Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 78: Thiên hạ đệ nhất vô sỉ danh bất hư truyền

Hai chúng ta vội vã quay lại Mộ Dung gia, phải chuẩn bị quần áo cẩn thận, nếu bị người ta nhìn thấy hai chúng ta cùng xuất hiện, không biết sẽ nghĩ ra thế nào? Rất nhanh quay lại phòng, Phượng Thanh Hà cùng Phượng Thanh Trúc đã ở đó đợi từ bao giờ. Ta đẩy cửa, hai cô nàng lập tức nhảy dựng lên, Phượng Thanh Trúc nói: "Tỷ tỷ, người đã trở lại?" 

Phượng Thanh Hà đánh giá ta một chút, chấn động, sau đó lại ái muội cười: "Đường chủ, mau thay y phục, chờ người đã nửa ngày." Nói xong bắt đầu động thủ đem quần áo trên người ta thoát ra, mặc cho ta một bộ quần áo hoa lệ. Nếu không nhanh thì sao có thể kịp tới lôi đài, nhưng là khi đó vội quá ta không để ý tới bộ quầm áp này chính là rất hở hang theo cái nhìn cổ đại, cổ khoét quá sâu có thể nhìn rõ cả xương quai xanh... 

Ta đang định xuất phát, Phượng Thanh Hà đột nhiên nói: "Tỷ tỷ, tóc người loạn quá, ta chải lại." Ngày hôm qua lăn lộn trên nền đất, không loạn mới là lạ. Phượng Thanh Hà không cần biết ta có đồng ý hay không, nàng tùy tay cầm mấy cây trâm, đem tóc ta chải chuốt cẩn thận. Làm xong thì nàng vừa lòng cười nói: "Tỷ tỷ, tuy hơi vội nhưng nhìn cũng rất ổn." Phỏng chừng đã gần trưa, ta cũng không quản nhiều, vội vã ra khỏi cửa. 

Quanh lôi đài đã tập trung đầy người, nhưng vẫn chưa bắt đầu, ta cho Phượng Thanh Hà và Phượng Thanh Trúc làm cảnh sát dọn đường một mạch phá vây đi vào bên trong. Khi vào đến nơi ta cố sức ra vẻ khí độ nói: "Tiểu nữ có việc nên đến chậm, hi vọng các vị lượng thứ." 

"Mộ Dung đường chủ, ngồi đi." Mộ Dung lão nhân chậm rãi mở miệng, chính là ta cảm giác ánh mắt của lão tựa như phun hỏa, quả thực như muốn đem ta giết chết. Tiếp theo lão nhân nghiêng đầu nói thầm gì đó với mỹ nữ tỷ tỷ, thuận tiện ho khan vài tiếng, lại thở dài một hơi. 

Ta hơi cúi đầu, hướng vị trí của ta đi tới. Chính là ta cảm giác tựa hồ tất cả mọi người đều nhìn ta, thần sắc thập phần cổ quái. Đi đến cạnh Thủy Vũ Mị, nàng kinh ngạc tới độ miệng rộng gấp ba lần. Làm sao? Ta có cái gì? Ta không biết sao lại thế, ngây ngô cười. Đáng giận nhất chính là, đại khối băng vừa nhìn thấy ta cũng che miệng cười tủm tỉm, cười cái gì mà cười? Chưa thấy qua mỹ nữ a? Hắn cười như vậy, tất cả mọi người lập tức bị thu hút ánh mắt, phỏng chừng mọi người đều nghĩ rằng hắn cười chính là khi hắn giết người, toàn thể mọi người đổ mồ hôi lạnh. Ta còn phát hiện hình như Lục phóng viên đang bắt đầu ghi chép, vẻ mặt thập phần giống như trẻ con bắt được kẹo, người này lúc nào cũng kì quái như vậy? 

Ta vừa ngồi xuống, rất nhiều người bắt đầu nhỏ to nghị luận, cũng không biết nói cái gì. Ta vội nhìn quần áo chính mình, không có vấn đề gì a? Vì sao cười thành như vậy? Chợt Nga Mi chưởng môn Thanh Phong sư thái ngồi bên cạnh hướng ta hỏi nhỏ: "Mộ Dung đường chủ, có cần quay về thay y phục hay không?" 

Ta cực độ ngu ngốc xem lại quần áo trên người: "Sư thái, y phục trên người ta đâu có gì?" 

Thanh Phong sư thái lắc đầu: "Quên đi." 

Ta vừa định hỏi, lại thấy Mộ Dung lão nhân đừng lên, thanh thanh giọng nói: "Tất cả mọi người đã đầy đủ, luận võ chính thức bắt đầu. Hôm nay trận đầu, là Thiên Ma giáo chủ Mục Hàn cùng Bách Hiểu Đường thủ tịch phóng viên Tư Đồ Dạ." 

Tư Đồ Dạ vốn ngồi sau ta liền đứng lên: "Đường chủ, ta đi." 

Ta nhẹ gật đầu. 

Hàn chậm rãi đi tới, lạnh như băng hướng ta mỉm cười.

Toàn thể mọi người quanh ta lại được dịp sởn tóc gáy một phen. 

"Có thể cùng Mục Giáo chủ giao thủ, Tư Đồ Dạ quả thực có phúc phận." Đừng dài dòng, gặp được Hàn, ta biết Tư Đồ Dạ rất muốn khóc. Thực vất vả mới thắng trận đầu, cư nhiên gặp được hắn, thực sự xui xẻo. Nếu gặp người khác, không chừng là có thể chiến thắng rồi. 

Hàn khẽ ừ một tiếng rồi chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Võ công của Hàn ta biết, Tư Đồ cùng hắn chênh lệch quá lớn, nhưng ta thực không ngờ chính là, Tư Đồ Dạ kia cũng phòng thủ cực nhanh, bóng dáng cũng chớp động như ma, ta quả thực không nhìn thấy chiêu thức của hai người, chỉ nghe được thanh âm giao chiến.... 

Một hồi lâu, ta kinh ngạc nhìn Hàn lùi sau mấy bước, lấy kiếm cắm xuống đất trụ lại thân hình, còn Tư Đồ Dạ bên kia tiêu sái lùi một bước. Có lầm không? Tại sao lại như vậy, không riêng gì ta, mọi người tất thảy đều chấn động. 

Hàn hướng ta cười khổ một chút, lại phát động tiến công. Lại thêm một hồi lâu, cuối cùng quả đúng như dự đoán, Hàn thắng, họ Tư Đồ thua, nhưng có thể thấy trận này không phải là dễ dàng với Hàn, lần này ta phải đổi ánh mắt về Tư Đồ Dạ, không chừng nếu không phải là Hàn thì hắn chính là thiên hạ đệ nhị cao thủ. 

"Đường chủ." Tư Đồ Dạ đi đến bên ta, sắc mặt thật không tốt. 

"Không quan hệ, thắng thua không sao cả." Ta thực ra hy vọng ngươi thua, ta chính là điển hình trọng sắc khinh cấp dưới. (Hoa: ối giời ơi...) 

"Trận thứ hai, Đường Môn Cố tiểu thư cùng đường chủ Bách Hiểu Đường Mộ Dung Ý Vân." Thanh âm lão cha lại vang lên, Phượng Thanh Hà đưa kiếm cho ta, ta cầm, khóe môi khẽ mỉm cười, vừa bước ra, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, sử dụng kiếm chống thân thể, lảo đảo vài bước. Mọi người nhìn thấy ta như vậy, thần sắc bất đồng, ta sử dụng kiếm chống thân mình, miễn cưỡng lết từng bước lên võ đài, dưới chân một chút khí lực đều không có, phải đánh thế nào a? Ta biết Hàn vừa rồi vì sao thiếu chút nữa thua, hóa ra không phải vì Tư Đồ Dạ võ công cao cường, mà là tại vận động quá sức... Ta liền nói không nên lời... Aiz... 

Ta liền khẽ tươi cười: "Các vị, hôm nay ta thực sự không khỏe, có thể cho phó đường chủ Phượng Thanh Hà của ta lên ứng chiến thay ta được hay không?" Phượng Thanh Hà, ủy khuất ngươi, tỷ tỷ của ngươi tối qua làm chuyện xấu, hôm nay bị trời phạt. 

"Nếu Cố tiểu thư đồng ý, lão phu không có ý kiến, bất quá nếu Phượng Thanh Hà cô nương thua chẳng khác nào Mộ Dung đường chủ thua, Mộ Dung đường chủ phải suy nghĩ rõ ràng." Nhiều lời vô nghĩa, ta đứng còn không vững đánh thế nào? 

"Ta biết." Ta lại lết trở về vị trí, thanh kiếm đưa Phượng Thanh Hà nói: "Ngươi đi, cố hết sức là được, thắng thua không quan trọng." Phượng Thanh Hà lộ rõ lo lắng nhìn ta, nhưng cuối cùng kiên định cầm kiếm, bước lên lôi đài. 

"Cố tiểu thư, thỉnh." Phượng Thanh Hà khẽ nói. 

"Phượng Thanh Hà cô nương, chỉ giáo." Cố đại tiểu thư không quan tâm đối thủ là ai, liền hướng tới chào hỏi. Còn ta thì không thể quan tâm nhiều, nghĩ muốn ngủ, căn bản không có sức xem, tựa vào lưng ghế ghủ gật. 

Đột nhiên có người chụp bả vai ta, ta ngẩng đầu đã thấy cư nhiên là mỹ nữ tỷ tỷ, mỹ nữ tỷ tỷ âm trầm nghiêm mặt đưa cho ta một bình thuốc nói: "Bôi vào." 

"Cái gì a?" Ta cầm bình dược không biết làm sao. 

Mỹ nữ tỷ tỷ bất đắc gĩ nói nhỏ bên tai ta: "Tối qua làm gì?" 

Nghĩ đến chuyện xấu tối qua, ta lập tức đỏ mặt, ngoài miệng lại giả mù xa mưa nói: "Làm gì, ngủ a." 

Nhược Nhan tỷ khóc dở cười dở: "Ngủ cùng Mục Hàn?" Di... tựa hồ toàn thế giới đều biết? (Vân tỷ hướng ánh mắt hình viên kẹo nhìn Hoa: có phải tại muội hay không? Hoa: Dạ, tại độc giả của trường tồn cứ muốn xem, em đặt cảnh báo rồi mà.... Ý óe... Quả nhiên là cả thế giới đều biết, và lí do là vì Hoa Vân La đã viết lên trường tồn... Hoa bị Vân tỷ dần cho một trận tội nhiều chuyện và tạm thời đang an dưỡng tại bệnh viện chấn thương chỉnh hình) 

"Không có a, ta ngủ cùng Phượng Thanh Hà." Nói dối mà mặt cũng không đỏ, có thể thấy da mặt của bổn cô nương thật dày. 

"Vậy sao? Muội thử về nhìn gương." Mỹ nữ tỷ tỷ cơ hồ là hừ hừ nói ra tiếng. 

"Cái gì? Trên người ta có gì sao?" Ta bắt đầu kì quái hỏi, thực hoài nghi có vấn đề. 

"Các ngươi dù sao còn chưa thành thân, đã làm ra chuyện này?" Mỹ nữ tỷ tỷ bắt đầu trách cứ ta, vấn đề là tại sao nàng biết? Mỹ nữ tỷ tỷ lại bổ sung một câu làm ta nghĩ muốn ngất, nàng nói: "Cho dù làm, cũng không thể cho thiên hạ thấy, nhìn ngươi xem, đi lại còn không vững, về sau chú ý chút, đừng tự làm mình bị thương." Nàng tuy là tỷ tỷ của ta, nói thế nào cũng là cô nương chưa kết hôn, sao lại hình như còn hiểu biết hơn ta? 

Ta hơi đỏ mặt: "Cái kia... cái kia... chủ yếu là bởi vì... aiz nha, hôm qua là nhất thời xúc động, về sau sẽ không." 

Mỹ nữ tỷ tỷ hừ lạnh, bất quá lại cười tủm tỉm: "Cha giận muốn chết, máu chưa xông lên não là may mắn." 

Ta hồ nghi nhìn tỷ tỷ, phải chăng tỷ tỷ cũng là xuyên qua? Biết câu máu xông lên lão? Ta xấu hổ cười hỏi: "Trên người ta... có phải hay không có dấu hôn?" 

Mỹ nữ tỷ tỷ liếc mắt nhìn ta một cái: "Tự mình trở về xem." 

Ta đem đầu kề tai tỷ nói: "Tỷ tỷ, ngày hôm qua là lần đầu tiên, thực là đau, ngươi có biết phải làm sao không?" 

"Dùng nước ấm ngâm một chút liền tốt." A? Sao nàng lại biết, nàng là một cô nương, tựa hồ đối việc này thực quen thuộc, vì thế ta nói: "Tỷ tỷ, sao ngươi lại biết?" 

Tỷ tỷ quả nhiên lập tức đỏ mặt, ngắc ngứ nói: "Hỏi làm cái gì?" 

Ta ngậm miệng ho khan: "Tỷ tỷ, phải chăng..." 

Bàn tay tỷ chụp lại miệng ta, trừng mắt: "Về sau đừng nói bừa, mau bảo muội phu đem sính lễ tới đi." 

"Về sau nói, ta chưa tính cưới hắn." 

Mỹ nữ tỷ tỷ kinh ngạc nhìn ta, sau đó cả giận nói: "Hôm nay nháo như vậy, ai chẳng biết quan hệ của các ngươi, còn muốn cưới người khác sao?" 

Ta cúi đầu ho khan: "Nếu có người đồng ý, ta cũng không chấp nhặt." 

"Ngươi..." 

"Được lắm..." Lục Tây Lâm cùng Tư Đồ Dạ đột nhiên đồng thời kêu to lên, ta liền chú ý đến lôi đài, liền thấy Cố Mộng Tình sắc mặt khó coi ngồi bệt trên đất, Phượng Thanh Hà thần thái ung dung mỉm cười. Ta vội xoa mắt, xác định không có nhìn lầm, Phượng Thanh Hà đã đánh bại Cố Mộng Tình! 

Phượng Thanh Hà ôm quyền cười vang: "Thanh Hà may mắn thôi." 

"Phượng cô nương võ công cao như vậy, Mộ Dung đường chủ hẳn phải xuất thần nhập hóa, chẳng trách nàng khinh thường không muốn giao thủ cùng ta." Cố Mộng Tình hằn học nói. 

"Mộng Tình, sao ngươi có thể tự hạ thấp mình. Chỉ sợ Mộ Dung đường chủ không phải không muốn giao thủ với ngươi mà là lực bất tòng tâm." Y Lạc Lạc đi tới cạnh Cố đại tiểu thư, cười lạnh một tiếng, "Ai biết có phải tối qua bọn hắn làm cái gì đó nên không cử động nổi." Ách, hình như cả thế giới đều biết? Ta theo bản năng sờ sờ cổ, hẳn là có dấu hôn đi? 

Ta trợn mắt liếc Y Lạc Lạc một cái, "Ta làm gì thì liên quan gì đến ngươi? Không phục thì ngươi cũng có thể làm a. Thật sự là buồn cười, ta lại không có cản ngươi." Ta dám làm chuyện mà nàng không có gan đi làm, nữ tử cổ đại bình thường không dám, cũng chính là do da mặt ta dày. 

Y Lạc Lạc phẫn nộ liếc ta một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý tới ta. 

Lão cha ho khan một tiếng, lớn tiếng tuyên bố: "Bách Hiểu Đường thắng cuộc." Ta cũng thực là hên, không cần đánh liền thắng hai trận? Vận khí tốt đến khó tin a? 

Mấy trận sau, ta quả thực buồn ngủ quá, cuối cùng ngủ gật không thể quan sát, chỉ biết sau đó phương trượng Thiếu Lâm Vô Sắc đại sư, Mộ Dung lão nhân, Y Dục Thành thắng. 

Mà đáng buồn cười là, Y Dục Thành đấu với Phượng Thanh Hà, Phượng Thanh Hà đấu hộ cho ta thì thắng mà bản thân đấu thì thua... 

Đặc biệt, hôm nay bệnh thần kinh đã xuất hiện, hắn đánh cho Trương Tiểu Kiệt ngã lăn quay, Trương Tiểu Kiệt thực là hẩm hiu, đáng lẽ có thể không đánh mà thắng, ai ngờ ở giây phút cuối cùng bệnh thần kinh lại xuất hiện. 

Trận thứ bảy Thủy Vũ Mị đấu với Mộ Dung Nhược Nhan, Nhược Nhan tỷ thua thảm.