Mặt Hứa Tử Yên lại càng thêm đỏ, ánh mắt lập tức ngó xuống dưới, không nhìn Hứa Lệ và Hứa Thanh Tuyết nữa, thoát khỏi hai người dây dưa, chạy tới nơi nghỉ ngơi. Còn chưa chạy được vài bước, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói tràn ngập ghen tị: “Hồ ly tinh!”

Hứa Tử Yên chợt dừng bước, bởi vì nàng cảm thấy câu này là nhằm vào mình. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Hứa Đông Tuyết đang dùng ánh mắt đố kị trừng mình, đợi đến khi mình ngó qua, ánh mắt Hứa Đông Tuyết lại lập tức biến thành khinh thường, thậm chí cúi xuống mặt đất hung hăng ói ra một ngụm.

Mặt Hứa Tử Yên liền căng đến đỏ bừng, nhưng mà lần này không phải xấu hổ, mà là tức giận. Cố gắng nhịn xuống một hơi, bởi vì Hứa Tử Yên biết hiện tại không phải thời điểm mình nên ra tay với nàng ta, nhưng ở trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, nếu trong lần thú triều này Hứa Đông Tuyết có thể may mắn không chết, mình nhất định phải giáo huấn nàng ta một bài học sâu sắc.

Hung hăng trừng Hứa Đông Tuyết, trên mặt Hứa Tử Yên đột nhiên hiện lên vẻ thương hại: “Hồ ly tinh thì thế nào? Dù sao vẫn tốt hơn người cực kỳ xấu xí! Cho dù ngươi có xấu hơn nữa, đó cũng không phải lỗi của ngươi, là lỗi của cha mẹ ngươi. Nhưng ngươi chạy tới dọa người, thì phải là lỗi của ngươi!”

Nói xong, Hứa Tử Yên cũng không tạo cơ hội cho Hứa Đông Tuyết lên tiếng, liền xoay người đi đến nơi nghỉ ngơi, sau lưng truyền đến giọng Hứa Đông Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi…”

Hứa Lệ và Hứa Thanh Tuyết trông thấy mặt Hứa Đông Tuyết tái xanh, lại quay đầu nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên, Hứa Lệ không khỏi cười lớn đuổi theo Hứa Tử Yên, mà Hứa Thanh Tuyết hoàn toàn không ngờ Hứa Tử Yên lại ăn nói sắc bén như thế, ngược lại bỗng chốc sững sờ đứng ở đó, một lát sau, mới cười ‘phì’ một tiếng, cất bước đuổi theo Hứa Tử Yên.

“Grừ ~~” Phía trước truyền đến một trận thú rống đồng loạt, toàn bộ cây cối trên núi xôn xao do bị ảnh hưởng từ trận chấn động. Một lát sau, tuyết đọng trên lá cây rơi ào ào xuống.

Sau trận thú rống đồng loạt, lại là tiếng yêu thú vút nhanh đều đặn, yêu thú không chiến đấu đơn lẻ, công kích phân tán giống lúc trước nữa, mà chi chít như một tổng thể lao tới công trình phòng ngự của Hứa gia.

Công trình phòng ngự Hứa gia xây chỉ là tạm thời, vừa không cao, lại chẳng chắc chắn lắm. Dưới sự yểm trợ của yêu thú công kích bằng pháp thuật, một số yêu thú dồn sức tấn công công trình phòng ngự, mắt thấy công trình phòng ngự sắp bị công phá, nếu công trình phòng ngự bị yêu thú công phá như vậy, chỉ sợ hơn một ngàn người Hứa gia không có mấy người có thể sống sót được.

Hứa Hạo Bác một mặt phóng ra pháp thuật, một mặt lớn tiếng quát: “Ngoại đường đệ tử lên cho ta, nội đường đệ tử phóng ra pháp thuật tầm xa áp chế pháp thuật của yêu thú, ngoại đường đệ tử dùng phù tiêu diệt yêu thú tấn công gần.”

Ngoại đường đệ tử vừa mới lui ra lại vội vàng leo lên công trình phòng ngự lần nữa, mắt thấy rất nhiều yêu thú đã ép tới trước mặt, vội vàng xé mở phù trong tay, nhằm về yêu thú ném ra ngoài. Một trận ánh sáng chói mắt ở lóe lên trước mặt mọi người, yêu thú tấn công gần đó kêu la thảm thiết ngã xuống.

Mọi người vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền nhìn thấy yêu thú lại hợp thành đàn vọt tới trước mặt một lần nữa. Hứa Tử Yên mượn thời điểm phù nổ mạnh quan sát phương xa, chỉ thấy phía sau yêu thú, một con vượn bốn tay cao lớn đang đứng đó luôn mồm gào thét, lũ yêu thú dưới tiếng gào của con vượn bốn tay, hung mãnh liều mạng nhào tới đệ tử Hứa gia.

Lúc này đêm tối đã qua đi, tuyết rơi đầy trời cũng đã dừng lại. Mặt trời bình minh đang dần nhô lên từ phía chân trời, chiếu ra một rạng đỏ rực.

“Chẳng lẽ con vượn bốn tay này là thủ lĩnh của bầy yêu thú kia?” Hứa Tử Yên hơi híp hai mắt nhìn vượn bốn tay nơi xa.

Yêu thú tiến công ngày càng mãnh liệt, khoảng cách ngày càng gần hơn. Lúc này Hứa Hạo Bác cũng phát hiện vượn bốn tay ở phương xa, hai mắt chợt lóe tia sáng, quyết đoán quay đầu hô: “Thập thất đệ tọa trấn chỉ huy, tam đệ, tứ đệ, thập nhị đệ, theo ta tiến lên diệt sát con vượn bốn tay kia.”

Dứt lời, thân hình ngự kiếm cái vèo lên không, lao tới chỗ con vượn bốn tay. Đồng thời, ở phía sau Hứa Hạo Bác, ba người bay vèo vèo lên, theo sát sau phía sau Hứa Hạo Bác xông tới giết con vượn bốn tay.

Cùng lúc đó ở Trung Đô thành, chiến đấu đã trở nên kịch liệt. Phủ thành chủ và các gia tộc lúc này bỏ qua tính toán nhỏ nhặt của từng người, đều toàn lực tập trung vào cuộc chiến chống cự yêu thú. Số lượng lớn vật tư được đưa lên tường thành, cung tiễn, cây lăn, phù cùng các loại pháp khí công kích ném dày đặc về phía yêu thú, một trận tiêu hao chiến đấu là không thế tránh khỏi phát sinh, tuy rằng như thế, cũng có yêu thú công lên tường thành.

Thông U cốc.

Bên phía yêu thú, bốn cao thủ Hứa Hạo Bác vây quanh vượn bốn tay không ngừng công kích. Vượn bốn tay rít gào, bốn cánh tay vung mạnh mẽ ở không trung, bốn người Hứa Hạo Bác căn bản không thể tới gần nó, chỉ có thể ở không trung từ xa dùng pháp thuật công kích tới. Mà thân thể con vượn bốn tay kia cứng rắn lạ thường, công kích của bốn người Hứa Hạo Bác căn bản không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho nó, ngược lại bị pháp thuật trong miệng vượn bốn tay phóng ra làm cho luống cuống tay chân.

Mà ở trên công trình phòng ngự tại Thông U cốc, trận chém giết diễn ra càng thêm kịch liệt. Phải nói, quy mô đợt thú triều này có vẻ rất lớn, đạt tới thú triều quy mô vừa, nhưng kỳ thực không phải. Thú triều quy mô vừa sẽ có rất nhiều trung giai yêu thú tham gia, mà thú triều quy mô lớn sẽ có cao giai yêu thú tham gia.

Lần này tuy rằng quy mô không nhỏ, nhưng lại không có bao nhiêu trung giai yêu thú tham gia, càng đừng nói đến cao giai yêu thú. Cho dù có vài trung giai yêu thú, cũng đều đã đi Trung Đô thành, lúc này ở Thông U cốc chỉ còn lại mỗi một con vượn bốn tay tứ giai. Nếu lại có thêm tứ giai yêu thú, chỉ sợ Thông U cốc đã sớm thất thủ.

Mặc dù như thế, Thông U cốc cũng tràn ngập nguy cơ. Kịch liệt chiến đấu thế này, khiến đệ tử Hứa gia tiêu hao rất nhanh, một canh giờ sau, bốn người Hứa Hạo Bác vẫn chưa đánh chết được con vượn bốn tay kia, ngược lại đệ tử Hứa gia đã tiêu hao gần hết. Vấn đề nghiêm trọng là, không những nội đường đệ tử Hứa gia đã tiêu hao hết bảy tám phần chân nguyên, mà cả phù trong tay ngoại đường đệ tử cũng chỉ còn lại một tấm cuối cùng.

“Oành ~~”

Một viên đạn lửa từ trong miệng Hỏa sư phun ra, nổ tung trước ngực Hứa Đông Tuyết. Toàn bộ đệ tử Hứa gia trên công trình phòng ngự đứng ngớ người, trơ mắt nhìn Hứa Đông Tuyết ngã sấp xuống mặt đất, lập tức bị thiêu thành tro tàn.

Hứa Tử Yên tuy rằng muốn giáo huấn Hứa Đông Tuyết sâu sắc, nhưng lại không ngờ Hứa Đông Tuyết sẽ chết kiểu này.

“Oành ~~ oành ~~ oành ~~”

Lại là một loạt pháp thuật phóng tới đệ tử Hứa gia, hơn nữa một số yêu thú hệ thổ trực tiếp phóng ra gai đất ở dưới chân đệ tử Hứa gia, rất nhiều đệ tử không trốn kịp, bị gai đất bất ngờ nhô lên đâm vào dưới háng, treo vắt vẻo trên gai đất.

Khóe mắt một đám đệ tử Hứa gia như muốn nứt ra, cả đám cầm phù trong tay không ngừng run rẩy, cũng không biết là quá sợ hãi, hay là căm phẫn, toàn bộ Thông U cốc bị bao trùm bởi bầu không khí khẩn trương…