Thân thể ta cùng cảm xúc đã ổn định, không cần để ý ta nữa, bốn người bọn họ mỗi ngày đều cãi nhau. Kỳ thật ta rất hâm mộ bọn họ, có thể vui vẻ sống cả đời. Mỗi ngày ta đều luyện cầm, luyện võ công, ngày ngày trôi qua thập phần vui vẻ. Có đôi khi cùng Kì điên đánh cờ, tìm Cùng thư sinh phẩm thi (bình thơ), cùng Họa Tú Tân luận họa. Lần đầu tiên ta phát hiện, học loạn bát nháo như vậy mới có lợi. Ta luôn luôn thích náo nhiệt, hiện giờ mới phát hiện bình thản cũng là một loại phúc. 

Mới có thai hai tháng, tạm thời chưa nhìn thấy gì. May mắn đứa nhỏ biết ta đáng thương, cũng không tra tấn ta, cuộc sống nơi này thật sự thoải mái. Nếu có người ta yêu, ta sẽ càng hạnh phúc. 

Hơn một tháng sau, cuộc sống bình thản của ta bị một bức thư phá vỡ. Buổi sáng hôm đó, thời tiết thực lạnh, ta ngồi trong phòng luyện công. Đột nhiên một con chim bồ câu bay tới. Ta kì quái lấy bức thư được cột ở chân nó. Đã lâu lắm rồi ta không gặp được loại đưa tin này, vì thế rất hiếu kì mở ra... mà nội dung... cư nhiên là.... 

Ta hít một hơi, ông trời, Độc Cô Hàn phải chăng bị điên, hắn sao có thể làm như vậy? 

Bốn tên điên kia không biết chết ở chốn nào, chắc là lên núi bài tiết khí. Bốn người bọn hắn có thói quen mỗi buổi sáng đều lên núi luyện công, nói cái gì bài tiết khí. Ta có thai, không thích hợp leo núi. Ta rất thương yêu đứa nhỏ này, tuyệt đối không muốn nó chịu bất kỳ tổn thương nào, đương nhiên sẽ không tham gia náo nhiệt. 

Trong cốc giờ chỉ có mình ta, ta chẳng kịp chờ bọn hắn, để lại một phong thư, một mình rời U minh Quỷ vực. Vốn ta nghĩ sẽ ở trong này cả đời, không nghĩ đến, chỉ loáng cái đã phải chạy ra ngoài. Nếu ta không biết, ta còn có thể ngồi yên, cái gì cũng không quan tâm, nhưng nếu ta đã biết, chẳng lẽ ta có thể ngồi yên hay sao. 

Ta vừa rời khỏi U Minh quỷ vực, lập tức hướng Giang Nam mà đi. Biến mất hơn nửa năm, hẳn là phải quay lại Bách Hiểu đường nhìn qua, nhưng trước mắt có việc vô cùng gấp, nhất định phải tới Giang gia một chuyến. Ai kêu Hàn rất khủng bố, ngoại trừ ta không ai có thể chế phục. Ách, hiện tại, tình huống này ta cũng không nắm chắc có thể kìm chế Hàn. 

Ta ẩn cư lâu như vậy, sớm đã không biết được sự việc trong giang hồ. Vì vậy, vừa xuống núi ta lập tức mua một cuốn báo kì mới nhất. Kì thực không có đại sự gì phát sinh, cơ bản đều ca ngợi Độc Cô Huỳnh. Hiện giờ ta có thể khẳng định, nhìn khắp giang hồ không ai không biết nàng, không ai không nể nàng. Cho dù là cha ta, muốn đối địch nàng cũng không phải là chuyện đơn giản. Thực bội phục Độc Cô Huỳnh, có thể xây dựng được lực lượng như vậy. Ngoài ra còn có một việc, Phi Đao Môn Trương Tiểu Kiệt trực tiếp từ bỏ ghế chưởng môn đi đầu quân cho Độc Cô gia. Vốn tên họ Trương này vẫn thích Y Lạc Lạc, không biết vì cái gì hắn đột nhiên chuyển mục tiêu sang Độc Cô Huỳnh, ta thật lo lắng hắn biết được thân phận thật của Huỳnh nhi. 

Mặt khác, Y Dục Thành vẫn lao tâm khổ tứ đi tìm Y Lạc Lạc, hắn cũng sắp đem cả giang hồ lật tung lên rồi, nhờ tứ đại thế gia cùng Bách Hiểu đường tìm kiếm khắp nơi. Ngẫm lại thực buồn cười, Giang gia, Độc Cô Gia, Bách Hiểu đường đều đã biết nàng là ai, nhưng không một ai nói ra mà thôi. 

Độc Cô Hàn rời đi lâu như vậy trên giang hồ cũng không có một chút tin tức. Lại được Bách Hiểu đường truyền bá ra ngoài rằng phu thê chúng ta thoái ẩn giang hồ. Thật sự là thần tiên mỹ quyến, người người ngưỡng mộ. Nếu ta đột nhiên xách cái bụng bầu xuất hiện, nhất định trở thành tiêu điểm. Ta vốn đã bị hưu một lần, đã thành trò cười, lại thêm một lần nữa thì cũng chẳng sao. Vì lão công cùng người nhà trở mặt, kết quả hiện tại hoài thai lại bị lão công hưu, làm một nữ nhân, bi ai lớn nhất cũng chỉ đến mức này. Ta hiện đang nghĩ nếu đem sự tình của chúng ta mấy ngày nay viết thành tiểu thuyết, nhất định lượng tiêu thụ sẽ bùng nổ, vì đứa nhỏ trong bụng kiếm thêm chút tiền cũng tốt. Đâu có ai chê tiền quá nhiều, ta cũng không phải ngoại lệ. (Hoa: Sau này tiểu thuyết được Ý Vân tỷ viết lại với bút danh Thượng Quan Sở Sở, được người biên dịch tài năng Hoa Vân La truyền bá khắp nơi, nổi danh gần xa. Muốn biết thêm chi tiết mời ghé thăm trường tồn chấm nét) 

Ta một đường hướng tới Giang gia mà chạy, quả thực chính là chịu tội. Vài ngày nay, đi đường mệt nhọc, mà ngửi mùi cơm lại muốn ói. Ta muốn ăn hoa quả, ăn cũng không được, hiện tại, nhìn thế nào ta cũng giống một oán phụ. Phượng Thanh Hà, Thủy Vũ Mị mà thấy ta như vậy nhất định rất tức giận đem đại khối băng đi tế, ai bảo hắn ngược đãi ta.

Hiện tại ta cực kì buồn bực, bởi vì vài ngày nay ta ăn cơm không được, lại liên tục di chuyển, mệt đến không chịu nổi. Mà phu xe lại quá ư vụng về, đi đường giục ngựa như điên khiến ta ngồi trong xe cứ nảy qua nảy lại. 

Ta bực mình, vén mành cửa ra. "Đại ca, ngươi tiếp tục không đi chậm lại, ta đánh ngươi." Ta đã nói lần thứ n, hắn ngoài miệng đáp ứng nhưng tốc độ lại không chậm lại. 

"Cô nương, ta đã đi rất chậm." Chậm cái đầu hắn, ta là phụ nữ có thai. Nếu đứa nhỏ có gì không hay xảy ra, một đống người tùy thời đến chém hắn. 

"Muốn chết, đây là chậm? Ta chịu không nổi, đi chậm lại ta cho ngươi bạc." Ta lập tức rút ra một thỏi bạc, phu xe đáng chết. 

Phu xe lập tức ghìm ngựa, cầm lấy thỏi bạc. "Cô nương, gần đây không an toàn." 

"Có việc gì?" Ta bực mình. 

"Cô nương không biết đấy thôi, trấn gần đây có một hỏa nhân, thường xuyên đánh nhau. Là việc của người giang hồ, ta sao dám biết, chỉ có thể trốn nhanh." 

"Người nào? Bang phái nào?" Là kẻ nào dám giương nanh múa vuốt nơi đây? 

"Ta không biết, cô nương, chỉ cần qua rừng cây này, đi tới thôn trấn tiếp theo, ta lập tức đi chậm, cô nương nhẫn nại đi." Nói rồi hắn lại thúc ngựa chạy nhanh hơn. 

"Keo kiệt." Ta hếch hếch cái mũi, buông rèm xe, cùng tên này nói chuyện đúng là lãng phí nước miếng của ta. 

Có lẽ ông trời không cho ta thanh nhàn, vừa đi một đoạn, chợt nghe phiến rừng gần đó phát ra âm thanh binh khí, hơn nữa thập phần kịch liệt. Đánh đánh giết giết, ta chán ghét nhất là chuyện đánh giết này! 

Phu xe hạ thấp thanh âm. "Cô nương, cẩn thận." 

"Mau đi, đừng nhiều lời." Ta không muốn dây dưa ở đây, ta sớm đã thoái ẩn. 

Phu xe không trả lời, chợt nghe có tiếng người. "Đại tiểu thư, người phải theo chúng ta." 

Một thanh âm nữ tử lạnh lùng nói: "Không đi." Rất quen thuộc, là ai? 

Lại một âm thanh. "Đại tiểu thư, người hẳn là theo chúng ta về, người yên tâm, không ai tổn thương người." 

Nữ tử cả giận nói: "Các ngươi đuổi theo ta hơn một tháng, có mệt không?" 

Một người buồn bã nói: "Chủ thượng có lệnh, nhất định phải mang đại tiểu thư về." 

Nữ tử cười lạnh như băng. "Hắn hảo tâm như vậy?" 

"Đại tiểu thư, người đừng tùy hứng như vậy." 

"Tuyệt đối không về." Vừa dứt lời, ta cảm giác có tiếng bước cha6nlai5 đây, chợt nghe phu xe thét một tiếng chói tai, xe ngựa đột nhiên nghiêng qua. Ta không cẩn thận bị ngã lăn ra, lưng va thẳng vào thành xe, đau đến không thở được, nhịn không được kêu to. "Ai da?" 

"Đại tiểu thư." Lại có người đuổi theo lại đây, hiện tại nội lực của ta thâm hậu, đương nhiên có thể nghe tiếng bước chân. Theo phỏng đoán của ta, hai vị này đều là cao thủ. 

Ta bảo trì cân bằng, bảo vệ bụng, nàng kia đột nhiên nói, "Đừng đi theo ta." 

"Không được." 

"Ngươi rốt cuộc là ai a? Nữ cường đạo cướp xe của ta." Muốn đi nhờ xe thì nói, không cần ném phu xe của ta đi như vậy, lại thuận tiện chạy nhanh đi. Tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng ta, ta giết nàng. 

Nàng tức giận nói, "Câm miệng." 

"Bệnh thần kinh, ngươi làm gì? Dừng lại." 

Nàng hừ lạnh. "Ta giết ngươi." Vừa dứt lời, một luồng hàn khí đã xông tới, chưởng của nàng cực nhanh hướng tới cổ của ta. Ta nhanh tay chụp lấy cổ tay nàng, đẩy ra, "Rất độc ác đi? Ngươi là cường đạo a?" Cướp xe còn muốn giết người? Nếu hôm nay không phải gặp được ta mà là một nữ tử yếu đuối, thì đã sớm chết. 

"Lắm miệng." Nói xong, một chưởng lại phóng tới. Ta tức giận tóm tay nàng, dùng sức bóp mạnh, hừ nói, "Muốn đánh?" 

"Muốn chết." Ở trong xe ánh sáng không rõ, hai chúng ta đánh tới nổi nhiệt hỏa hướng lên trời. 

"Ngươi muốn chết sớm." Ta chắn chiêu thức của nàng, cùng lúc mắng lại. 

"Thực sự muốn chết mà." 

"Ngươi là ai?" 

Nàng còn chưa kịp trả lời, chợt nghe có người nói, "Tiểu sư muội, đừng đả thương người." Xe ngựa đột nhiên dừng lại, một bóng người tiến vào, cuộc chiến hai người trở thành ba người đánh nhau. 

Ta thừa dịp này điểm huyệt của nữ tử, còn bệnh thần kinh thu tay lại, cổ tay ta bị chế trụ, "Cô nương, dừng tay." 

Ta không tức giận nói, "Hai người các ngươi có quan hệ gì? Cướp a, tính cướp xe ngựa của ta?" 

"Ngũ sư huynh, tiểu sư muội, ra đi." Màn xe đột nhiên bị xốc lên, ánh sáng mỏng manh chiếu vào. 

"Là ngươi?" Hai âm thanh cùng vang lên. Ta và nàng kia ánh mắt cùng trợn lên, chỉ vào đối phương. 

"Phu nhân?" Mấy tên gia hỏa kia cũng kinh ngạc. 

"Ba người các ngươi làm gì ở đây?" Ta chỉ vào cổ tay bị Thiểm Điện chế trụ. 

Hắn vội vàng buông tay ta ra. "Phu nhân thứ tội." 

"Ách, phu nhân." Thiên Túy chắp tay nói. 

Ta tức giận hô to. "Các ngươi điên sao? Ở trong này đánh nhau, còn cướp xe ngựa của ta, đuổi phu xe của ta xuống." 

Thiểm Điện nói: "Phu nhân, ta phụng mệnh đem đại tiểu thư về." 

"Phụng mệnh ai? Bắt trở về làm gì?" Ai ăn nhiều rảnh rỗi bắt nàng? Chẳng là lão công của ta, không là chồng trước. 

"Đại sư huynh." Tật Phong bắt nàng làm gì? 

Ta trợn mắt, "Đại sư huynh? Ai a?" 

Thiên Túy nói, "Là giáo chủ." 

Ta bất đắc dĩ nói, "Rốt cuộc là ai? Đừng làm ta hồ đồ. Quan hệ của các ngươi rất phức tạp, ta làm sao biết các ngươi nói chính là ai?" Theo lý mà nói đại sư huynh hẳn là Tật Phong, chính là... ta vừa rồi nghe Thiên Túy kêu Thiểm Điện ngũ sư huynh.... 

Mục Ngữ Tâm liếc ta một cái, vẻ mặt khinh thường, "Ngu ngốc, bọn hắn nói chính là tướng công của ngươi." 

Ta nghi hoặc nói, "Các ngươi sạo lại kêu hắn đại sư huynh? Đầu óc có bệnh à?" Bọn hắn trước kia không kêu hắn như vậy, đều một mực xưng chủ thượng hoặc là giáo chủ. Đại sư huynh? Xưng hô thật thân thiết. 

Thiểm Điệm ngây cả người, "Ách, hiện tại nhị sư huynh làm giáo chủ, Mục sư huynh bảo chúng ta kêu hắn đại sư huynh." Thì ra là vậy, hắn thì trở về khi nào? 

Thiểm Điện ngây người. "Ách, hiện tại Mục sư huynh không còn làm giáo chủ, vì vậy chúng ta gọi hắn là đại sư huynh." Thì ra là vậy, hắn đã trở về ma giáo. 

Ta cười mị nhìn bọn hắn. "Các ngươi phải gọi ta là gì?" 

"Đại tẩu." Hai miệng đồng thanh. 

Ta vừa lòng gật gật đầu. "Không tồi, ta thích." Đã li hôn rồi a, aiz. 

"Đại tẩu, người sao lại ở đây?" Thiểm Điện nghi hoặc. 

Ta đảo mắt. "Ta... đi du ngoạn." 

Thiên Túy ái muội. "Đại tẩu, không đi tìm đại sư huynh?" 

Ta lắc đầu. "Quên đi, các ngươi đi đi, đừng nói các ngươi đã gặp ta." Đã li hôn, tìm hắn làm gì? 

"Đại tẩu?" Thiểm Điện trộm nhìn thần sắc ta. 

Ta thần sắc ảm đạm, "Đem Ngữ Tâm về đi, đừng nói gặp được ta." 

"Đại tẩu, không phải tẩu hiểu lầm cái gì đi?" Thiên Túy nói: "Đại tẩu, Ngữ Tâm đi khắp nơi tìm người trả thù, tìm không thấy đến Nguyệt Quang sơn trang gây phiền toái, phóng hỏa thiêu Nguyệt Quang tiểu trúc. Đại sư huynh sợ nàng thương tổn tẩu, cho nên đem nàng về quản giáo." Có lầm hay không? Đốt lầu các của ta? 

Ta trừng mắt liếc nàng một cái: "Mục Ngữ Tâm, ngươi đốt nhà của ta làm gì?" Thực sự là đủ ti tiện, cư nhiên phóng hỏa. 

Nàng cười lạnh. "Ai biết ngươi không ở Nguyệt Quang tiểu trúc, coi như ngươi mạng lớn." 

Ta buồn bực. "Please, ta đã thoái ẩn giang hồ, ẩn cư trên núi, làm sao còn ở trong Nguyệt Quang tiểu trúc, ngươi ngu ngốc cũng vừa thôi chứ." 

Nàng hừ lạnh. "Ngươi cùng đại sư huynh hình bóng không rời, hắn trở về ma giáo, ngươi không về cùng hắn, đương nhiên ta nghĩ ngươi về Nguyệt Quang tiểu trúc." 

Ta buồn bực nói: "Ta và hắn không lâu trước đã li hôn." 

"Li hôn?" Thực sự ngu ngốc, thiên tài quả nhiên tịch mịch. 

Ta cắn cắn môi. "Vô nghĩa, hắn hưu ta." Ta đảo mắt vài lần. "Về sau các ngươi đừng kêu a đại tẩu, kêu Mộ Dung cô nương đi." 

Mục Ngữ Tâm vui sướng khi người gặp họa, cười nói: "Xứng đáng." Nàng cao hứng như vậy à? Chờ thế chỗ sao? Thực xin lỗi, nàng không có cơ hội đó. 

Thiên Túy khụt khịt cái mũi vẻ mặt không tin. "Đại tẩu?" 

"Đừng gọi ta như vậy, tuy ta rất thích các ngươi gọi ta như vậy, nhưng... Không biết hắn phát điên cái gì, phải li hôn với ta." Ta phất tay. "Các ngươi nếu không có việc gì thì đi đi, ta còn có việc." Ta còn có chính sự phải làm. 

"Đại tẩu. Người nói thật?" Thiểm Điện thập phần không tin. 

Ta chậm rãi hít một hơi, gật đầu. "Đúng, chúng ta đã li hôn." 

"Đại tẩu..." Thiểm Điện không che dấu được vẻ lo lắng. 

Ta thở dài. "Quên đi, ta hiện tại không muốn can thiệp vào chuyện của hắn, từ nay về sau, các ngươi đừng gọi ta...đại tẩu." 

Thiểm Điện nói, "Đại sư huynh chưa nói gì?" Có tiến bộ a, càng ngày nói càng nhiều. 

"Chuyện phu thê như vậy có thể dễ dàng nói ra ngoài sao? Có cần phải cho phóng viên Bách Hiểu đường ghi chép làm, in thành sách?" 

"Đại tẩu..." 

Mục Ngữ Tâm cười lạnh, vẻ mặt khinh bỉ. "Đừng gọi nàng như vậy, nàng không xứng." 

Thiên Túy liếc mắt nàng một cái, trực tiếp điểm huyệt nàng, đối ta nói: "Đại tẩu..." 

"Các ngươi... ngô." Đáng chết, muốn nói cũng không có cơ hội nói xong. 

Thiểm Điện thấy ta biểu hiện khó chịu. "Đại tẩu, người làm sao vậy?" 

Ta vuốt ngực. "Không có gì, đứa nhỏ không nghe lời." Ta cố ý nói ra, làm cho Mục Ngữ Tâm tức chết. 

Thiên Túy kinh ngạc hỏi to: "Người...có?" 

Ta gật đầu. "Đúng, được hai tháng, sắp ba tháng rồi." 

Thiểm Điện vội hỏi: "Đại sư huynh biết không?" Nếu hắn biết, sự tình sẽ không như thế này. 

"Không biết, hắn biết thì sẽ không bỏ ta xuống núi." Từ trước ta đã không muốn cho hắn biết, ta không muốn hắn vì mẹ con chúng ta mà mệt mỏi. Hiện tại ta đã thay đổi chủ ý, ta phải cho hắn biết. Bệnh thần kinh cùng Độc Cô Huỳnh nhờ ta hỗ trợ, ta đương nhiên phải gặp hắn. Ta rất hiểu tính tình của đại khối băng, nếu hắn đã muốn rời đi, tuyệt đối sẽ không gặp lại ta. Muốn cho hắn chủ động đến tìm ta, phải có lý do chính đáng. Hắn có thể bỏ rơi ta, sẽ không ngay cả đứa nhỏ cũng bỏ rơi đi. Hắn chính là thực thích đứa nhỏ, hắn lại không ngờ ta có. 

Thiên Túy trầm ngâm. "Ngũ sư huynh, ngươi mang tiểu sư muội trở về, ta hộ tống đại tẩu."