên, thập thất thúc chết cũng không tạo thành khiếp sợ quá lớn cho nàng, mà chỉ có phẫn nộ. Mắt Hứa Tử Yên đỏ rực, thân hình nhanh chóng bay vút lên tuyến đầu của công trình phòng ngự, các loại phù không ngừng được lấy ra từ trong túi trữ vật của nàng, ném về phía yêu thú bên ngoài.

Lúc này đệ tử Hứa gia đã ném hết phù trong tay, trông thấy Hứa Tử Yên dũng mãnh phi thường, một đám ngoại trừ dùng ánh mắt kính nể nhìn thân ảnh Hứa Tử Yên, cũng đồng thời cố lấy lại dũng khí lần nữa, ào ào rút ra binh khí bên mình, chỉ còn chờ đến lúc Hứa Tử Yên ném phù xong, liền xung phong liều chết ra ngoài, vật lộn cùng yêu thú.

Hứa Tử Yên nhanh chóng ném hết nhất phẩm phù, lúc này nàng căn bản sẽ không do dự, lập tức lấy ra nhị phẩm phù, không chút chần chừ ném về phía yêu thú.

Ở trước mặt chúng đệ tử Hứa gia, phát sinh một màn làm cho bọn họ khiếp sợ. Ánh sáng so với lúc trước càng thêm chói mắt gấp mấy lần, âm thanh càng thêm đinh tai nhức óc đột ngột nổ tung ở trước mặt mọi người. Đàn yêu thú bị nổ bay lên trời, tứ chi cụt lủn và thịt nát rơi xuống đầy trời.

“Đây là… phù gì?” Trong lòng mọi người đồng thời xẹt qua cùng một câu hỏi.

“Quá… lợi hại rồi!”

Đám người Hứa Hạo Bác cũng bỗng nhiên quay đầu, bọn họ thấy được thân ảnh Hứa Tử Yên.

“Oành ~~ oành ~~ oành ~~”

Lại là một trận nổ vang, cùng với số lượng lớn yêu thú ngã xuống. Thân hình Hứa Tử Yên ở tuyến đầu công trình phòng ngự xẹt qua xẹt lại, không ngừng ném phù, ở phía sau nàng là một đám đệ tử Hứa gia vẻ mặt ngây dại.

Rốt cuộc, phù trên người Hứa Tử Yên cũng ném hết. Hứa Tử Yên thấy vẫn còn mấy ngàn con yêu thú, lại quay đầu nhìn thoáng qua hiện tại chỉ còn chưa đến sáu trăm nhân đệ tử Hứa gia, trong lòng hiểu rõ, có lẽ hôm nay mình sẽ chết tại chỗ này.

Bỗng nhiên rút trường kiếm ra, chỉ thẳng lên trời, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó ngẩng đầu quát to: “Giết!”

Hai chân giẫm một cái, thân hình giống như mũi tên nhọn lao vào giữa yêu thú.

“Giết!”

Mỗi một đệ tử Hứa gia đều đỏ rực hai mắt, bọn họ lúc này trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là đi theo Hứa Tử Yên giết yêu thú. Trong số bọn họ có rất nhiều người đều không biết tên Hứa Tử Yên, đặc biệt đa số nội đường đệ tử đều chưa từng gặp Hứa Tử Yên. Nhưng lúc này thân ảnh Hứa Tử Yên để lại dấu ấn sâu sắc ở trong lòng bọn họ, vào giờ khắc này, Hứa Tử Yên lại gánh lấy trọng trách của thập thất thúc đã chết, trở thành trụ cột tinh thần của đệ tử Hứa gia. Ngay cả Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu có chút bất hòa với Hứa Tử Yên, lúc này ở trong lòng cũng dâng trào nhiệt huyết, bội phục Hứa Tử Yên từ tận đáy lòng.

Đệ tử Hứa gia đã hoàn toàn bị kích thích đến sôi máu, toàn bộ Thông U cốc hoàn toàn trở thành một cái máy treo cổ vĩ đại, mỗi người đều quên phòng thủ, chỉ biết giết chết yêu thú trước mắt.

Trường kiếm trong tay Hứa Tử Yên đã cong lưỡi, nhưng Hứa Tử Yên hoàn toàn không hay biết, một mực đắm chìm vào trong sự giết chóc đẫm máu. Một con U Minh lang đột ngột xuất hiện ở sau lưng Hứa Tử Yên, răng nanh hung tàn bổ nhào về phía thân hình Hứa Tử Yên, cắn tới cổ Hứa Tử Yên.

Ngay vào lúc răng nanh U Minh lang sắp cắn vào cổ Hứa Tử Yên, một luồng kiếm quang lóe lên ở trên đầu U Minh lang.

Một tiếng sói tru thê lương gần trong gang tấc khiến Hứa Tử Yên đang trong cơn khát máu bừng tỉnh lại, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Hứa Lân đang một kiếm chém bay U Minh lang.

Hứa Lân nắm trường kiếm trong tay, mãi theo sát ở phía sau Hứa Tử Yên, một đôi mắt luôn tỉnh táo nhìn quét chung quanh Hứa Tử Yên. Thấy Hứa Tử Yên bị U Minh lang đánh lén, hồn phách liền chấn động, chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh từ chỗ sâu trong linh hồn truyền đến, sau một kiếm chém bay U Minh lang, Hứa Lân đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh réo rắt, một luồng uy áp vọt thẳng tới chân trời, sau đó tản ra khắp nơi, lan tỏa đến bốn phía.

Ở sau lưng Hứa Lân bỗng mơ hồ xuất hiện một ảo ảnh kỳ lân, yêu thú các nơi đột nhiên ngừng lại, đứng tại chỗ phát run lẩy bẩy. Thân hình Hứa Lân bất chợt nhanh hơn, kéo ra một đường tàn ảnh, ngay khi kiếm quang lóe lên,  cổ họng một con yêu thú liền phun ra từng luồng máu tươi.

Tất cả mọi người đều ngừng lại, bao gồm cả bốn người Hứa Hạo Bác, ai nấy trợn mắt há hốc mồm nhìn Hứa Lân. Chỉ trong thời gian mười hơi thở mà phảng phất như đã trải qua năm tháng dài đăng đẳng, Hứa Lân thoáng chốc ngừng lại, hiện thân từ trong tàn ảnh. Sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần biểu lộ tình trạng tiêu hao quá độ.

“Leng keng ~~”

Trường kiếm trong tay Hứa Lân rơi rớt trên đất, ảo ảnh kỳ lân phía sau đã hoàn toàn biến mất. Thân thể nghiêng một cái, Hứa Lân nặng nề té lăn trên đất.

Thân hình Hứa Tử Yên chợt lóe lên, đi tới bên cạnh Hứa Lân, vươn tay ôm Hứa Lân đã hôn mê vào trong lòng, phi thân ra phía sau công trình phòng ngự.

“Oành ~~”

Tất cả người và yêu thú phảng phất đều từ cơn bất động bừng tỉnh lại, một lần nữa tập trung vào trận chém giết. Hứa Tử Yên ôm Hứa Lân rút lui ra phía sau công trình phòng ngự, đặt Hứa Lân xuống, quay đầu nhìn hoàn cảnh bên ngoài công trình phòng ngự, giữa hai hàng lông mày phủ kín vẻ sầu lo…