Edit: VạnLý Tưởng cơ bản kết luận,việc lính đánh thuê Zeus bị phục kích, anh em bị giết, Thành Nam Phi nhất định có trợ giúp tác động trong đó, như vậy người phía sau Thành Nam Phi rốt cuộc là ai?
Tại sao phải thông qua Thành Nam Phi thao túng tập đoàn Khải Lý?
Tại sao thông qua Thành Nam Phi, diệt team lính đánh thuê Zeus của hắn?
Bức tranh cổ trong thức hải của hắn là thứ gì?
Tất cả tất cả, là cái gì đây? Rốt cuộc muốn đạt được mục đích gì?
Lý Tưởng cau mày, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, chỉ chốc lát sau điện thoại có người nhận, lạnh lùng nói: “Đem tài liệu điều tra về tập đoàn Khải Lý đưa cho Chu Thiên một phần, để hắn tùy thời chuẩn bị theo đường thương mại và tài chính, nhắm vào tập đoàn Khải Lý, ủng hộ CEO tập đoàn Khải Lý là Dương Tư Niệm gây dựng phát hành lại cổ phiếu, đồng thời chuẩn bị một lượng lớn tài chính, ngay sau khi tập đoàn Khải Lý phát hành lại cổ phiếu thành công, thu mua số lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn này.”
“Rõ, đại ca.” Một bên kia điện thoại truyền tới một thanh âm bình tĩnh.
Lý Tưởng sau khi cúp điện thoại liền muốn lái xe quay về biệt thự, điện thoại lại tiếp tục kêu lên, thấy là Lưu Nhã gọi tới liền nhận cuộc gọi, mỉm cười nói: “Người đẹp, có phải đã vào ở rồi không?”
“Tôi mới vừa thu thập đồ đạc xong, một người không mang được nhiều đồ như vậy, anh, anh có thể giúp tôi cùng mang không?” Lưu Nhã cẩn thận hỏi.
“Không vấn đề gì, đọc địa chỉ đi, tôi lập tức tới ngay.” Lý Tưởng cười haha một tiếng, sảng khoái đáp ứng.
“Được, tôi lập tức đọc địa chỉ cho anh, sau khi mang đồ tới xong, tôi mời anh ăn cơm.” Lưu Nhã hưng phấn nói, sau khi cúp điện thoại liền gửi địa chỉ cho Lý Tưởng.
Lý Tưởng bẻ tay lái, xe quay ngược lại, hướng một đường khác phóng đi.
Nước ngoài, trong một gian phòng hắc ám, người trung niên quay qua một chỗ tối nói: “Hành động thất bại, sát thủ phái ra 2 chết 2 bị thương, ngay cả Sát Ma cũng bị trọng thương.”
“Ồ, đó chính là sát thủ tinh nhuệ của liên minh sát thủ quốc tế, sao thế, ngay cả Sát Ma cũng không thành công sao?” Trong bóng tối truyền tới một thanh âm âm trầm.
“Vâng, nếu không phải Sát Ma sớm có chuẩn bị, chỉ sợ cũng không trở về được.” Người trung niên nói.
“Là ai phá hỏng kế hoạch của chúng ta?” Thanh âm âm trầm kia lạnh lùng hỏi.
“Là Lý Tưởng.” Người trung niên cung kính nói.
“Ah, là hắn?” Thanh âm âm trầm lạnh nhạt nói, “Ngươi lập tức trở về thành phố Giang Châu, Dương Tư Niệm không chết, kế hoạch gây dựng phát hành lại cổ phiếu của nàng sẽ rất nhanh được đẩy mạnh, như vậy đối với việc chưởng khống tập đoàn Khải Lý của chúng ta rất bất lợi, phải phá hỏng kế hoạch của cô ta.”
“Vậy Lý Tưởng thì sao?” Người trung niên cẩn thận hỏi
Thanh âm âm trầm lạnh nhạt coi: “Liên minh quốc tế sát thủ sẽ phái sát thủ vương bài ra, ta nghĩ Lý Tưởng sắp gặp phải đối thủ rồi.”
“Được, vậy tôi lập tức về nước.” Người trung niên gật đầu nói.
Lưu Nhã ở một dãy nhà đơn, Lý Tưởng dựa vào địa chỉ Lưu Nhã đưa cho, rất nhanh tìm được phòng của nàng.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, Lưu Nhã đang chăm chú thu dọn đồ đạc.
“Hi, người đẹp, cần phục vụ không? Chúng tôi phục vụ chu đáo, bảo đảm thỏa mãn.” Lý Tưởng dựa vào cạnh cửa, dáng vẻ có chút bỉ ổi nói.
“Ah, anh tới rồi, tốt quá.” Lưu Nhã quay đầu lại nhìn thấy Lý Tưởng, cười duyên nói, “Thật là xấu hổ, để anh phải giúp.”
“Vì người đẹp phục vụ là vinh hạnh của tôi đây.” Lý Tưởng ngượng ngùng nói, “Thật ra chỗ tôi còn có loại phục vụ khác, ví dụ như buổi tối làm ấm giường cho cô, tôi cảm thấy cái này rất được đó.”
“Ha ha, được, buổi tối anh qua làm ấm giường cho tôi.” Lưu Nhã cười duyên không ngớt, nói.
“Thật sao?” Lý Tưởng nghĩ hạnh phúc đến thật bất ngờ, ngượng ngùng hỏi.
Lưu Nhã cười duyên nói: “Nhưng mà mấy nàng Ngải Kỳ, Phượng Phượng, Tố Tố sẽ đồng ý sao?”
Lý Tưởng nghe vậy, nhụt chí nói: “Được rồi, vậy đêm khuya tôi lén tiến vào là được.”
“Được rồi, nhanh giúp tôi thu dọn đồ một chút, đã muộn rồi.” Lưu Nhã nắm tay Lý Tưởng kéo vào phòng, để hắn giúp thu dọn đồ đạc.
Nửa giờ sau, Lý Tưởng thấy đồ đạc đã thu thập gần xong, đang muốn giúp Lưu Nhã mang các thứ lên trên xe.
“Lưu Nhã, cậu thật muốn đi sao.” Một giọng nữ thanh thúy truyền tới, sau đó, thấy một nữ tử mỹ lệ tiến đến, nàng không nhìn thấy Lý Tưởng, vừa đi vào phòng thì kéo Lưu Nhã, sau đó “chụt” hôn lên mặt Lưu Nhã một cái, sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của Lý Tưởng, nữ tử thanh xuân kia giơ hai tay, trực tiếp dùng lực vỗ trên mông Lưu Nhã mấy cái.
“Bạch bạch.”
Âm thanh thanh thúy vang lên.
Đủ để thấy rõ cặp mông của Lưu Nhã co dãn như thế nào.
Lý Tưởng thậm chí còn thấy cặp mông của Lưu Nhã rung rung nữa.
“Linh Linh!!!” Lưu Nhã mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn cô gái mỹ lệ kia, “Cậu... cậu lại như vậy!”
“Ai za, đấy không phải vì nhớ cậu sao, tớ là con gái, cậu cũng không bị thiệt, sợ cái gì? Hắc hắc hắc, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật đúng là non mềm a! À mà sao cậu lại phải gấp gáp dọn ra ngoài như vậy? Là vì tên khốn kiếp kia sao?” Cô gái thanh xuân kia hùng hổ nói.
Lúc này nàng chợt nhận ra trong phòng còn có người ngoài, nàng thấy được Lý Tưởng.
“Hi, xin chào.” Nữ tử có vẻ có chút ngượng ngùng.
“Xin chào.” Lý Tưởng tinh thần còn không có tỉnh lại từ kinh hãi, máy móc đáp lại.
“Tôi là Hoàng Linh Linh, còn anh?” Nữ tử hỏi.
“Tôi là Lý Tưởng.” Lý Tưởng vẫn máy móc trả lời như cũ.
“Thật sự có tên Lý Tưởng a!” Hoàng Linh Linh thấy Lý Tưởng có chút đáng yêu, nhịn không được đùa với Lý Tưởng, “Lưu Nhã có phải thuê ở chỗ anh không?”
“Đúng vậy.” Lý Tưởng đáp.
Hoàng Linh Linh cười duyên nói: “Lưu Nhã có phải rất đẹp hay không!?”
“Đẹp.” Lý Tưởng ngượng ngùng nói.
Hoàng Linh Linh nói: “Tính cách của Lưu Nhã rất tốt, rất dịu dàng, rất khéo hiểu lòng người, anh có thể dễ dàng bắt nạt nàng, buổi tối có thể lén vào phòng nàng làm gì đó, không chừng là có thể âu yếm được nha!”
“Buổi tối tôi chuẩn bị đi làm ấm giường cho nàng.” Lý Tưởng ngượng ngùng nói.
“Wow, nhanh như vậy, hai người không phải đã làm cái kia rồi chứ!?” Bộ dáng của Hoàng Linh Linh có chút giống sắc nữ.
“Này... Tôi là người chính trực!” Lý Tưởng lắc đầu, nói, “Tôi.. tôi không biết làm chuyện cầm thú như vậy.”
“Không phải anh không cứng được chứ.” Hoàng Linh Linh cười duyên nói, “Anh không biết cặp meo meo của Lưu Nhã, thật sự...”
“Linh Linh, cậu đừng nói nữa.” Lưu Nhã xấu hổ giậm chân, tức giận nhìn Hoàng Linh Linh, nói, “Cậu còn nói về tớ thì...”
“Được rồi, Lưu Nhã, cậu muốn dọn ra ngoài tớ thấy rất luyến tiếc, đùa giỡn với cậu chút thôi.” Hoàng Linh Linh tính cách hướng ngoại, kéo tay Lưu Nhã, lấy lòng nói.
“Tha cho cậu, còn dám trêu đùa tớ, cẩn thận tớ đánh.” Lưu Nhã hừ một tiếng nói.
“Có cần giúp một tay không a!?” Hoàng Linh Linh cười nói, “Bạn cùng phòng duy nhất của tôi muốn rời đi, làm bạn tốt khuê mật của cô ấy, tôi cuối cùng cũng muốn làm chút chuyện ý nghĩa a.”
Lý Tưởng nói: “Cũng thu thập gần xong rồi, chỉ cần mang ra xe của tôi nữa là được.”