Editor: Trà sữa trà xanh

Beta: Lạc Thần, coki

"Chết…" Thiên Thiên thản nhiên nói ra chữ này giống như cái chết không ảnh hưởng gì đến nàng.

"Ngươi không sợ chết ư?" Long Khải Diêm lạnh lùng nhìn nữ nhân bị mình bóp cổ, quả nhiên nàng khác với những nữ tử khác, đối mặt với cái chết mà vẫn có thể giữ vững bình tĩnh như vậy.

"Sợ, dĩ nhiên là sợ, cõi đời này có ai không sợ chết nhưng nếu ta nói không sợ hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ta sao?" Thiên Thiên thờ ơ nhìn thẳng vào Long Khải Diêm, chắc đây chính là cái gọi là gần vua như gần cọp!

Long Khải Diêm lạnh lùng như sương nhìn nữ tử trước mắt, hừ lạnh một tiếng sau đó buông bàn tay to của mình ra: "Ngươi yên tâm, mỹ nhân giống như ngươi, đương nhiên trẫm sẽ không nỡ để cho ngươi chết." Long Khải Diêm đột nhiên thay đổi, cười nhạt nói.

"Vào cung, tham gia bữa tiệc giao lưu giữa ba nước, khảy đàn Lôi Minh, chắc hẳn đây đều là kế hoạch của ngươi!" Thiên Thiên hít thở sâu mấy cái, đợi sau khi hô hấp bình thường lại mới lạnh nhạt nói.

"Không tệ, xem ra ngươi thông minh hơn trẫm nghĩ, không trách được thái tử nước Thủy Nguyệt lại mở miệng xin tứ hôn, còn nữa, trẫm không nghĩ tới ngươi có thể khảy được đàn Lôi Minh, điều này khiến kế hoạch của trẫm càng thuận lợi hơn." Long Khải Diêm mang theo chút ý cười nói.

"Cho nên từ trước tới nay đây đều là kế hoạch của ngươi mà ta chẳng qua là một con cờ trên tay ngươi?" Thiên Thiên hơi tức giận nói.

"Ngươi còn nhớ rõ lời ngươi đã nói ở trong khoang thuyền không?"

Đột nhiên Thiên Thiên chau mày. Hắn nói như vậy, mục đích không phải là......

"Ngươi nói ngươi không muốn dính líu với hoàng thất và quyền thế nhưng mà trẫm lại muốn nhìn ngươi bị cuốn vào trong hoàng thất này, lúc đó ngươi sẽ như thế nào? Thích cuộc sống quyền thế này hay là......" Long Khải Diêm nhàn nhạt nói, thật ra thì hắn biết dự tính ban đầu của hắn đã thay đổi, không còn là ý tưởng trước kia nữa mà là......

Nàng không ngờ chỉ vì một câu nói lúc trước lại khiến cho mình càng tránh né lại càng đến gần, chẳng qua nàng không phải là một người vì vậy mà dễ dàng buông tha.

"Ngươi đã nói cho ta biết chân tướng việc ngươi sắc phong ta làm phi nhưng ngươi cảm thấy ta sẽ vào cung làm phi sao?"

"Cho dù trẫm không nói cho ngươi... thì ngươi cũng sẽ không vào cung chứ gì!" Long Khải Diêm nhếch miệng cười nói.

"Nhưng mà dĩ nhiên là trẫm có biện pháp khiến ngươi ngoan ngoãn lên kiệu hoa." Long Khải Diêm đột nhiên nghiêm túc, nói.

"Ngươi lại muốn uy hiếp ta?"

"Ngươi hiểu trẫm rất rõ, Tân Nguyệt lâu, Túy Hương lâu còn có những người bên cạnh ngươi nữa, ngươi cảm thấy những thứ này đã đủ chưa?" Long Khải Diêm không nói thẳng ra nhưng hắn biết nàng đã hiểu ý của mình.

"Nếu như những thứ này đối với ta mà nói không tính là cái gì thì sao?" Tiền tài không có thì có thể kiếm lại nhưng mà tình cảm của con người cho dù nàng có máu lạnh đến đâu thì chung đụng lâu cũng sẽ có tình cảm, nàng không cần lo lắng cho Mặc, Mộ Dung Hàn nhưng mà Tinh Nhi, còn có Như Huyên......

"Vậy thì không thể trách trẫm độc ác rồi, có lúc vì đạt được mục đích thì không chừa thủ đoạn nào cũng là cần thiết." Khi đáy mắt của nàng thoáng qua vẻ không đành lòng thì đã bị hắn nhìn thấy, hắn có thể nói như vậy đương nhiên là đã hiểu cách làm người của nàng.

"Trẫm sẽ yêu thương ái phi." Đôi mắt của Long Khải Diêm híp thành một đường thẳng, ghé vào bên tai Thiên Thiên, dịu dàng nói.

Thiên Thiên không trả lời, một bên thì đang âm thầm suy nghĩ, nàng phải lên một kế hoạch hoàn mỹ nếu không......

Long Khải Diêm chỉ cho là Thiên Thiên đã thỏa hiệp nên âm thầm vui mừng, đáng tiếc hắn nào biết Thiên Thiên không thỏa hiệp mà là......

Tiêu Dao Sơn Trang.

"Trang chủ, lão nô đã sắp xếp thỏa đáng cho lão Các chủ, chỉ là......" Lão quản gia đột nhiên dừng lại, không biết có nên nói tiếp không.

"Có lời gì thì cứ nói thẳng đi."

"Lão nô đã làm theo lời dặn dò của trang chủ, mời đại phu kiểm tra vết thương trên người lão Các chủ, đại phu nói độc tố trên người lão Các chủ đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ hơn nữa gân tay và gân chân của lão Các chủ đã bị đánh gãy, nội lực cũng bị mất hết, ngài ấy không còn nhiều thời gian nữa, sẽ không cố gắng được tới cuối tháng này." Lão quản gia nói có chút khó khăn, hắn chẳng thể nghĩ tới lão Các chủ từng vẻ vang một đời lại có thể rơi vào bước đường cùng này, người kia thật là quá ác độc.

"Phái người đi mời Quỷ Y Tử tới, ta tin tưởng y thuật của Quỷ Y Tử nhất định có thể chữa khỏi độc của lão Các chủ." Bất luận là như thế nào thì hắn đều phải chữa khỏi cho lão Các chủ, cũng giúp ông ấy đoạt lại Ám Nguyệt bởi vì đây là lời hứa của hắn với phụ thân.

"Nhưng nhiều năm trước Quỷ Y Tử đã đi du ngoạn bốn bể, trong lúc nhất thời có lẽ sẽ khó tìm ra hắn, lão nô sợ rằng lão Các chủ không thể đợi được đến khi đó."

"Lợi dụng thế lực của Tiêu Dao Sơn Trang, nhất định phải tìm được Quỷ Y Tử trong vòng nửa tháng." Nam tử lạnh lẽo nói.

"Lão nô tuân lệnh." Sau đó lão quản gia dừng lại một chút rồi móc một phong thư từ trong ngực ra, dâng lên bằng hai tay: "Trang chủ, đây là phong thư lúc lão nô sắp xếp cho lão Các chủ thì lão Các chủ đã dặn lão nô nhất định phải giao cho Trang chủ, lão Các chủ hy vọng Trang chủ có thể giúp ngài ấy tìm được nữ nhi mà ngài ấy đã thất lạc nhiều năm."

Nam tử kia nhận lấy thư, cẩn thận mở ra đọc, đây là một phong thư bình thường thôi, không có chỗ nào đặc biệt cả.

"Lão Các chủ nói đây là phong thư duy nhất mà nữ tử của lão Các chủ gửi cho ngài ấy nhiều năm trước, phía trên không chỉ ghi rõ địa điểm mà còn có những chuyện xảy ra vào năm đó nữa." Lão quản gia thuật lại lời dặn dò của lão Các chủ từng chữ một.

"Ừ, ngươi lập tức phái người tìm kiếm hành tung của Quỷ Y Tử, chuyện này cứ giao cho ta." Nam tử nhìn kỹ phong thư không thể bình thường hơn này nhưng nhất thời hắn vẫn chưa thấy rõ địa chỉ được viết trên thư.

Hồi lâu.

Mắt nam tử đó đột nhiên sáng lên, hắn khẽ nhếch môi.

Tân Nguyệt lâu.

"A, đây không phải là Thượng Quan tiểu thư sao?" Một giọng nói dịu dàng hấp dẫn Thiên Thiên đang cúi đầu suy nghĩ sâu xa.

"Minh Nguyệt Quận chúa? Không biết Minh Nguyệt Quận chúa cảm thấy phục vụ của Tân Nguyệt lâu như thế nào? Minh Nguyệt Quận chúa cứ cho ý kiến để ta có thể thay đổi tốt hơn." Thiên Thiên khẽ cười nói.

"Thượng Quan tiểu thư không cần khách khí như thế, cứ kêu ta là Tử Tình đi, đây không phải là nước Thương Lang hơn nữa không lâu nữa thì Thượng Quan tiểu thư sẽ được hoàng thượng nước Tây Lũng phong làm phi rồi, đây chính là một vinh hạnh, Tử Tình ở nơi này chúc mừng tiểu thư trước." Mặc dù nàng cảm nhận được Tường ca ca có chút gì đó khác biệt gì đó với nữ tử này nhưng nàng sẽ không chán ghét nữ tử mà Tường ca ca thích, trái lại nàng càng muốn tới gần nàng ấy hơn, chẳng lẽ là bởi vì nàng ấy có thể khảy đàn Lôi Minh sao? Hay là bởi vì những thứ khác......

"Ha ha, không phải nữ nhân nào cũng thích loại vinh hạnh như thế." Thiên Thiên nhẹ nhàng mỉm cười.

"Cái gì?" Tử Tình nhất thời không hiểu rõ, những lời này của nàng ấy là đang muốn nói nàng ấy không muốn vào cung sao? Nhưng đó không phải là cơ hội mà ngàn vạn nữ tử đều tha thiết ước mơ sao? Nhưng vì sao ở trên người nàng ấy lại không có một chút kích động nào cả?

"Tường ca ca......" Tử Tình chợt thấy một nam tử tuấn dật xuất hiện, khuôn mặt vui vẻ kêu lên.

"Ừ" Ngao Thiên Tường khẽ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Thiên Thiên, lịch sự cười nói: "Thiên Thiên, chúng ta lại gặp mặt."

*Văn mới giới thiệu văn cũ

Một lần ngoài ý muốn khiến Phó Hinh Nhi đi tới một quốc gia không có trong lịch sử, lại còn là một Vương phi bị người ta vứt bỏ.

Một bữa tiệc khiến Hinh Nhi phát hiện mình xuyên qua không phải ngoài ý muốn mà là có người sắp đặt.

Đoạn ngắn một:

"Tiện nhân, ngươi dám đánh ta, ta sẽ nhờ Vương Gia thay ta làm chủ, trả lại công bằng cho ta." Dung phi bụm mặt lớn tiếng mắng Hinh Nhi.

"Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi, cũng chỉ có loại nữ nhân như ngươi mới cái gì cũng dựa vào nam nhân. Ta cho ngươi biết, tát ngươi một cái là có lợi cho ngươi rồi, còn nữa ta mặc kệ trước kia ngươi cư xử với ta như thế nào nhưng đó đều là chuyện đã qua, bắt đầu từ bây giờ, ngươi đừng tưởng rằng ta là người dễ bị ngươi ức hiếp như trước. Từ giờ người không phạm ta...ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta nhất định hoàn trả gấp ngàn vạn lần." Hinh Nhi nói xong thì đỡ Tiểu Thanh vào trong nhà còn Vinh phi vì cảm nhận được sự lạnh lùng của Hinh Nhi nên cả người run run, tinh thần sa sút vội vàng chạy đi.

"Tiểu Thanh, nếu như sau này nữ nhân kia còn bắt nạt ngươi thì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ lấy lại công bằng cho ngươi,  còn nữa, khi người khác đánh ngươi thì ngươi phải tránh đi, không được chịu đòn, biết không?" Hinh Nhi rất đau lòng nhìn Tiểu Thanh.

Đoạn ngắn hai:

"Ngươi tình nguyện tin tưởng lời nói của nữ tử kia cũng không tin tưởng ta, chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta đều là giả sao? Chẳng lẽ nam nhân cổ đại có quyền thế như ngươi đều là người hư tình giả ý sao, ta thật là ngu xuẩn, ta còn tưởng rằng ngươi thật lòng yêu ta. Nam Cung Tuấn, hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây, không còn dính dáng gì đến nhau nữa." Phó Hinh Nhi đứng ở trên vách đá Tiên Tung, khổ sở nói.

"Hinh Nhi, nàng đừng đứng gần vách đá, sẽ rơi xuống mất." Nam Cung Tuấn thấy Hinh Nhi đứng ở bên vách đá, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhảy xuống vì ngươi, ta không phải là loại nữ nhân dùng tính mạng để uy hiếp ngươi." Hinh Nhi mỉm cười nhìn Nam Cung Tuấn, đồng thời dùng đôi tay sờ cái bụng còn bằng phẳng của mình, Hinh Nhi mới không ngu như vậy, vì một nam nhân không thương mình mà tìm đến cái chết, huống chi bây giờ nàng không còn một mình nữa.

"A, ngươi......" Hinh Nhi còn chưa nói hết đã bị đẩy xuống vách đá, trong mắt toàn là bất ngờ, nàng không tin được nhìn bóng người trước mặt. 

Đoạn ngắn ba:

"Mẫu thân, người đừng sợ, con sẽ bảo vệ người, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt người bao gồm người gọi là phụ thân kia, nếu như hắn tổn thương mẫu thân thì con nhất định sẽ giúp mẫu thân đối phó hắn." Một hài tử chừng năm tuổi chạy nhanh đến trước mặt Hinh Nhi, ôm chân của nàng nói.