Edit: Tử Liên Hoa 1612

Beta: Quỳnh ỉn

"Tiện tì ngươi giống hệt tiểu thư nhà ngươi, đều là tiện nhân thân phận hèn mọn." Thượng Quan Diễm Nhi ghét bỏ nhìn thoáng qua Tinh Nhi đang quỳ ở một bên.

"Bẩm nương nương, tiểu thư nhà ta bây giờ chính là khách quý của hoàng thượng, còn có, tiểu thư của ta cho tới bây giờ cũng không phải là tiện nhân thân phận hèn mọn trong miệng người, thỉnh nương nương không nên tiếp tục vũ nhục tiểu thư nhà ta." Tinh Nhi không sợ hãi, mà là đúng lý hợp tình nói.

"Ở trước mặt bản cung mà dám tự xưng ta, bản cung thấy có lẽ ngươi đã quên thân phận của mình rồi, người đâu, giáo huấn kẻ tiện nhân này cho bản cung." Thượng Quan Diễm Nhi lạnh lùng nói.

Chỉ một lát sau đã nghe được tiếng tát.

Thiên Thiên mới vừa trở lại Vĩnh Hòa uyển đã nhìn thấy cảnh như vậy.

Tinh Nhi bị hai cung nữ khỏa mạnh ép quỳ trên mặt đất, còn có một cung nữ đang không ngừng tát Tinh Nhi, Hồng Hoàng và Lam Lục thì run rẩy quỳ rạp, không dám ngẩng đầu, Thượng Quan Diễm Nhi thì cợt nhả cười nhìn hình ảnh đấy.

Nhất thời, một ngọn lửa giận từ đáy lòng nàng bùng lên, vốn tưởng rằng sau trận hù dọa lần trước nữ nhân này sẽ biết thu liễm một chút, vậy mà lần này còn dám đánh người của nàng trên địa bàn của nàng.

"Đức Phi làm như vậy có phải là quá phận rồi không?"

Giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng Thượng Quan Diễm Nhi.

Cả người Thượng Quan Diễm Nhi cứng đờ, lúc nhìn thấy bóng dáng Thiên Thiên thì đáy mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi nhưng là rất nhanh đã bị ả mạnh mẽ áp chế, bình tĩnh nói: "Nô tài phạm sai lầm, chẳng qua bản cung chỉ đang giáo huấn mà thôi, tại sao lại là quá phận? Việc bản cung làm là lẽ đương nhiên."

"Không sai, nương nương nói quả là không sai, nương nương muốn giáo huấn nô tài, đây là lẽ đương nhiên, nhưng vấn đề ở chỗ nàng ấy không phải nô tài trong cung, hơn nữa thân là khách của hoàng thượng, đâu phải là nô tài, nương nương ngươi nói, ta có nói sai không?" Vẻ mặt Thiên Thiên sắc bén nhìn nữ nhân không biết trời cao đất rộng trước mặt, lạnh nhạt nói.

"Ngươi... Khách của hoàng thượng chỉ có mình ngươi, mà nó chẳng qua chỉ là một kẻ tiện tì thôi, bản cung đương nhiên là có quyền giáo huấn nó." Thượng Quan Diễm Nhi chỉ vào Tinh Nhi nói.

"Nương nương nói đúng, nhưng là khách của hoàng thượng không chỉ có một mình ta, nàng ấy cũng là một người trong đó."

"Nói hươu nói vượn, ngươi cho là bản cung sẽ không biết, nó chẳng qua chỉ là tiện tì bên cạnh ngươi, sao có thể là khách của hoàng thượng được?"

"Nương nương cũng vừa mới nói, nàng ấy là người của ta, mà ta là khách của hoàng thượng, đương nhiên mà nói, nàng ấy cũng là khách của hoàng thượng. Nếu như nương nương muốn giáo huấn hạ nhân, trong cung có rất nhiều người chờ nương nương tới giáo huấn, nhưng trong số đó không bao gồm nàng ấy." Thượng Quan Thiên Thiên lạnh lùng nói.

Lời nói vừa mới rớt ra, chỉ nghe thấy tiếng bốp bốp bốp, cung nữ vừa mới đánh Tinh Nhi bụm má, không dám nói gì, lẳng lặng trở lại sau lưng Thượng Quan Diễm Nhi.

"Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, nếu như ngươi còn dám giở trò, lần sau mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế này đâu." Thiên Thiên khẽ thì thầm bên tai Thượng Quan Diễm Nhi.

Sau đó có tiếng lục cục, đó là tiếng xương cốt tách rời.

"A..." Thượng Quan Diễm Nhi thảm thiết hét lên.

Thì ra là Thiên Thiên cường ngạnh kéo cánh tay của Thượng Quan Diễm Nhi xuống dưới, kéo rời cả khớp xương trên cánh tay rồi.

Cung nữ thái giám đứng một bên sớm bị dọa hỏng, hai mắt bất khả tư nghị nhìn Thượng Quan Diễm Nhi đang kêu thảm thiết.

"Ngươi..."

"Ta nói cho ngươi biết, nếu còn lần sau thì ngươi hãy tự tìm người giúp mình chôn cất." Lại dùng lực một cái, các khớp xương đã bị tách rời lại hoàn hảo vô khuyết như cũ.

Thượng Quan Diễm Nhi xoa cánh tay của mình, hai mắt tràn đầy phẫn nộ nói: "Thượng Quan Thiên Thiên, đừng tưởng rằng bản cung sẽ sợ ngươi, dù nói thế nào, hiện tại bản cung cũng là phi tử của hoàng thượng, ngươi lại dám đối xử với bản cung như vậy, bản cung muốn ngươi bầm thây vạn đoạn."

Tuy nhiên Thiên Thiên hoàn toàn không để ý đến Thượng Quan Diễm Nhi, tiến tới nâng Tinh Nhi dậy, cẩn thận kiểm tra thương tích trên mặt nàng ta, hành động ấy khiến Thượng Quan Diễm Nhi thật sự tức điên.

"Người tới, đưa nữ nhân này..." Thượng Quan Diễm Nhi còn chưa nói xong đã vội vã nuốt ngược những lời chưa kịp nói khỏi miệng vào bụng, hai chân không tự giác lui về sau, vẻ mặt sợ hãi.

Các cung nữ khác cũng sợ hãi lùi về sau.

"A Hắc, A Hoàng, ngoan, mau dừng lại nào."

Thì ra là A Hắc và A Hoàng từ trong viện lao ra, chắc là chúng nó ngửi được mùi của Thiên Thiên, mà nguyên nhân của việc Thượng Quan Diễm Nhi sợ hãi dừng lại phải là bởi vì chúng nó, bởi vì ả còn nhớ rõ lần trước mình bị cắn.

"Sao chúng nó lại ở trong cung?" Thượng Quan Diễm Nhi cực kì sợ hãi nói.

"Muốn biết đáp án, vậy ngươi phải đi hỏi hoàng thượng mới đúng."

A Hắc và A Hoàng nhìn chằm chằm Thượng Quan Diễm Nhi, lộ ra răng nanh trắng hếu, muốn tiến lên.

"Ngươi... A..." Thượng Quan Diễm Nhi chật vật chạy trốn.

"Hồng Hoàng, Lam Lục, các ngươi mau đi chuẩn bị một ít băng."

"Dạ."

"Tiểu thư, vết thương nhỏ này không ảnh hưởng gì tới Tinh Nhi đâu, nhưng hôm nay tiểu thư vì Tinh Nhi mà đối xử với Đức Phi như vậy, nếu như hoàng thượng thật sự muốn truy cứu, chỉ sợ tiểu thư sẽ bất lợi. Hu hu hu, Tinh Nhi lại khiến tiểu thư gặp phiền toái rồi." Tinh Nhi lo lắng nói.

"Đi thôi, bây giờ phải làm tan dấu tay trên mặt em đã, những chuyện khác để sau rồi nói!" Cho dù Thượng Quan Diễm Nhi tố cáo với Long Khải Diêm, lấy tình hình trước mắt, chưa chắc Long Khải Diêm sẽ để ý tới Thượng Quan Diễm Nhi.

Nhưng sau hội giao lưu, chính nàng cũng không biết, dù hắn muốn truy cứu, nàng cũng sẽ có biện pháp thu phục.

Hôm nay Thượng Quan Diễm Nhi quả thật quyến rũ hơn trước kia, trên người còn tản mát ra một loại mùi thơm, xem ra nàng ta đã ăn Lượng Liễu lần thứ hai rồi. Nàng ta đã cách vực chết không xa, nàng cũng không thừa lòng tốt đi giải độc giúp, người như nàng ta nếu cứ vậy mà chết có phải là quá có lỗi với nàng không.

Trong mắt Thiên Thiên lóe lên vẻ giảo hoạt, khóe miệng hơi hơi cong lên.

"Đúng rồi, Tinh Nhi, tại sao nữ nhân kia lại đánh em?"

"Tiểu thư ra khỏi Vĩnh Hòa uyển không bao lâu, nàng ta đã tới rồi, nói có việc muốn tìm tiểu thư. Tinh Nhi cũng nói, tiểu thư đi diện thánh, thế nhưng Đức Phi không tin, nói Tinh Nhi lừa gạt nàng, nhất định phải đi vào, Tinh Nhi không cho, Đức Phi mới..."

"Ừ, ta biết rõ, nàng ta là tới tìm ta." Xem ra nàng không thể tiếp tục dễ dàng buông tha nàng ta, đáy mắt Thiên Thiên hiện lên vẻ ngoan độc.

Vào đêm khuya, trong phòng có mùi hương Y Lan nhàn nhạt. Vì không bị con muỗi nào quấy rầy, lại thêm hai ngày không ngủ thoải mái, Thiên Thiên nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

Một bóng đen đột nhiên xông vào trong phòng, thân thể vô cùng nhẹ nhàng, khi hắn nhìn thấy Thiên Thiên đang ngủ say trên giường, khóe miệng hơi hơi cong lên, duỗi tay điểm huyệt ngủ, Thiên Thiên an ổn ngủ say.

Khuôn mặt nam tử đầy ý cười, hai tay từ từ cởi bỏ quần áo của nữ tử, ngày mai tỉnh lại, nàng đã thuộc về mình, mà Thiên Thiên đang ngủ say hoàn toàn không biết mình sắp...