Ta cho Phượng Thanh Hà đem Mục Ngữ Tâm an bài ở Nguyệt Quang tiểu trúc, nhưng là không có cơ hội gặp nàng, Thủy Vũ Mị, Phượng gia tỷ muội, Tư Đồ Dạ cùng Lục Tây Lâm, một đám người tất cả đến xem náo nhiệt cùng phỏng vấn. Phỏng vấn là mấy vị phóng viên, Thủy Vũ Mị là đến xem náo nhiệt. Ở ngoài ta vẫn là phải ngồi ghế chủ tọa xem năm lôi đài đánh, vô số tuấn nam mỹ nữ xa lạ hay quen biết, sau này có nên duyên hay không còn xem ý trời. Đánh xong, ta giống như người rỗi việc, ở trong phòng suốt một ngày, không biết nghĩ cái gì. 

Nghe Mục Ngữ Tâm nói nàng là vị hôn thê của đại khối băng, trong lòng luôn có cảm giác là lạ. Hắn có vị hôn thê, vị hôn thê thanh mai trúc mã? Sau đó lại nghĩ đến bệnh thần kinh, bệnh thần kinh vì ta trả giá nhiều như vậy, ta lại luôn lấy thái độ giống như kẻ thù đối đãi với hắn, có phải thật không có đạo đức hay không? Tuy trước kia hắn có phạm sai lầm, nhưng cũng đã thành thật xin lỗi. Hắn không có nợ ta, cũng không cần xin lỗi ta. Là ta nợ hắn, ta mới là người phải xin lỗi. Nam nhi dưới gối có hoàng kim, hắn vì cầu xin ta tha thứ, cư nhiên lại quỳ xuống, có thể thấy thâm tình của hắn đối vối ta. Kỳ thực, ở thời điểm sắp chết mà hắn còn nhắc đến Nguyệt Quang, ta đã biết hắn là thật lòng. Đại khối băng có lẽ yêu ta, mà ta cũng thích hắn, nhưng ta không thể làm ngơ tình cảm của bệnh thân kinh. Ta muốn vô sỉ làm như không thấy bệnh thần kinh, xem hắn như không khí, đáng tiếc ta làm không được. Càng không muốn nghĩ tới lại càng nhớ. Mấy ngày gần đây, thời gian ta nghĩ tới đại khối băng càng ngày càng ít, đa số thời gian đã bị bệnh thần kinh chiếm hết. Hắn giống như nước, một chút lại một chút thẩm thấu tâm ta, chiếm giữ lấy một nơi ở trong lòng ta. 

Lễ vật của các môn phái đều đã đưa đến phòng của ta, cây cầm ở chỗ kia, chính là cổ cầm do bệnh thần kinh tặng. Ta chậm rãi đi qua, gảy một cái, liền phát ra một tiếng ngân thanh thúy. Đúng là âm thanh tốt, quanh quẩn thật lâu trong phòng. 

Mộ Dung Ý Vân a, ngươi thực yếu đuối. Không có dũng khí đi gặp vị hôn thê của đại khối băng, sợ hãi bọn hắn thực sự có cái gì. Ngươi cũng không có dũng khí đi gặp bệnh thần kinh, sợ hắn tiến vào lòng ngươi. Ta thực hận chính mình, không có dũng khí. 

Ngẫm lại hành vi của ta ban ngày như vậy thực buồn cười cùng buồn nôn. Trong lòng rõ ràng sợ hãi, lại giả bộ kiên trì, ngoài miệng còn trào phúng Mục Ngữ Tâm. Có lẽ chính vì ta rất sợ hãi, rất để ý nàng, ta mới mất đi lí trí, để ghen tị phát cuồng. Đã lớn như vậy rồi, còn giống như bà tám cùng tiểu cô nương mắng nhau, thật mất mặt. Nghĩ lại Thiểm Điện ca đối với nàng rất tôn kính, có thể thấy được đại khối băng rất coi trọng nàng. Nếu bọn hắn thực sự có hôn ước, ta nên làm thế nào? Ta bắt đại khối băng phải xác định ta là người duy nhất. Vô luận là Mục Ngữ Tâm hay là nữ nhân khác, cũng đừng nghĩ cùng ta hưởng chung một nam nhân. Nếu yêu mà không làm được như vậy, ta không cần.

Ta thật sự là tự sướng, cũng chưa hỏi người ta đã tự nhận mình là lão bà của người ta. 

Mục Ngữ Tâm hiện được an bài ở Nguyệt Quang tiểu trúc, vừa lúc đối diện cửa sổ phòng ta. Mơ hồ thấy được trong phòng nàng còn ánh sáng, hẳn là chưa ngủ. Nhẹ nhàng đẩy cửa, muốn tìm nàng nói chuyện. Ta là đường chủ Bách Hiểu Đường, nàng đến chỗ ta gây sự, làm sao có thể yếu đuối? Hiện tại ngẫm lại thực sự hối hận, có nên đến trước mặt nàng ta thể hiện nhu mì hay không? 

Đứng trước cửa phòng nàng, ta bồi hồi, thực sự không có dũng khí đi vào. Ta mơ hồ thấy bóng nàng còn ngồi đó, lộ ra dáng người hoàn hảo. Lại nhìn xem chính mình, quả thực thái bình công chúa, cùng nàng không cách nào so sánh, không có dũng khí, ta ý đồ lâm trận chạy trốn. Vừa định quay đầu, thấy nàng ngồi trang điểm, tháo xuống cây trâm, vừa thấy trâm, lòng ta cả kinh. Đây chẳng phải là cây trâm ta tặng cho Hàn sao? Mặt trên còn khắc tên của ta, hiện tại lại trong tay nàng? Trâm này khác nào vật đính ước, thế nào hắn lại tùy tiện đưa cho nữ nhân khác, ta quả thực ghen tị đến nỗi muốn nổi điên, đại khối băng, cuối cùng ngươi có ý gì, đem vật đính ước của ta và ngươi đưa cho nữ nhân khác? Chẳng lẽ ta trong lòng hắn địa vị thấp như vậy, tùy tiện có thể quăng đi? Trước mặt ta lại là nữ nhân xinh đẹp, tiểu sư muội thanh mai trúc mã? Cái mũi chua xót, nước mắt đã đảo quanh. 

Cũng không biết đứng bao lâu, có người hài hước cười nói: "Nàng khóc cái gì?" 

Ta nhấc đầu, bệnh thần kinh cư nhiên trước mặt ta, bệnh thần kinh chết bầm này, ngươi tại sao luôn tới đảo loạn tâm ta? Ta vội chùi nước mắt nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta khóc?" 

Bệnh thần kinh khóe miệng mỉm cười: "Trên mặt còn nước mắt, ánh mắt còn đỏ, chẳng lẽ không phải?" Hắn vẫn là cười, nhưng ánh mắt dường như thực suy yếu. 

Ta dữ tợn nói: "Đi tìm chết, trên mặt ta là nước miếng, có được không?" Nước miếng có thể lưu trên mặt, ta thực là đầu bò mà. 

"Khụ..." Bệnh thần kinh vừa định nói đã ho khan một tiếng. 

Ta vội đỡ hắn nói: "Bệnh thần kinh, ngươi muốn chết sớm sao? Vừa mới khỏe chút ra đây làm gì? Thương thế còn chưa lành đâu." 

Hắn bất đắc dĩ nói: "Mộ Dung Ý Vân, thời điểm nào nàng cũng theo ta đối đầu?" 

"Tốt lắm, trở về phòng." Ta giọng điệu hơi nhuyễn. 

"Về phòng của nàng." 

"Làm gì?" Ta trợn mắt. 

"Ta đem Thu Thủy cầm là bảo vật của cô cô cho nàng, nghĩ muốn nghe nàng đàn một khúc, khúc nàng đàn lần trước làm ta thực cảm động." Đàn kia kêu Thu Thủy? Tên hay, âm cũng tuyệt. 

"Đi thôi." Dù sao hắn cũng là người bệnh, tốt nhất nhường hắn chút. 

Ta ngồi trước đàn tranh, hai tay vỗ đàn: "Muốn nghe cái gì?" 

"Tùy nàng." 

Ta kiêu ngạo nói: "Chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ đàn được." Ta cái gì không biết, nhưng cầm nghệ tương đối cao, dù sao năm tuổi liền bắt đầu học, cổ khúc ta cho dù không biết hết nhưng có thể đàn ra hết. 

"Nàng có thể đàn từ khúc do nàng sáng tác?" 

"Làm gì?" 

Bệnh thần kinh vô lực cười: "Trước đây nghe «Giang hồ tiếu», ta thực sự thấy rất có ý tứ." 

"Được." Hắn thích nghe thì ta liền đàn. 

(Đoạn này chẳng có gì để đọc, các nàng lược đi) 

"Nhân sinh có rất nhiều nan quan phải quá 

Từ xưa là tình quan để cho nhân khó chịu 

Có lẽ ta mệnh trung nhất định tình hải trung xóc nảy 

Vi ngươi ta trả giá như vậy đích nhiều 

Lại làm cho ta đau đã có khổ không thể nói 

Bởi vì ta yêu ngươi tựa như kia phi nga đánh về phía hỏa 

Mời ngươi nói cho ta yêu thượng ngươi là một cái sai 

Đừng làm cho ta thất hồn lạc phách gặp ma 

Cởi bỏ của ta mê hoặc thu hồi của ngươi lạnh lùng 

Đừng ở tùy hứng làm như vậy 

Mời ngươi nói cho ta yêu thượng ngươi là một cái sai 

Đừng làm cho ta từ từ đêm dài thủ tịch mịch 

Đau xót đã muốn nhiều lắm tâm cũng sớm thương thấu 

Ta đã không nghĩ tái vi ai đi yếu đuối úc~ 

Mời ngươi nói cho ta yêu thượng ngươi là một cái sai 

Đừng làm cho ta thất hồn lạc phách gặp ma 

Cởi bỏ của ta mê hoặc thu hồi của ngươi lạnh lung 

Đừng ở tùy hứng làm như vậy 

Mời ngươi nói cho ta yêu thượng ngươi là một cái sai 

Đừng làm cho ta từ từ đêm dài thủ tịch mịch 

Đau xót đã muốn nhiều lắm tâm cũng sớm thương thấu 

Ta đã không nghĩ tái vi ai 

Đi yếu đuối úc~ nga~" 

Đây là từ khúc của ta, từ cảm xúc mà gảy đàn, cũng lần đầu tiên ta viết nhạc. 

"Đừng làm cho ta thất hồn lạc phách, cởi bỏ mê hoặc, thu hồi lạnh lùng, đừng nhâm tính như vậy, đừng khiến ta đêm dài thủ tịch mịch." Bệnh thần kinh buồn bã gượng cười: "Ý Vân, nếu để cho người ngoài nghe, nhất định nói ngươi không biết liêm sỉ." Ách, quên mất, cổ đại nhân quả thực mấy từ này giống như dâm từ diễm khúc. 

Ta hừ lạnh: "Tự ngươi muốn nghe, không cho phép chê, còn không thích thì đi xa ra." 

Bệnh thần kinh thở dài: "Vừa rồi là vì Mục Hàn? Hắn đã làm nàng thương tâm?" 

"Vì hắn thì thế nào?" Ta không phủ nhận nói: "Hắn có tiểu sư muội thanh mai trúc mã, tiểu hôn thê." 

"Cho nên ngươi ghen tị?" Bệnh thần kinh không thèm để ý hỏi. 

"Sao lại thế, ta dung mạo như hoa, uyển ước linh tú, cao quý hào phóng, đoan trang thùy mị, tú lệ xuất trần, phiêu dật thiên tiên, tiêu sái hòa nhã, lạnh nhạt thanh tao, thông minh lanh lợi, tài hoa bắc đẩu, bác học thi thư, văn thao võ lược. Ta là ánh trắng chiếu sáng bầu trời đêm, là thiên thượng địa hạ (trên trời dưới đất) vô địch nữ nhân, người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở, xe thấy xe tránh, tứ đại mỹ nữ thấy liền phủ phục trước Mộ Dung Ý Vân, nhưng là hắn lâu như vậy không đến thăm ta..." Kì quái, nói với hắn câu này làm gì? 

"Ha ha..." Bệnh thần kinh vừa nghe, cười to một tiếng: "Rất khoa trương đi." 

"Có gì khoa trương?" Nếu ta yếu đuối, không chừng Mục Ngữ Tâm liền khi dễ ta. 

Bệnh thần kinh tà tà cười: "Gả cho ta đi, ta không có vị hôn thê." 

"Còn Y Lạc Lạc thích ngươi thì thế nào? Ngàn vạn lần đừng cô phụ nàng." Y cô nương tình cảm đối với hắn tuyệt đối không cần hoài nghi. 

Bệnh thần kinh thở dài, đột nhiên đứng dậy: "Ý Vân, trên đời nam nhân tốt không phải chỉ có một." Ách, hắn không phải nói hắn đi. 

"Đúng là nam nhân tốt không chỉ yêu một người mà thôi." 

Bệnh thần kinh cười nói: "Ý Vân, ngươi đã yêu ta, chính là không dám thừa nhận, không cần lại lừa gạt bản thân."