- Đường huynh đệ, ý tốt của đệ ta xin nhận, nhưng những một năm… có phải hơi bất tiện không?

Đường Huyền khoát tay nói:

- Từ huynh không nên khách khí. Thực ra Đường mỗ tới Nam Châu lần này là có chút việc, cũng sẽ không định cư ở đây lâu, càng không có khả năng ở đây chữa bệnh cho huynh một năm. Nhưng nếu Từ huynh không ngại thì chúng ta tới đây lạ nước lạ cái, đám người thủ hạ của ta lại toàn lũ người thô lỗ, vì thế ta đang muốn tìm một tổng người tổng quản, Từ huynh thấy sao?

Từ Văn Phủ nghe vậy thoáng sửng sốt, sau đó vừa vui mừng mà vừa nghi hoặc hỏi:

- Đường huynh đệ nói thật chứ? Thú thực Từ mỗ mấy năm nay cả ngày chỉ ở nhà vẽ tranh trồng hoa, nhàn rỗi đã quen, chỉ sợ…

Đường Huyền lập tức cắt lời:

- Từ huynh không nên quá khiêm tốn, tại hạ biết việc làm tổng quản này với khả năng của huynh vẫn chưa là gì. Coi như tại hạ thuê huynh làm tổng quản, lương tháng mười lượng bạc, thế nào?

Từ Văn Phủ sửng sốt, vội xua tay:

- Làm tổng quản thì có lẽ là được, nhưng chuyện tiền bạc…

- Từ huynh, đây coi như ngươi làm việc cho ta, không nói chuyện tình nghĩa, ngươi không nhận tiền thì ta cũng không dám nhờ ngươi nữa đâu! Hơn nữa chẳng lẽ Từ huynh định cả đời ở chốn này vẽ tranh trồng hoa sao?

Từ Văn Phủ ngẩn người một hồi, rốt cuộc thở dài nói:

- Đường huynh đệ nếu đã tin tưởng ta như vậy thì Từ mỗ nguyện ý giúp đỡ ngươi, chỉ có điều bạc ta chỉ lấy hai lượng một tháng thôi!

- Được, huynh muốn nhận bao nhiêu bạc mỗi tháng tùy huynh. Nhưng có điều tại hạ muốn nói. Chúng ta đều là người đọc sách, nhưng người đọc sách thì cũng là người, cũng có thất tình lúc dục, cũng có nhu cầu sở thích cá nhân, đã có nhu cầu thì không thể không có bạc. Tiền bạc có thể khiến con người ta trở nên tham lam, biến chất, nhưng đó là đối với những kẻ phàm phu tục tử không biết giữ mình. Từ huynh nếu trong tâm luôn thanh cao, vậy thì việc gì phải e sợ mấy nén bạc này?

Từ Văn Phủ sửng sốt, sau đó cười chắp tay nói:

- Đường huynh nói rất đúng, là Từ mỗ quá câu nệ rồi!

Hai người trò chuyện một lúc thì Giang Bắc Thiên dẫn đoàn người tới. Tất nhiên phủ viện dù lớn cũng không thể chứa hết hơn hai trăm người, đám Phi Hổ đội vẫn phải ra ngoại thành tìm chỗ khách, ở đây chỉ có Đường Huyền, Thanh Liên, vợ chồng Hồ đại phu và đám nha hoàn.

Trời đã tối, Đường Huyền cho đem lương khô cùng rượu ra ăn. Thức ăn này cũng không tính là cao sang ngon lành gì, nhưng cha con Từ Văn Phủ ăn rất ngấu nghiến, có vẻ họ đã chịu đói lâu ngày.

Ăn xong, mấy người lại nói chuyện về mấy thứ phong tục dân tình ở thành Nam Châu.

Từ Văn Phủ đã lâu không có ai nói chuyện cùng, hắn nói rất nhiệt tình, thao thao bất tuyệt. Mọi người đang lúc nói chuyện hưng phấn thì ở ngoài có ba người bước vào. Nhìn y phục có lẽ là thư sinh tú tài, nhìn chất lượng quần áo thì hẳn cũng không phải giàu có gì. Người đi đầu vừa cao vừa gầy, mặt dài tai nhọn, thoạt nhìn mười phần xấu xí, so với Đường Huyền cũng không kém chút nào. Hắn liếc nhìn toàn bộ người trong sảnh với ánh mắt khinh khỉnh, sau đó nói:

- Từ Văn Phủ, tranh mà bổn thiếu gia cần ngươi đã vẽ xong chưa?

Từ Văn Phủ vừa thấy hắn thì có chút khẩn trương, gấp gáp nói:

- Thì ra là Trương công tử tới. A, để ta giới thiệu một chút, mấy vị đây là…

Trương công tử kia xua tay nói:

- Đừng dài dòng, bổn công tử chỉ muốn biết tranh đã vẽ xong chưa?

Từ Văn Phủ nhăn mặt nói:

- Trương công tử, mấy hôm nay Từ mỗ bị bệnh, không thể vẽ tranh, tranh mà ngài yêu cầu hiện tại còn chưa hoàn thành, có lẽ phải chờ thêm mấy hôm nữa…

Trương công tử nghe vậy cả giận:

- Họ Từ kia, ngươi có ngày nào mà không bệnh? Dù sao cũng không chết ngay được, tại sao phải trì hoãn hết ngày này sang ngày khác? Ngươi chỉ cần nói một câu thôi, có vẽ hay không?!

- Chuyện này…

Từ Văn Phủ có chút lúng túng, nói không ra lời.

Đứa con của Từ Văn Phủ lúc này chợt chỉ vào Trương công tử kia lớn tiếng quát:

- Hừ, đám người xấu các ngươi mỗi ngày đều bắt cha ta vẽ tranh rồi đem ra ngoài bán, thế nhưng cũng không chia cho chúng ta một xu nào, tại sao chúng ta phải vẽ cho ngươi? Hôm nay chúng ta cứ không vẽ cho ngươi thì đã làm sao? Cha, ngươi bây giờ cũng đã có chức tổng quản rồi, không cần sợ chúng nữa!

- A! Thằng nhãi con giỏi lắm!

Trương công tử bị thằng bé chỉ vào mặt quát tháo thì giận tím mặt, giơ chân muốn đạp cho đứa bé một cái.

- Đừng…

Từ Văn Phủ hoảng sợ, vội vã muốn chạy lại ngăn cản, nhưng hắn thể chất yếu ớt, làm sao có thể kịp ngăn cản.

- Ối mẹ ơi! Chân ta!

Từ Văn Phủ còn đang chạy tới thì Trương công tử đã lăn ra đất ôm chân hét ầm ĩ.

Lúc này nhìn lại thì không biết Hồ phu nhân đã đứng đó từ lúc nào, mụ đang dẫm lên chân của Trương công tử kia.

- Không ngờ đã muộn như vậy Từ huynh còn có khách tới. Đường mỗ cũng mấy tuần nay chưa bắt nạt ai, tay chân đúng là có chút ngứa ngáy, Từ huynh cho hỏi nhà vệ sinh ở chỗ nào nhỉ?

Đường Huyền híp mắt cười.

Từ Văn Phủ chỉ chỉ ra căn nhà nhỏ ở bên ngoài. Đường Huyền bèn đứng dậy, xoa đầu đứa bé, cười nói:

- Tiểu tử giỏi lắm, có can đảm. Có muốn xem thúc thúc dạy dỗ bọn người xấu này một chút không?!

Đứa bé nghe vậy thì rất hưng phấn, nhưng lại không dám gật đầu vì sợ phụ thân trách tội. Từ Văn Phủ thấy hình như Đường huynh đệ này hẳn là muốn trừng trị Trương công tử, hắn cũng không biết nên ngăn cản hay ủng hộ, bèn nói:

- Hài tử còn nhỏ, Đường huynh không nên…

Đường Huyền khoát tay nói:

- Từ huynh yên tâm, Đường mỗ thích nhất là hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, là người tốt hiếm có, sẽ không dạy hư hài tử đâu!

Thế gian chẳng có kẻ xấu nào tự nhận mình là người xấu, cũng chẳng có người tốt nào tự khen mình là người tốt. Từ Văn Phủ lúc này mới cảm thấy lo lắng, không biết việc gặp gỡ vị huynh đệ họ Đường này là phúc hay họa.