Dưới tràng cười ngông cuồng càn rỡ của Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông, sắc mặt Hứa Hạo Nhiên dần dần hết trắng, lại xanh, hết tím, lại đen, gân xanh dưới thái dương đột ngột nổi lên, giống như một con giun chỉ lúc nhúc ở dưới da, hai mắt ẩn giấu phẫn nộ rốt cuộc không nhịn được, mắt thấy sắp như núi lửa bùng nổ.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài tường thành vốn vắng vẻ tiêu điều, lại bỗng nhiên truyền đến âm thanh xé trời, chỉ thấy hơn một trăm thân ảnh lảo đảo chạy về phía cửa thành. Nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng kêu cứu thê lương của hơn một trăm người kia, lòng Hứa Hạo Nhiên trầm xuống, thầm nghĩ: “Xong rồi! Thông U cốc đã bị đột phá.”

Giương mắt nhìn lại nơi xa, trong lòng càng rỉ máu, bởi vì dưới thị lực mà hắn có thể nhìn thấy, chỉ phát hiện hơn một trăm bóng người.

“Chẳng lẽ một ngàn đệ tử gia tộc ta hiện tại chỉ thừa hơn một trăm người, còn lại đều đã chết trận?” Nghĩ vậy, một ngụm máu vọt lên cổ họng, Hứa Hạo Nhiên dùng sức nuốt ngụm máu kia xuống, quay đầu hung hăng trừng Hứa Hạo Lượng bên cạnh, phẫn nộ trong mắt biểu lộ ra không sót chút nào.

Lúc này Hứa Hạo Lượng ở bên cạnh cũng choáng váng, hắn nghĩ một ngàn đệ tử kia của gia tộc sẽ tổn thất lớn một chút, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ sẽ tổn thất quá lớn thế này. Nếu hắn biết có kết quả như vậy, hắn dù có chết cũng sẽ không làm thế, hắn nhất định sẽ phái ra một ít cao thủ trong gia tộc, mà không phải chỉ phái ra đích hệ của Hứa Hạo Nhiên, nhưng lại hạn chế số lượng cao thủ. Lúc này Hứa Hạo Lượng ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, hắn thật sự không biết phải làm thế nào đối mặt với trưởng bối trong gia tộc, nên chỉ thẫn thờ đứng nhìn hơn một trăm người đang càng ngày càng gần kia.

Lúc này Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông, tuy rằng đã ngừng cười to, nhưng nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm, vừa nghĩ đến tổn thất lần này của Hứa gia, lại nghĩ đến Hứa gia ngàn năm truyền thừa sẽ trở thành của mình, trong lòng giống như ngày trời nóng được uống nước đá ướp lạnh, cơn sảng khoái lan từ trong ra ngoài, ba khuôn mặt tươi cười y hệt ba đóa hoa cúc.

Hơn một trăm bóng người dần dần gần hơn, mấy người trên đầu tường ai nấy đều mang tâm tư khác nhau nhìn người chạy trốn về thành. Đột nhiên, Hứa Hạo Lượng luôn đờ đẫn đứng ở nơi đó bỗng chốc nhảy dựng từ trên mặt đất, lớn tiếng la lên: “Đại ca, kia không phải người Hứa gia chúng ta, kia không phải người Hứa gia chúng ta!”

Hứa Hạo Nhiên nghe thấy tiếng la của Hứa Hạo Lượng, vẻ mặt liền sửng sốt, đưa mắt cẩn thận nhìn lại, quả nhiên không phải người trong gia tộc mình, thế nhưng vào lúc này, sắc mặt Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông đều thay đổi, đặc biệt là sắc mặt Lý Vạn Bằng âm trầm dọa người. Bởi vì mọi người lúc này đều đã nhận ra, đang chạy trốn tới phương hướng cửa thành đúng là người phủ thành chủ, người chạy đầu tiên rõ ràng chính là đệ đệ Lý Vạn Bảo của Lý Vạn Bằng.

Lúc này Lý Vạn Bảo chật vật không chịu nổi, quần áo trên người đã rách te tua, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, cách thật xa thấy được người đứng trên tường thành chính là thành chủ Lý Vạn Bằng, liền khóc nức nở khàn giọng hô: “Đại ca, không xong, yêu thú tấn công từ trên quan đạo!”

“Cái gì?” Trong lòng Lý Vạn Bằng hốt hoảng, tràn ngập nghi vấn, nhưng lúc này đã không có thời gian đi suy xét, bên ngoài chính là đệ đệ ruột của mình, hơn nữa nhìn bộ dạng chật vật của bọn họ, rõ ràng ở phía sau đang có số lượng lớn yêu thú đuổi theo bọn họ. Hơn nữa có vẻ bọn họ đã hao hết chân nguyên, căn bản không cách nào ngự kiếm bay lên tường thành. Vì thế, sốt ruột quát một tiếng: “Mở cửa thành!”

Binh lính thủ thành phía dưới lập tức hoang mang rối loạn mở cửa thành, đợi sau khi hơn một trăm người kia vọt vào, liền vội vàng đóng cửa thành lại. Mà Lý Vạn Bảo vừa tiến vào cửa thành, liền thở hắt ra một hơi khẩn trương, thả lỏng tinh thần, đặt mông ngồi bệt trên đất, những người khác cũng đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, loại cảm giác này làm cho bọn họ đột nhiên thấy bủn rủn choáng váng, một đám lảo đảo thoáng chốc ngã quỵ xuống đất.

Lý Vạn Bằng đứng trên tường thành thấy bộ dạng suy sụp của đệ đệ và thủ hạ mình, trong lòng liền bộc phát một cơn giận dữ, nhìn xuống phía dưới lớn tiếng quát: “Các ngươi cút hết lên đây cho ta!”

Lý Vạn Bảo lúc này đang run cầm cập, liền lẩy bà lẩy bẩy bò lên từ trên mặt đất, lảo đảo leo lên tường thành, những đệ tử phía sau cũng đều cố sức lết dậy từ trên mặt đất, gương mặt ai nấy đều mất sắc, cúi đầu đi theo sau Lý Vạn Bảo.

Đi tới trước mặt Lý Vạn Bằng, đám người Lý Vạn Bảo quỳ cái bịch trước mặt Lý Vạn Bằng, vẻ mặt cầu xin quỳ ở đó không dám lên tiếng.

“Kết quả xảy ra chuyện gì?” Mặt Lý Vạn Bằng trầm xuống thấp giọng hỏi.

“Đại ca!” Lý Vạn Bằng vừa hỏi câu này, Lý Vạn Bảo kia đã rơi nước mắt, cất giọng khàn khàn khóc kể: “Đại ca, đệ cũng không biết là chuyện thế nào! Đám yêu thú này đột nhiên giết tới quan đạo, giằng co mấy ngày liền, liếc mắt nhìn không thấy đuôi. Huynh cũng biết, ở trên quan đạo căn bản không thể phòng thủ, chỉ trong nháy mắt, đội ngũ đã bị yêu thú cắn nuốt, ông trời có mắt, đệ thấy nguy cơ sớm, còn chưa đợi yêu thú bổ nhào tới trước mặt, liền xoay người bỏ chạy, nhờ vậy mới giữ được tính mạng trở về gặp đại ca! Bằng không, tiểu đệ cùng đại ca đã mãi mãi cách biệt, đại ca!”

Lý Vạn Bảo lê lết tới hai bước, vươn tay ôm lấy bắp đùi Lý Vạn Bằng gào khóc. Lý Vạn Bằng ngơ ngác trừng mắt Lý Vạn Bảo đang ôm đùi mình, đột nhiên túm cổ áo Lý Vạn Bảo, lôi hắn đứng dậy, run giọng hỏi: “Đệ là nói, yêu thú xông tới từ quan đạo?”

“Đúng vậy, đại ca!” Lý Vạn Bảo giơ tay lau nước mũi trên mặt một cái.

Lý Vạn Bằng vừa buông tay, Lý Vạn Bảo lại ngã bịch trên đất lần nữa. Cả tường thành bao trùm một bầu không khí yên tĩnh, chỉ dư lại tiếng hít thở nặng nhọc. Ngoại trừ Lý Vạn Bằng mang vẻ mặt suy bại, Tiêu Như Quy, Ngô Mông và Hứa Hạo Nhiên đều là vẻ mặt trầm trọng, sắc mặt rất không tốt.

Trong lòng Tiêu Như Quy và Ngô Mông lập tức nghĩ đến, nếu yêu thú đánh tới từ trên quan đạo, như vậy sau khi chúng nó cắn nuốt người phủ thành chủ, sẽ có ba sự lựa chọn.

Một cách là từ đó rút về Phương Thiên thành, loại tình huống này không có khả năng lắm. Cách thứ hai chính là theo sau đám người Lý Vạn Bảo, tập kích tới Trung Đô thành, chuyện này phải xem lát nữa ở ngoài thành có xuất hiện thú triều hay không. Cách thứ ba chính là yêu thú đánh về phía Thương Mang sơn mạch, công kích Tiêu gia, Ngô gia và Hứa gia từ phía sau. Như vậy, người Tiêu gia, Ngô gia và Hứa gia sẽ hai mặt giáp địch, hoàn toàn rơi vào trong thú triều.

Lý Vạn Bảo lâm trận lùi bước, thấy tình hình còn sớm, mới còn mạng thoát trở về, mà ba nhà kia lại triệt để rơi vào trong thú triều, chỉ sợ không còn mạng trốn về, cho dù may mắn trốn về, cũng không được mấy người.

Lúc này thấy Lý Vạn Bảo đang ở chỗ này khóc lóc nức nở, nhớ tới hắn chưa chiến đã trốn trước, đặt đệ tử gia tộc của mình vào vòng nguy hiểm, trong lòng mấy người này liền tràn ngập thống hận và phẫn nộ, cả đám hung tợn trừng mắt Lý Vạn Bảo.