Đêm lạnh như nước, mặt trăng hình lưỡi liềm, không sáng rõ, nhưng bầu trời đầy sao, nhiều vô cùng.

Cảnh chiều tối bao trùm toàn bộ mặt đất, ánh sáng yếu ớt của những vì sao chiếu rọi xung quanh.

Bóng của một dáng người yểu điệu như ẩn như hiện trên mặt đất, gió nhẹ thổi lên, vạt áo bồng bềnh, đôi mắt xinh đẹp thưởng thức thời khắc yên tĩnh này, còn có những cánh hoa tung bay nhẹ nhàng theo gió.

Cách đó không xa truyền đến một giọng nói lặng lẽ, bóng dáng yểu điệu chợt lóe, giống như nơi này chưa từng xuất hiện cảnh tượng vừa rồi.

"Ngươi nói Vương gia muốn đối phó Vương phi? Thiệt hay giả?" Một đạo âm thanh kinh ngạc hô, dù âm lượng bị cố đè xuống, nhưng ở trong đêm tối yên tĩnh thì vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

"Xuỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút!" Một giọng khác ép âm lượng xuống nhỏ nhất, đầu còn ngó chừng xung quanh.

"Mặc dù tướng mạo Vương phi bình thường, nhưng là do Hoàng thượng tự mình ban hôn, hơn nữa Vương phi còn là nữ nhi của Hữu Tể tướng, sao mà Vương gia lại phải đối phó Vương phi?"

"Sáng nay, ta đi ngang qua thư phòng thì không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện của Vương gia và Tả Tể tướng, chắc hẳn đây là sự thật."

"Thật ra thì Vương phi rất đáng thương, kể từ khi gả tới đây, Vương gia không có sủng hạnh Vương phi lần nào, nghe nói Tâm Thấm viện mà Vương phi đang ở trước kia là viện bỏ đi, lúc sau chỉ tu sửa lại mà thôi, nơi đó mới có chuyện ma quái đấy? Còn có. . . . . ."

"Chẳng lẽ ngươi còn chưa nghe nói Vương phi tặng vương bát làm quà sinh nhật cho Vương gia sao? Khiến Vương gia mất mặt trước nhiều quan viên như thế."

"Nhưng ta vẫn cảm thấy Vương phi có chút đáng thương!"

Âm thanh theo người đi xa, càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng cũng biến mất trong đêm tối.

Bóng dáng yểu điệu nhìn hai bóng người biến mất trong đêm đen, thì ra đây là lý do mà hắn khác thường, còn nhẫn nại là vì cái này, vậy Hoa Xảo tiết ngày mai chính là ngày mình được giải thoát.

Hôm sau.

Hoa Xảo tiết, là tiết hoa được tổ chức mỗi năm một lần ở Tây Lũng quốc, vào ngày này, hoàng cung sẽ tổ chức đại tiệc, tất cả quan viên trong triều với người thân của họ cũng sẽ tham gia bữa tiệc này.

Đặc biệt là người thân, những thiên kim tiểu thư luôn hao tốn sức lực để ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chỉ hy vọng có thể chọn trúng một lang quân như ý ở đây hoặc hi vọng được Hoàng thượng, Vương gia chọn trúng.

Nói cách khác, Hoa Xảo tiết chính là hội xem mắt, chỉ khác một điểm, vào ngày Hoa Xảo tiết sẽ chọn ra một Hoa tiên tử, mà Hoa tiên tử sẽ được dân chúng ngưỡng mộ, cũng là người có khả năng được vào hoàng cung làm phi nhất.

Giờ Thân.

"Tinh nhi, hôm nay ngươi ở lại trong vương phủ đi, không cần theo ta vào cung, còn nữa, đây là thuốc giải độc cho người kia, đợi lát nữa, ngươi cho hắn ăn vào." Đến trưa, cuối cùng nàng cũng chế biến thuốc giải của thất hương tán thành công, đồng thời nàng cũng chế được độc dược như vậy.

"Vâng, Tinh nhi nhớ."

"Còn nữa, Tinh nhi, ngươi. . . . . ." Thiên Thiên ghé vào lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói ra, Tinh nhi càng nghe miệng càng há to.

"Tiểu thư, vì sao. . . . . ."

Thiên Thiên lập tức ngắt lời nàng, "Xuỵt, đừng hỏi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta bảo là được."

Nàng có dự cảm, hôm nay sẽ là một ngày không bình thường.

"Nô tài tham kiến Vương phi, canh giờ sắp tới, mời Vương phi tới cửa lớn chuẩn bị đến hoàng cung tham gia bữa tiệc." Một âm thanh hèn mọn từ ngoài cửa vang lên.

"Tinh nhi, nhớ lời ta vừa nói." Trước khi đi, Thiên Thiên lại nhắc nhở lần nữa.

"Tiểu thư yên tâm, Tinh nhi sẽ không khiến tiểu thư lo lắng." Nàng biết, tiểu thư đã chuẩn bị sẵn sàng, tiểu thư sẽ rời đi vương phủ, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Khi Thiên Thiên nhìn thấy Long Khải Kỳ ở cửa thì đáy mắt thoáng qua ý lạnh, nhưng lại biến mất rất nhanh, hoàn toàn không có ai phát hiện.

"Thần thiếp tham kiến Vương gia."

Long Khải Kỳ không nói, hai mắt chưa từng liếc nhìn nàng một lần.

"Oh, lần này Vương phi tỷ tỷ ăn mặc thật là kiều diễm nha! Chẳng lẽ Vương phi muốn giành vị trí Hoa tiên tử? Nhưng sao trên mặt tỷ tỷ phải dùng khăn lụa che kín vậy?" Ở bên cạnh, Nghi Lan cười nhạo nói, lúc nàng thấy Thiên Thiên xuất hiện, nàng quả thật rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến dung mạo của nàng ta, thì tâm cũng bình tĩnh lại.

Hôm nay, Thiên Thiên mặc một bộ cung trang màu xanh nhạt có nhiều loại hoa, bên ngoài khoác một tầng kim sa mỏng màu vàng, trên vạt áo rộng rãi thêu những đường sọc màu tím, ba búi tóc đen được vén lên đơn giản, còn lại rũ xuống cổ, trên trán đính một viên đá quý nho nhỏ màu đỏ, làm đẹp rất thích hợp. Trên đầu cài trâm vàng khắc phượng hoàng đang bay, theo bước chân nhẹ nhàng, phát ra tiếng vang leng keng. Nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp, động lòng người.

Mà diện mạo bị che kín, lại làm cho người khác có cảm giác thần bí.

"Ta cũng vậy, chẳng biết tại sao đêm qua khuôn mặt đột nhiên sưng đỏ, để không dọa sợ những người khác, nên phải dùng khăn lụa che kín, còn trang phục này, là vì ta không muốn làm mất thân phận, khiến Vương gia hổ thẹn." Hôm nay, nàng ăn mặc như vậy, chính là để cho Long Khải Kỳ biết, nàng sẽ tranh đoạt vị trí Hoa tiên tử, cơ hội của nàng cũng sẽ lớn hơn một chút.

"Lên xe" Long Khải Kỳ trực tiếp xoay người lên xe ngựa, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Thiên Thiên một lần.

Khi đến hoàng cung, vừa xuống xe ngựa, lập tức có một người xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

"Kỳ, tốc độ của ngươi quá chậm, bữa tiệc đã sớm bắt đầu rồi." Người này chính là Hạo hay đi chung với Long Khải Kỳ.

Long Khải Kỳ dùng ánh mắt nói chuyện với Hạo một chút, Hạo liền hiểu.

Thiên Thiên nhìn kỹ nam tử trước mắt này, nhớ lần trước, nam tử này là người bị mình phun nước trà trúng, hơn nữa nhìn ánh mắt của bọn họ vừa nãy, nếu như mình đoán đúng, chắc tối nay nam tử này cũng sẽ tham gia vào bên trong nữa!

"Hạ quan tham kiến Kỳ Vương phi, đây là hoa tử lan mà Kỳ Vương gia nhờ hạ quan chuẩn bị cho Vương phi, mong Vương phi sẽ thích."

"Thần thiếp tạ ơn Vương gia đã tặng hoa, thiếp rất thích." Violet, một bó hoa rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc cho đóa hoa xinh đẹp này, không ngờ bọn họ sẽ chọn phương pháp kém như vậy.

Trong lòng Thiên Thiên cười lạnh, nàng đánh giá Long Khải Kỳ quá cao sao?

Ở một bên, Nghi Lan nhìn hoa trên tay nữ nhân xấu xí, tay trong áo nắm thật chặt, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thay thế thân phận của nữ nhân xấu xí này.

Vào ngày Hoa Xảo tiết, nam tử đã thành thân đều muốn đưa một bó violet cho chính thê của mình, có nghĩa là bày tỏ tình yêu vĩnh hằng đối với người nhận hoa. Nhưng mặt khác cũng rất châm chọc, nếu như thật sự yêu mãi mãi, không thay đổi, thì sao còn có tam thê tứ thiếp?

Khi bọn họ bước vào bữa tiệc thì cách ăn mặc của Thiên Thiên đều khiến người ta kinh ngạc, mặc dù dùng khăn lụa che kín dung mạo, nhưng vẫn làm cho người khác chú ý tới nàng.

Lúc này, trên vũ đài, không biết là thiên kim nhà nào đang khảy đàn, nhưng lại không có ai thưởng thức tiếng đàn của nàng nữa, họ đều bị Thiên Thiên hấp dẫn rồi.

"Một đám ngu ngốc!" Trong lòng Nghi Lan hung hăng chửi, nữ nhân xấu xí này cũng đáng để bọn họ thưởng thức sao, chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy mình sao? Dù nói thế nào, mình cũng là mỹ nhân, chẳng lẽ mình vẫn thua một xấu nữ sao?