Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 61: Mân côi đích hàm nghĩa

Dịch:mtq

Biên dịch, biên tập:nhậm sương bạch, chudu

Chuyện kỳ bào cùng nội y thì lâm vãn vinh cũng không muốn quản, đai vệ sinh cũng để cho mẫu nữ các nàng hãy tự mình đánh giá, giảng giải cho hai người phụ nữ này kích thì thì kích thích, nhưng cũng không thể không giảng giải.

Lâm vãn vinh liền dành toàn bộ tâm tư cho hương thủy. Hương thủy tuy là thứ đồ tốt, hắn nhận lấy năm thành lợi nhuận tất cả đều là nể mặt nhị tiểu thư. Nhớ tới nhị tiểu thư, hắn trong lòng có là lạ, vài ngày không gặp tiểu nha đầu cũng không biết giờ này nàng thế nào.

Nam nhân thật là khó hiểu, khi ở bên mình thì không muốn, đến khi đi rồi lai thấy đáng tiếc. Lâm vãn vinh lắc đầu, lão tử cũng thật có chút quá đa tình.

Được tiêu ngọc nhược hứa, hương thủy sự nghiệp cuối cùng cũng bắt đầu, khiến hắn trong lòng vô cùng sảng khoái.

Chiếu theo kế hoạch của hắn, hương thủy tác phường cần phải có mấy người làm trung tâm. Tam diệp tảo cùng phối hợp với hoa, hương liệu, rượu cất, nước hòa vào nhau, cái này vô cùng cơ mật, ngoại trừ bản thân mình còn với người ngoài thì tuyệt đối bí mật. Hắn phân cấp người nắm giữ, mỗi người đều chỉ biết một công đoạn, cũng nói cho họ nguyên lý, bọn họ dựa theo phân phó mà làm là đựoc. Như vậy, cho dù có người lấy trộm đựoc cũng không nhất định nghiên cứu được các phối chế hương thủy này. Không có biện pháp, tại đây thiếu đi quyền bảo hộ, thì chỉ có thể làm như thế.

Tuyển người, Phúc bá đường nhiên có thể là một ngươi, Thường bá cùng Phúc bá trong cuộc tuyển trạch mình, ngừoi này tinh thông cộc công cơ giới tựu xưng là tái lỗ ban, còn có Tiêu Phong được tuyển cùng với hắn cũng vô cùng thành thật. Lâm vãn vinh với hắn có chút yên tâm. Lại để cho Thường bá tuyển chọn mấy người có khả năng xảo tượng, có thể tham gia tác phường.

Lâm Vãn Vinh đi tìm Tiêu Phong nọ. Tiêu Phong qua mấy ngày không gặp Lâm Vãn Vinh, lúc này gặp lại hắn, tự nhiên rất hưng phấn. Lâm Vãn Vinh chỉ nói đại tiểu thư để cho hắn đi theo mình làm việc, Tiêu Phong tự nhiên không có phản đối. Lập tức lòng tràn đầy hưng phấn đáp ứng.

Ngày hôm nay thật rất nhiều chuyện, vì việc kiếm tiền này, Lâm Vãn Vinh cũng phải chạy ngang dọc, không ngừng tìm phúc bá thương thảo công việc. Phúc bá nghe ý tưởng của lâm vãn vinh xong, lập tức cùng lão đầu hai người thương thảo một phen. Như thế nào sử dụng hoa cùng tam diệp thảo. Như thế nào loại bỏ tạp chất, như thế nào tịnh hóa. Như thế nào dẫn lưu, đều có ý nghĩ bước đầu. Lâm vãn vinh thậm chí còn vẽ một bộ cơ giới thảo đồ, đưa cho Thường bá. Thường bá căn cứ vào kinh nghiệm chỉ ra rất nhiều điểm không đựoc, khiến cho Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút lo lắng.

Trong khí bàn thảo, Tần Tiên Nhân lại tới đưa thiệp mời. Lâm Vãn Vinh cũng đang nghĩ đến chuyện khai nghiệp tửu lâu, liền đi tìm nàng.

Hai ngày không gặp qua Tần Tiên Nhân, nàng tựa hồ có chút tiều tụy, Lâm Vãn Vình bước vào cười nói:

- Tiên Nhân cô nương, đã nhiều ngày này vẫn an hảo chứ?

Tần Tiên Nhân trên mặt tựa như có nụ cười, rồi lại từa hồ có tâm sự nặng nề, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh nói:

- Công tử, Tiên Nhân cầu người một chuyện đựoc không?

Lâm Vãn Vinh nhìn Tiên Nhân sắc mặt có chút không tốt, liền cố ý cười nói:

- Chuyện gì vậy? Tiên Nhân tiểu thư muốn nói gì mà trịnh trọng như vậy.

Tiên Nhân cắn răng, nhẹ nhàng nói:

- Xin công tử nhanh chóng rời khỏi Tiêu gia.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:

- Vì sao?

Hắn hôm này cùng tiêu gia đạt thành hiệp nghị, đang chuẩn bị đại triển cơ đồ, như thế nào có thể rời đi lúc này.

Tần Tiên Nhân cắn răng nói:

- Công tử, Tiên Nhân không thể nhiều lời. Tóm lại, xin công tử nhanh chóng rời Tiêu gia. Đối với người mới có lợi, nếu không rất xấu, xin công từ tin tưởng Tiên Nhân.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng thần sắc không có vẻ giả tạo, nghi hoặc hỏi:

- Tiên Nhân, có đúng hay không tiêu gia xảy ra sự tình gì?"

Tần Tiên Nhân thần sắc lóe lên một chút gian hoạt, không dám trực tiếp nhìn vào mắt hắn, chỉ nói:

- Không có, không có. Công tử không nên hỏi thì hơn, Tiên Nhân chỉ muốn tốt cho công tử, ngày sau tự nhiên công tử sẽ hiểu.

Lâm Vãn Vinh không biết dụng ý của nàng, nhưng hắn cùng với Tần Tiên Nhân tiếp xúc một thời gian không ngắn, biết nha đầu này đối với mình cũng có chút hảo cảm, nên sẽ không hại mình. Nhưng những gì Tần Tiên Nhân nói thật sự hắn chưa hiểu được, song hắn cũng có tính tình cương cường, trong thời gian này không thể rời Tiêu gia, liền lắc đầu, không nói gì.

Tần Tiên Nhân thở dài, mắt liếc nhìn hắn, biết bản thân không có biện pháp thuyêt phục hắn, liền cũng không mở miệng. Nàng hôm nay tựa hồ tâm thần có chút bất ổn. Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy hai nha đầu Tiểu Liên này ca múa, sau khi báo cho các nàng thời gian khai nghiệp liền cáo từ ra về. Tần Tiên Nhân trong khi tiễn hắn ra về, nhìn hắn như muốn nói lại thôi, thần sắc có chút bàng hoàng.

Tiêu Thanh Tuyền hôm này cũng đến sớm, thấy hắn trở về, trên mặt có chút mừng rỡ, thoáng qua rồi lại trở thành lạnh nhạt, nhìn hắn hờ hững nói:

- Ngươi đã trở lại.

Lâm Vãn Vinh lo lắng việc Tiên Nhân nói chuyện đêm nay, âm thầm suy nghĩ có nên hay không nói cho Tiêu Thanh Tuyền biết việc này, hắn biết Tiêu Thanh Tuyền rất lưu ý Tần Tiên Nhân, nếu mà nói sự việc sẽ có chút đơn giản. Nhưng ngẫm lại Tần Tiên Nhân trông đợi mình không kém, bản thân cũng đáp ứng sẽ thay nàng giữ bí mật, nếu như nói cho Tiêu Thanh Tuyền biết, chẳng phải mình đã trở thành kẻ tiểu nhân rồi sao.

Lão tử muốn làm ngụy quân tử chứ không muốn làm chân tiểu nhân, hắn trong lòng cười hắc hắc, liền sau đó cũng bình thường trở lại.

Tiêu Thanh Tuyền thấy hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, trên mặt có chút phát nóng, lại có chút mừng rỡ. Cuối cùng mang theo vài phần khó chịu khã gắt:

- Ngươi, ngươi, nhìn ta làm cái gì?

Lâm Vãn Vinh miệng ba hoa cười nói:

- Tiếu tiểu thư, một hai ngày không có gặp, ngươi càng lúc càng đẹp.

Tiêu Thanh Tuyền trong lòng cảm thấy dồn dập, hừ nhạt nói:

- Ngươi nói dễ nghe một chút như vậy để làm gì, chẳng lẽ có tâm sự sao.

"
Ha ha ha ha", Lâm Vãn Vinh cười ha hả, long thầm nghĩ: "Ngươi cũng không phải lão bà của ta, ta có tâm sự, cũng không có quan hệ gì đến ngươi, chỉ có Xảo Xảo mới có quan hệ với ta. Nhưng Xảo Xảo bảo bối nhu thuận như vậy tuyệt đối sẽ không giống ngươi hỏi ta như vậy."

Hắn cười vài tiếng nói:

- Ta thấy ngươi lưu lại cho ta vài ba ký tự, đặt trên đồ vật, có thể bỏ đi.

Tiêu Thanh Tuyền vừa thẹn lại vừa thích, hung hăng liếc hắn, thầm nghĩ, "
Ngươi cho rằng ai ta đều lưu tự, hàng ngày cũng cùng nói chuyện như ngươi sao."

Lâm vãn Vinh tự mình vừa mới hoàn thành phối chế hương thủy, liền lấy ra một bình từ trong người nói:

- Này, xem như thành phẩm đầu tiên, tặng cho ngươi.

Tiểu Thanh Tuyền vui vẻ nói:

- Cái này đã phối chế thành công sao?

Nhận bình huơng thủy trong tay hắn, vừa nhẹ nhàng mở nút bình, một mùi thơm ngát đập vào mũi nàng. Hương thơm man mác, lưu mãi không tan. Đúng là mùi Tiêu Thanh Tuyền thích nhất. Tiêu Thanh Tuyền cầm hương thủy yêu thích không buông tay, trên mặt nở nụ cười rực rỡ như tháng ba.

- Cái này là mùi hoa lài, đúng không?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:

- Đúng, đây là hương thủy vị hoa lài, ngươi không phải là thích mùi hương thanh đạm sao, rất thích hợp với ngươi đó.

Căn cứ theo cách thưởng thức mùi hương của phụ nữ, Tiêu Thanh Tuyền là dạng nữ tử thanh tâm quả dục, thích hợp với hương thủy mùi thơm man mác của hoa lài.

- Ngươi thế nào biết đựoc? Thủy phấn này gọi là hương thủy sao? Tên mặc dù tục khí, những cùng rất là chính xác.

Tiêu Thanh Tuyền nhoẻn miệng cười hỏi.

Nàng cùng Lâm Vãn Vinh ở chung đã lâu, mỗi ngày thiên văn địa lý đến dân sanh bàn luận. Tuy cũng rất là thích nhưng chưa có bao giờ cao hứng như hôm nay.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng cười, như trăm hoa đua nở, ngay cả mẫu đơn trong viện tử cũng chịu kém, trong lòng nhảy lên vài cái, thầm nghĩ ta nếu thấy nàng vài lần nữa, chắc bị nàng mê hoặc mất?

- Đúng vậy. Đã gọi là hương thủy, đại tục chính là đại nhã, danh tự này giản đơn, ta thấy nó rất tốt.

Lâm vãn vinh thấy nàng cao hứng như thế, trong lòng cũng có chút vui mừng, Tiêu Thanh Tuyền cùng hắn trong lúc này tựa hồ có chút tình ý. Không tưởng được, ở chúng với Lâm Tam lâu vậy cũng rất tự nhiên, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Lâm Vãn Vinh có chút trù trừ, không biết nha đầu này cuối cùng suy nghĩ cái gì.

Tiêu Thanh Tuyền cũng là một nữ tử thông minh, học một hiểu ba, liền có thể hỏi như thế:

- Đã có hương thủy mùi hoa lài, vậy chắn cũng có thể tìm thêm biện pháp tạo hương thủy khác. Ngươi học ở đâu ra vậy?

Lâm vãn vinh cười nói:

- Thật khó mà gạt được ngươi a. Ta bây giờ làm ra chỉ có ba loại, ngoại trừ hoa lài ở ngoài, còn có hoa lan cùng mân côi hương thủy.

Tiêu Thanh Tuyền nghĩ một chút rồi nói:

- Có thể tặng ta mỗi loại một bình không? Ta muốn loại mân côi được không?

Lâm Vãn Vinh nói:

- Lấy mân côi hương thủy làm gì? Cái đó không thích hợp với ngưoi.

Mân côi hương thủy đại biểu cho tình nhân ái luyến, Tiêu Thanh Tuyền cao quý đạm nhã, chỉ có hoa lài với hương thơm thanh nhã, có thể phối với khí chất của nàng mà thôi.

Tiêu Thanh Tuyền cười một tiếng mói:

- Ngươi sao lại biết nó thích hợp với ta? Ta từ nhỏ đã được gặp một tây dưong truyền giáo sĩ, hắn đã nói với ta rằng hoa có hàm nghĩ bất đồng. Như mân côi hàm nghĩa với lài bất đồng. Ta tâm lý có chút tò mò, hồi tưởng hỏi lại xin ngươi một bình.

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút:

- Tây dưong truyền giáo sỉ?, có phải là tây dương quỷ tử yêu không, thời đại này đã cùng tây dương thông thương rồi sao? Thật sự là quá tốt, nội y của lão tử, có thể bán cho dương quỷ tử. Hưong thủy này, lão tử bán cho Pháp, kiếm thật nhiều tiền.

lâm vãn vinh hỏi tiếp:

- Truyền giáo đạo sĩ là người Pháp ? Anh hay Bồ Đào Nha?

Tiêu Thanh Tuyền không nghĩ rằng hắn cũng biết nhiều quốc gia như vậy, trên mặt lộ ra nét kinh ngạc vui vẻ nói:

- Ngươi như thế nào biết đựợc anh và pháp? Ước Khắc sự phụ là người Tây Ban Nha.

Lâm Vãn Vinh cuời khổ:

- Ta như thế nào không biết Tây Ban Nha và Pháp? Con mẹ nó, dương tử quỷ khi dễ chúng ta bao năm, lão tử nếu không biết bọn chúng, vậy mà là người Đại Hoa sao?

Lâm Vãn Vinh không có trả lời nàng, hỏi lại:

- Ước Khắc sư phụ kia không phải người Anh, hắn nói tiếng Anh sao, ngươi có thể nghe được à?

Tiêu Thanh Tuyền nghe hắn nói không phải tiếng anh, biết hắn không phải người ngu muội, trong lòng càng thêm cao hứng nói:

- Ước Khắc sư phụ tới Đại Hoa đã nhiều năm, tiếng Hán cũng tốt lắm. Lâm Tam ngươi biết nước Anh ở đâu sao? Ước Khắc sư phụ nói, Tây Ban Nha ở tại một vùng biển, cách Đại Hoa ta hàng ngàn dặm, bọn họ theo thương thuyền hơn một năm mới tới Đại Hoa.

Lâm Vãn Vinh thở dài nói:

- Chúng ta ở trên thế giới này, phân làm năm đại châu, đại hoa chúng ta ở đây, là Á châu, Anh ở châu Âu, bọn họ diện tích nhỏ hơn chúng ta, nhưng là một trong những nước công nghiệp cực kỳ phát triển, được công nhận là cường quốc trên biển. Ngoài ra, còn có Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha đều là cường quốc trên biển. Đại Hoa mặc dù địa linh nhân kiệt, nhưng trong công nghiệp cùng bọn họ thật sự có chênh lệch lớn, tương lai sẽ gây cho chúng ta uy hiếp.

Tiêu Thanh Tuyền thần sắc nghi ngờ, hiển nhiên nhất thơi không thể lý giải, Lâm Vãn Vinh âm thầm nở nụ cười nghĩ: "
Ta cùng nàng giải giải làm cái gì, nàng như thế nào mà hiểu được."

- Được rồi, Tiếu tiểu thư, Đại Hoa chúng ta cùng Anh, Pháp, Tây Ban Nha có cửa khẩu thông thương không? Nếu lão quỷ giáo sĩ truyền đạo đã tới Đại Hoa, ta liền phải mang nội y cùng hương thủy, nhờ hắn mang về châu Âu bán. Mẹ nó, nói đùa thôi chứ lão quỷ ngươi, ta nào có sợ ai?

Tiểu Thanh Tuyền tựa hồ đối với công việc triều chánh rất quan tâm, Lâm Vãn Vinh vừa hỏi, nàng liền trả lời:

- Đại Hoa ta cùng bọn chúng không có cửa khẩu thông thương, chỉ là ta có nghe nói vùng duyên hải có địa phương cùng với nơi khác thông thương, thuyền bọn họ thường xuyên đi qua Cao Lệ, nhưng hình như không có nghe nói đi đến Anh. Trong tỉnh Giang Tô này, Trấn Giang có hải khẩu.

Thấy Lâm Vãn Vinh trầm tư đứng lên, Tiêu Thanh Tuyền liền không nói, chỉ nhìn hắn lẳng lặng suy nghĩ, trong lòng có một cảm giác điềm tĩnh.

Đợi nửa thời thần, Lâm Vãn Vinh mới gật đầu cười, nói với Tiêu Thanh Tuyền:

- Mới vừa rồi ta có đi hơi xa khỏi câu chuyện, ngươi muốn mân côi hương thủy thật không?

Tiêu Thanh Tuyền thấy hắn thần sắc trù trừ, liền hỏi:

- Sao? Ngươi không nguyện ý sao?

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng vô cùng nói:

- Ta nói thật, mân côi hương thủy ta bây giờ mới tạo đựoc một bình. Hơn nữa mân côi có chút ý nghĩa, ta nghĩ đây là lần đầu, ta cũng muốn tặng nữ tử ta thích, trên thế giới này, nàng đối với ta rất quan trọng.

Tiêu Thanh Tuyền tâm lý hơi có chút khó chịu, quả nàng không nghĩ hắn cũng biết ý nghĩa của mân côi, chỉ là không hiểu lời hắn có ý tứ gì? Là ám chỉ cái gì chứ?

Sắc mặt nàng có chút đỏ bừng, không dám lại nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

- Ta biết, ngươi có ý trung nhân rồi đúng không?

Nhớ tới tiểu nha đầu Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh trên mặt hiện vẻ tươi cười, nói:

- Có, nàng chỉ là một tiểu nha đầu. Mân côi hương thủy này ta muốn tặng nàng.

Thấy vẻ mặt hắn như thế, Tiêu Thanh Tuyền cũng không biết làm sao, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát. Nàng đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ: "
Ta làm sao vậy? Từ khi gặp lại hắn, mỗi ngày lại cùng hắn gặp mặt, cùng hắn đấu khẩu, trong lòng có cảm giác thích thú khoái hoạt, chẳng lẽ ta đối với hắn nảy sinh tình cảm sao?"

Nàng xuất thân cao quý, đệ tử danh môn, từ nhỏ thanh tâm quả dục, đối với việc nam nữ luyến ái cực kỳ lãnh đạm. Nghĩ một hồi nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đẩy ý niệm đó ra khỏi đầu, rồi lạnh nhạt cười nói:

- À, thật không, ta thật ra chúc mừng ngươi. Nàng là tiểu thư nhà nào?

Lâm Vãn Vinh lúc đầu tưởng nàng với mình có chút vấn vương, nhưng thấy nàng thần sắc tự nhiên, cũng không có chút hờn giận, thầm nghĩ: "
Quái, chẳng lẽ lão tử không dủ mị lực, chỉ có thể mê đảo tiểu nha đầu Xảo Xảo thôi sao?"

Hắn không suy nhĩ nhiều, liền mỉm cười nói:

- Cũng không phải người lạ, đó là ta mấy ngày trước đây có đề cập qua với ngươi đó, là tiểu nha đầu Xảo Xảo mở tửu lâu.