Editor: phuogot_93

Beta: Dung Cảnh

Lăng mộ

“Tôn chủ, đây chính là nơi Hoàng thượng Tây Lũng quốc chôn cất cô gái trong tranh.” Nam tử áo đen chỉ vào một bia mộ mới dựng nói.

Nam tử ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một dòng chữ “Nhân tuyên thành hiến cung ý dực thiên khải Thục quý phi Thượng Quan thị.”

“Ngươi chắc chắn người trong này chính là nàng?” Dòng họ trên này ghi là Thượng Quan mà không phải Sở thị?

“Hồi bẩm Tôn chủ, thuộc hạ hoàn toàn chắc chắn nữ tử bên trong chính là nữ tử trong bức tranh.”Nam nhân áo đen khẳng định.

Nam tử trầm tư nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ, một lúc lâu sau lạnh lẽo phun ra hai chữ “Mở hòm!”

“Ách?” Nam tử áo đen sững sờ nhìn chủ tử của mình, mở hòm? Vậy mà Tôn chủ muốn mở quan tài? Đây không chỉ là bất kính với người chết mà còn rước xúi quẩy vào người.

“Còn muốn bổn Tôn chủ lặp lại lần nữa sao?” Chỉ cần có một chút hi vọng, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.

“Tôn chủ, nơi này là lăng mộ chuyên dụng của hoàng thất, hơn nữa xung quanh có không ít lính gác, nếu như mở hòm chắc chắn sẽ khiến cho quan binh chú ý, chỉ e…” Nam tử áo đen còn chưa nói xong, chỉ thấy đôi mắt nam tử lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, sau đó nam tử tập hợp tất cả nội lực trên người vào lòng bàn tay, hung hăng đánh một chưởng vào ngôi mộ mới dựng, chỉ nghe thấy oanh một tiếng.

Phần mộ bị chia ra làm hai, ngay cả quan tài bên trong cũng bị bật nắp, lộ ra thi thể ở bên trong.

Thị vệ trông coi lăng mộ nghe thấy âm thanh đều rối rít chạy tới nơi phát ra tiếng động.

Nam tử nhìn khuôn mặt của thi thể đã bị hủy, trong lòng vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng “Đi thôi, đây không phải là nàng.”

Nam tử áo đen cũng nhìn thấy thi thể lộ ở bên ngoài, khi hắn thấy thi thể này thì hắn ngây người, chuyện này…

Ngày đó hắn đã thấy rõ cô gái trong tranh của Tôn chủ, nhưng mà bây giờ khuôn mặt của thi thể này bị chém mấy chục đao, trên mặt đều là vết đao chằng chịt, hoàn toàn không rõ tướng mạo, rốt cuộc là ai mà nhẫn tâm đối với một cô gái như vậy.

Cho đến khi Tôn chủ hạ lệnh, hắn mới phản ứng lại.

Khi quan binh chạy đến vừa vặn nhìn thấy hai bóng dáng biến mất, lại không thấy rõ bóng lưng.

“Mau vào cung bẩm báo.”Một quan binh nhìn có vẻ có chức quan khá lớn nói.

“Vâng.”

“Chuyện xảy ra hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được để lộ một chút tin tức ra bên ngoài.”Vị quan binh kia tiếp tục nói.

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Bọn họ canh giữ lăng mộ đã lâu, đây là lần đầu thấy chuyện như vậy, phi tử chuẩn bị vào cung sắc phong làm phi lại bỏ mạng trên đường, hạ táng rồi còn bị mở quan tài, phơi nắng dưới ánh mặt trời, rốt cuộc vị phi tử này đắc tội với ai mà chết rồi vẫn bị tra tấn như vậy.

Hoàng cung

Lính gác lăng mộ vừa bước vào hoàng cung đã bị thị vệ giữ cửa thành ngăn lại.

“Không phải ngươi là quan binh lăng mộ sao? Sao lại chạy tới hoàng cung hả?”Thị vệ giữ cửa nhìn quan binh trước mặt tò mò hỏi.

Binh lính bảo vệ lăng mộ và binh lính bảo vệ hoàng cung có phần khác nhau nên dễ dàng nhận ra.

“Mộ của Thục phi nương nương bị người ta làm nổ, ta tới bẩm báo hoàng thượng.”

“Người nào dám lớn mật như thế, dám cho nổ lăng mộ hoàng thất.” Thị vệ kia cũng cảm thấy kinh ngạc cực kỳ.

“Ta phải mau chóng vào bẩm báo, trễ chút nữa Thục phi nương nương chết cũng không nhắm mắt.” Người lính gác kia sốt ruột nói.

“Chờ chút, Tuyết phi nương nương từng hạ lệnh, trong cung không cho phép bất cứ ai được ở trước mặt hoàng thượng nhắc đến Thục phi nương nương, ngươi bẩm báo với hoàng thượng chuyện này có khi lại bị chặt đầu đấy!” Thi vệ kia đột nhiên nghĩ đến, nhắc nhở nói.

“A? Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Hay là ngươi đi bẩm báo cho Tuyết phi nương nương hoặc Lương phi nương nương, chỉ cần không phải nói ở trước mặt hoàng thượng là có thể bảo vệ cái mạng nhỏ.”

Người lính gáckia suy nghĩ một chút, gật đầu cảm tạ nói “Ừ, cám ơn ngươi nhắc nhở, bằng không hôm nay ta có mạng đến mà không còn mạng về, có cơ hội sẽ mời ngươi uống một ly.”

Rồi sau đó, người lính gác kia trực tiếp chạy tới Tuyết viên.

“Những chuyện ngươi nói là thật?” Tuyết Diên nghe lính gác trước mặt bẩm báo xong, bình tĩnh hỏi, thật ra trong lòng nàng ta kích động không thôi. “Nô tài không dám lừa gạt nương nương.”

Không ngờ tiện nhân kia có không ít kẻ thù, đã chết rồi mà có người vẫn không buông tha, mở quan tài để thi thể bị phơi nắng, điều đó thật sỉ nhục biết bao, không ngờ được thật không ngờ được, đây chính là kết cục của tiện nhân kia, Tuyết Diên âm thầm vui vẻ nói.

“Được rồi, ngươi không cần đi bẩm báo với Hoàng thượng, Bổn cung thưởng cho ngươi một trăm lượng, nếu người áo đen kia đã biến mất, các ngươi cũng không cần truy tìm, truyền lệnh Bổn cung, nhanh chóng xây lại mộ cho Thục phi, còn chuyện hôm nay, quyết không thể lộ ra ngoài, đặc biệt là hoàng thượng, biết chưa?”

“Tạ nương nương ban thưởng, nô tài sẽ làm theo ý chỉ nương nương, quyết không khiến nương nương thất vọng.” Không ngờ hôm nay hắn có thể được ban thưởng, mặc dù hắn không hiểu nhưng có ngân lượng, cứ làm theo lời nương nương phân phó là được.

Tuyết Diên nhìn bóng lưng kia rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười, không ngờ ông trời đối với nàng ta không tệ, biết mình hận nữ nhân kia, lại có thể khiến nữ nhân kia rơi xuống vách đá rồi bị người phá hủy dung mạo, sau khi hạ táng còn có người đào thi thể nàng phơi dưới ánh mặt trời.

Chuyện còn lại chính là nàng phải bắt đầu lấy được trái tim của Hoàng thượng.

………

“Chủ tử, người trong mộ không phải người trong tranh sao?” Nam tử áo đen còn nhớ rõ câu nói khẳng định của Tôn chủ.

“Ngu ngốc, ngươi cũng không phải là ngày đầu theo bên cạnh bản Tôn chủ, cô gái trong mộ nhìn qua cũng biết chỉ là một cô gái còn trẻ tuổi, mà nàng hiện tại ít nhất cũng không phải là thiếu nữ trẻ tuổi nữa, chẳng lẽ ngay cả điểm này ngươi cũng không rõ sao?” Nam tử tức giận nói.

Nam tử áo đen sau khi suy nghĩ một chút cũng thấy Tôn chủ nói đúng, lúc ấy hắn chỉ thấy cô gái ngày đó cùng cô gái trong bức tranh trong phòng Tôn chủ rất giống nhau, hơn nữa sau đó lại truyền đến tin tức nàng đã chết, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bẩm báo với Tôn chủ chuyện này.

Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy Tôn chủ nói cũng đúng.

“Thỉnh Tôn chủ trách phạt.”

“Ngươi chắc chắn cô gái trong mộ trước đây có tướng mạo tương tự cô gái trong tranh?”Nếu như người trong mộ không phải nàng, vậy hẳn là người thân của nàng, nói không chừng là người thân của nàng thật.

“Thuộc hạ chắc chắn.”

“Đi thăm dò rõ ràng thân phận cô gái trong mộ, còn có cô gái ấy còn người thân nào?”

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”

Sở Liên, coi như năm đó nàng trốn thoát hôn sự của ta và nàng, nhưng hiện tại nàng trốn không thoát khỏi tay ta. Năm đó hắn chỉ là một sát thủ nho nhỏ, hiện tại không như vậy, thân phân của hắn không giống như trước, hắn tuyệt đối có năng lực giữ nàng lại bên mình.

Tiêu Diêu sơn trang

“Ông ngoại, mặc dù thuốc này không thể giúp ông hồi phục hoàn toàn nhưng có thể ép chất độc trên người ông ra ngoài, chỉ là ông ngoại lại phải đợi Hầu Quân Lâm tìm được Quỷ Y Tử.” Thiên Thiên vừa giúp Sở Hoan uống hết chén thuốc vừa nhẹ giọng nói ra.

“Thiên Thiên, con không cần vì tính mạng của ta mà bận rộn, ta biết rõ mình không còn nhiều thời gian, có thể gặp được con là ta đã rất vui.” Sở Hoan nhàn nhạt nói.

“Ông ngoại, bây giờ người là người thân duy nhất của con, chẳng lẽ người nhẫn tâm bỏ con lại một mình sao?” Thật vất vả mới tìm được người thân yêu mến, sao nàng có thể để mất được?

“Nha đầu ngốc, ông ngoại già rồi, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ chết, con không cần đau lòng như vậy, chẳng phải bên cạnh con còn có Quân Lâm rồi sao? Hắn là một nam nhân đáng để con yêu, ông ngoại cũng tin hắn sẽ yêu thương con thật tốt, sẽ không để con đau lòng khổ sở.

Trước kia ông ngoại vì tìm lầm đối tượng cho Liên nhi mới làm ra kết cục như vậy, chỉ là Quân Lâm là người không tệ, Thiên Thiên, con cẩn thận suy nghĩ xem sao?” Sở Hoan nhắc tới Sở Liên thì đôi mắtkhông kìm được nước mắt, rơi xuống.

Nhắc tới Hầu Quân Lâm, Thiên Thiên lại nghĩ tới chuyện xảy ra sáng nay, nam tử kia dám thừa dịp nàng mệt mỏi ngủ saymà táy máy tay chân.

“Con biết rồi, ông ngoại không cần vì mẫu thân mà thương tâm khổ sở, mẫu thân sống trên đời không vui vẻ, nói không chừng chết đi cũng là một loại giải thoát. Lại nói, có lẽ mẫu thân cũng không hi vọng ông ngoại vì bà mà thương tâm khổ sở như vậy.” Trong ký ức, mẫu thân thật sự sống không tốt, mặc kệ là nam nhân nàng yêu hay là phu nhân của nam nhân đó đều làm mẫu thân bị tổn thương, chỉ là nàng đã báo thù thay cho mẫu thân rồi.

“Ừ” Sở Hoan gật đầu một cái.

Dần dần Sở Hoan chìm vào giấc ngủ, Thiên Thiên cũng ra khỏi mật thất, nhìn bầu trời màu xanh, còn có đám mây trắng, nhớ tới trước kia ở hiện đại, sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ, bản thân cũng lẻ loi hiu quạnh một mình, sau đó khó khăn lắm mới tìm được một người yêu mình, chỉ là không nghĩ tới, người đó lại…

Đột nhiên

“Nương tử…” Một mỹ nam tử có khuôn mặt trẻ con từ phía sau ôm lấy nữ tử xinh đẹp, cúi đầu ngửi mùi thơm nhàn nhạt.

Hai tay nữ tử kéo qua, ném nam tử qua vai lộn về phía trước mấy thước.

“Nương tử…” Bày ra bộ dáng vô tội, nước mắt đảo quanh tròng mắt…