Edit: Tương Ly

Beta: Heisall

"Mặc, vị trí bây giờ của chúng ta còn cách kinh thành xa không?" Thiên Thiên ngồi trên lưng ngựa nhìn từng ngọn cây cọng cỏ xung quanh hỏi.

Đi tới thời đại này đã lâu như thế, vẫn luôn sống ở trong kinh thành, căn bản không có đi ra bên ngoài kinh thành để ngắm nhìn cảnh sắc, xem ra cảnh sắc cổ đại không phải là tuyệt vời bình thường, không bị ô nhiễm, không khí trong lành, mơ hồ còn có thể cảm thấy một hương vị xanh mát.

"Bẩm chủ tử, nếu như tăng tốc độ, chắc chưa tới một canh giờ là có thể trở lại kinh thành."

Đột nhiên, Thiên Thiên kéo dây cương, xoay người nhìn Mặc, nói: "Mặc, hiện tại thi thể giả kia đang ở đâu?"

"Nghe nói lúc ấy Long Khải Diêm tìm được thi thể giả kia thì Long Khải Diêm không chịu nổi đả kích đã hôn mê, những thị vệ kia đã mang thi thể vào trong cung, chờ sau khi Long Khải Diêm tỉnh lại rồi mới quyết định xử lí thi thể giả ấy thế nào?" Mặc phân tích nói.

Thật ra thì nếu như không phải hắn luôn âm thầm đi theo chủ tử, có thể hắn cũng đã bị Quý Thuần Hoàn lừa gạt trót lọt, cho rằng chủ tử thật sự rơi xuống vách núi.

"Tốt, tối nay ngươi lặng lẽ vào cung hủy diệt dung mạo của thi thể này, phải bảo đảm không để người nào biết đó là giả." Nếu Long Khải Diêm cho rằng mình đã chết, vậy thì hãy để cho hắn tiếp tục lầm tưởng đi.

"Vâng!"

"Còn nữa, trước mắt không được cho Tinh nhi và Như Huyên biết ta còn sống, qua vài ngày, thì mới cho họ biết." Thiên Thiên tiếp tục nói.

"Chủ tử, vậy bây giờ chúng ta còn chạy về kinh thành hay không?" Mặc nhìn nữ tử trước mắt này, hắn có một cảm giác, giống như sự việc ấy đang càng ngày càng tới gần, chẳng lẽ mọi việc thật sự phải như vậy sao?

Thiên Thiên vẫn còn đang suy nghĩ bước kế tiếp thì đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một bóng dáng, hắn lại có thể không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt nàng và Mặc, ngay cả Mặc cũng không phát hiện, chứng tỏ võ công của hắn tuyệt đối không yếu, rất có thể còn cao hơn các nàng, chỉ là, sao nàng cảm giác nam tử này có chút quen mắt?

"Là địch hay bạn?" Mặc cũng không lập tức công kích nam tử kia, bởi vì hắn cũng không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, thế nhưng vì cớ gì nam tử này lại xuất hiện ở đây? Hắn có mục đích gì?

"Ta tới tìm nương tử của ta." Nam tử phun ra một câu không giải thích được, khiến Thiên Thiên và Mặc nghe xong không hiểu ra sao.

Mà lúc này Thiên Thiên cũng nhớ ra nam tử này, hắn chính là người đã thiếu mình một cái nhân tình, hình như đã nghe Tinh nhi nói qua, hắn là người của Tiêu Diêu Sơn Trang, nhìn khí chất của hắn, còn vải thêu hắn đang mặc, chắc hẳn là trang chủ của Tiêu Diêu Sơn Trang.

"Nếu như ta không đoán sai, chắc ngươi là trang chủ Tiêu Diêu Sơn Trang." Thiên Thiên thử dò xét hỏi.

"Thật tốt quá, rốt cuộc nương tử cũng nhớ ra vi phu rồi, vi phu tên đầy đủ là Hầu Quân Lâm, nương tử có thể gọi vi phu là Quân Lâm, hay Lâm cũng được." Thì ra người này chính là trang chủ Tiêu Diêu Sơn Trang, Hầu Quân Lâm, nhưng hắn......

"Đợi chút, ta được gả cho ngươi khi nào? Còn nữa, nếu như ngươi muốn tìm thê tử của ngươi thì mời đi nơi khác, nơi này không có thê tử của ngươi." Vẻ mặt Thiên Thiên trầm xuống nói.

"Ngọc bội."

Ngọc bội? Đêm đó là vì để cho hắn nhớ cái nhân tình kia nên mới lấy ngọc bội của hắn, chẳng lẽ ngọc bội kia...... Thiên Thiên vội vàng tìm tòi ngọc bội kia trong người, hình như ngọc bội kia cũng không mang theo bên mình, mà là để cho Tinh nhi cất giữ rồi.

"Được, ngày khác ta nhất định trả lại ngọc bội kia cho ngươi, nhưng mà ta vẫn nhấn mạnh một điều, ta không phải thê tử trong miệng ngươi."

"Không, ta cũng không nói sai, nàng chính là nương tử của ta, hơn nữa còn được định sẵn từ khi nàng sinh ra, hơn nữa, thật sự chúng ta cũng rất có duyên phận, ngọc bội tượng trưng cho trang chủ phu nhân của Tiêu Diêu Sơn Trang cũng đã ở trên tay nàng, cho nên, nàng chính là nương tử đã định trước của ta." Hầu Quân Lâm nghiêm túc nói.