"Mộ Dung Hàn, thành thật mà nói, ngươi biết Nguyệt Công Tử trong truyền thuyết, đúng không?" Không biết bằng cách nào, Thiên Thiên lấy ra một cây quạt, nhẹ nhàng lay động cây quạt, rất tự nhiên.

Trên đường, bọn nữ tử mặt hồng tim đập nhìn ba người này đi, đặc biệt là khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, người mặc ngoại bào màu xanh nhạt, đôi mắt to, con ngươi đen nhánh, toát ra ánh sáng mê người, đôi môi tuyệt mỹ, khí chất cao quý và ưu nhã, mê hoặc thật sâu bọn nữ tử đơn thuần.

Mà một người khác cũng không kém, người hắn mặc bộ đồ đen, vóc dáng cao lớn, ngũ quan tuấn tú, vừa đẹp trai lại vừa tản ra khí lạnh! Tản ra khí lạnh này làm cho người ta không dám đến gần.

Nhưng mà vẫn khiến đông đảo nữ tử yêu thích, nhìn chút tư thế loay hoay của đám nữ nhân đó là biết.

Còn về Tinh nhi? Cũng đừng xem thường, sau khi Tinh nhi thay nam trang, mặc dù không có tuấn nhã như Thiên Thiên, nhưng cũng tính là trội hơn những nam tử khác, đương nhiên cũng có một số thiếu nữ hâm mộ.

Mặt Mộ Dung Hàn lờ mờ nhìn Thiên Thiên, chuyện này. . . . . .

"Nếu không thì làm thế nào mà vừa mở miệng ngươi đã nói ta là giả mạo? Trừ phi ngươi biết Nguyệt Công Tử chân chính?" Thiên Thiên nói nghiêm chỉnh.

Theo như lời đồn, Nguyệt Công Tử phong hoa tuyệt đại, là người tuấn tú, hơn nữa nghe nói, hắn còn nổi tiếng thiên hạ, người như vậy chắc hẳn không đơn giản, nói không chừng hắn có thể giúp mình kiếm tiền.

Mộ Dung Hàn không nói, bất quá trong lòng hắn đang từ từ quan sát nữ tử này.

Không chỉ có thông tuệ, trên người còn lộ ra một loại cường thế, loại này cường thế tuyệt đối không có khả năng sẽ xuất hiện trên người của một nữ nhân.

Nếu như là kẻ địch, cần phải phá hủy.

"Thôi, dù sao hiện tại chúng ta là đồng bạn hợp tác, về sau vẫn còn có nhiều cơ hội." Thiên Thiên không sao cả nói, trên người nam tử này lộ ra nguy hiểm, nhưng nàng cũng không phải là người gặp nguy hiểm liền lùi bước.

Dọc theo đường đi, Thiên Thiên ăn thức ăn ở những quán nhỏ, không ngờ ở cổ đại này, đồ ăn vặt cũng ngon như vậy.

Xoay người nhìn về phía sau, Tinh nhi đang đi chậm rãi, hai tay cầm đồ ăn vặt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười. Nha đầu này. . . . . .

"Tinh nhi, cẩn thận bụng của ngươi bị căng bể đó."

"Tiểu thư. . . . . . Những thứ này ăn rất ngon đó. . . . . ." Tinh nhi vừa nhồi nhét thức ăn vào miệng vừa nói .

"A. . . . . . Nương tử, tha mạng! Lần sau, ta cũng không dám nữa. Ta biết rõ sai lầm rồi, cũng không dám nữa!" Tiếng khóc cầu xin tha thứ dẫn tới sự chú ý của Thiên Thiên.

Thật ra chủ yếu vẫn là do câu nói kia, ở nơi này là thế đạo nam tôn, vậy mà vẫn có chuyện nam nhân cầu xin nữ nhân tha thứ, hơn nữa đây còn là nơi công cộng đấy!

"Lần sau? Ngươi còn muốn có lần sau, lần này lão nương không đánh gãy chân chó của ngươi, xem về sau ngươi đi ra ngoài phong lưu."

Thiên Thiên tiến lên trước nhìn, oa, nương tử này mập quá!

Đoán chừng cũng nặng cỡ hai trăm cân, chỉ sợ còn nặng hơn, trên mặt toàn là thịt, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt mũi khá là đẹp đẽ .

Mà nam tử thì gầy như que củi, người như vậy… quả thật có thể bị một trận gió thổi bay mất, lúc này, hắn đang bị nương tử mập lôi một chân kéo đi về phía trước.

Cảnh tượng như vậy tự nhiên dẫn mọi người đến xem.

Nữ nhân béo này thỉnh thoảng còn chửi, "Nam nhân chết tiệt, cư nhiên dám dùng hết tiền của lão nương để tới Xuân Tiêu các mua vui, tiền của Hoa lão nương không quan trọng, lại còn dám lừa gạt lão nương, ngứa da hử?"

"Nương tử, ta thật sự biết sai rồi, ngươi tha cho ta đi mà! Nơi này quá nhiều người, có lời gì thì về nhà rồi chúng ta nói có được hay không?" Nam tử gầy nhìn mọi người vây xem, sau đó cũng không dám hô lớn tiếng, nhẹ giọng nói.

"Hiện tại, ngươi hiểu rõ sai rồi sao, hôm nay lão nương sẽ giáo huấn ngươi thật tốt." Nữ nhân mập mạp vừa nói xong, tay liền cầm roi quất nam tử.

"A. . . . . ." Tiếng kêu khổ sở thảm thiết vang lên.

"Nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường chuyện, huống chi chỉ là tầm hoa vấn liễu, đại nương, ngươi ra tay nặng quá rồi." Người vây xem không nhìn nổi, lên tiếng nói, dĩ nhiên đây là nam tử.

"Đúng vậy nha, nữ nhân nên xem tướng công là trời, người vợ này cư nhiên dám quất tướng công của mình giữa ban ngày ban mặt, nên đưa đi nha môn." Một đạo âm thanh khác phụ họa.

Liên tiếp, có nhiều người chỉ trích nữ nhân béo, nhưng hình như nữ nhân béo cũng không bị những thứ này ảnh hưởng, tiếp tục kéo nam tử gầy này đi.

"Công tử, nữ nhân kia cũng tàn nhẫn quá đi! Vô luận nói thế nào, người nam nhân kia cũng là tướng công của nàng, lại dám quất tướng công của mình như thế, tướng công đó thật là đáng thương." Tinh nhi đồng tình nói qua.

"Tinh nhi, đây là ngươi không hiểu. Có đôi khi, vì bảo vệ tình yêu của mình chuyện gì nữ nhân cũng làm được, nếu như đổi là ta, nghĩ lại nam tử kia nhất định sẽ bị thảm hại hơn." Thiên Thiên nhàn nhạt nói ra.

Thiên Thiên nghĩ đến hai người phản bội chính mình, trong lòng thoáng qua ý lạnh.

Đột nhiên, nữ tử mập xoay người nhìn về phía Thiên Thiên ở cách đó không xa, hai mắt tỏa sáng.

Lại đột nhiên, nàng kia chạy như bay tới chỗ Thiên Thiên, mà Thiên Thiên chỉ thấy một viên thịt lăn tới chỗ mình.

"Công tử, không bằng ngươi theo ta về nhà đi!"

Chỉ nghe thấy viên thịt hô to giống như phát hiện vùng đất mới.

Thiên Thiên nhìn trái nhìn phải, chuyện này. . . . . . Hình như là nói với mình, khóe miệng co quắp, nữ nhân này, không phải vừa rồi mới diễn một màn bảo vệ tình yêu của mình hay sao? Thế nào lại. . . . . .

Viên thịt lăn về phía mình thì phải trốn, đây là suy nghĩ duy nhất của nàng.

Lúc này, trong lòng Thiên Thiên bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình có bản bí tịch khinh công đòi được từ Diêm Vương, nếu không thì thân thể thanh thuần này sẽ bị làm bẩn, hơn nữa còn là. . . . . .

Trong chớp mắt, đã không thấy tăm hơi bóng dáng Thiên Thiên đâu, điều này làm cho ánh mắt Mộ Dung Hàn hơi ngốc trệ một lúc, kinh ngạc nhìn khinh công của nàng đã đạt đến thành tựu cao như thế, chỉ sợ ngay cả khinh công của mình cũng không đuổi kịp tốc độ này.

Thượng Quan Thiên Thiên, rốt cuộc ngươi còn có điều gì làm người khác kinh ngạc nữa đây? Ánh mắt Mộ Dung Hàn thâm thúy chăm chú nhìn phương hướng Thiên Thiên biến mất.

"Mộ Dung công tử, công tử nhà ta đâu?" Tinh nhi căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nữ nhân mập đó đột nhiên chạy tới bên này, mà tiểu thư lại không thấy nữa.

"Yên tâm, đợi lát nữa, tự nhiên nàng sẽ xuất hiện." Mộ Dung Hàn thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước .

Tinh nhi không biết nên làm như thế nào, lúc này nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng lời nói của Mộ Dung công tử, rất nhanh tiểu thư sẽ trở lại tìm bọn hắn.

Ở cách đó không xa, có hai người cũng nhìn thấy một màn này.

"Kỳ, sao bóng lưng vị công tử vừa nãy lại quen thuộc như thế, giống như đã gặp ở đâu rồi."

"Từ lúc nào, ngươi cũng thích xem loại náo nhiệt này?"

Không sai, hai người kia có một người chính là Long Khải Kỳ.

"Ai lại không thích xem cuộc vui, nhưng có một tuồng vui mà ta lại bỏ lỡ, nghe nói ngay lúc đó, cảnh tượng rất chấn động, ta thật sự hối hận tại sao ngày đó lại không xuất hiện này?" Che ngực, vẻ mặt hối hận.

Trên mặt Long Khải Kỳ toàn là vạch đen, còn tản ra khí lạnh.

Nhưng có người lại không biết sống chết nói tiếp,"Lần sau nếu như có cơ hội như vậy, ngươi nhất định phải thông báo cho ta một tiếng, không làm ta bỏ lỡ nữa. Không, có lẽ ta nên đi hỏi một người trong cuộc khác, nàng có thể sẽ biết khi nào tái diễn, nhưng phải nhìn gương mặt kinh khủng đó. . . . . . Thật là khó lựa chọn nha!" Nam tử làm như không nhìn thấy lửa giận của Long Khải Kỳ, tiếp tục nói .

"Hiên. . . . . . Viên. . . . . . Hạo" Long Khải Kỳ cắn răng nghiến lợi, lạnh nhạt nói từng chữ từng chữ.

"Được rồi được rồi, không nói là được. . . . . ." Nam tử nín cười, "Kỳ, ta còn nghe nói, từ đó về sau ngươi cũng không giơ, là thật sao?" Hình như nam tử lại nghĩ tới cái gì vui, hiếu kỳ hỏi.

"Hiên Viên Hạo" Lửa giận của Long Khải Kỳ tăng cao, trong mắt toàn là lửa giận.

Nam tử lập tức khép chặt môi mỏng, hai tay mở ra, một cái run run, bày tỏ mình không nói thêm gì nữa.