Dịch: Workman
Biên tập: Linhlan
Hiệu đính: Melly
Hồ Bất Quy ngẫm nghĩ một lát, cũng hiểu ra:
- Tướng quân, ý của ngài là, Ngọc Già xem mông ngựa có bôi thuốc gì hả?
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, với tính quật cường của Nguyệt Nha Nhân, nàng nhất định sẽ phải tìm hiểu rõ ràng cái gì đã làm cho ngựa của mình phát điên lên. Ngẫm lại, nàng đường đường là Đột Quyết Đại Khả Hãn tôn sư, nếu việc tự mình tìm hiểu mông ngựa lọt ra ngoài thì quả là buồn cười.
- Thì ra là như vậy.
Cao Tù như đã tính trước, cười ha hả:
- Lâm huynh đệ yên tâm, dược phấn ta cho ngươi, chủ yếu là thuốc kích thích heo nái động tình, phối hợp với một ít sữa dê, phụ gia thêm vài loại hương liệu hoa cỏ thường gặp mà thành.Đó đều là những hàng hóa độc đáo ta mua được ở Hưng Khánh phủ, hơn nữa nghe nói phần lớn bán sang thảo nguyên, người Hồ chuyên môn dùng nó để phối giống cho ngựa cái. Trước đây ta không dùng nhiều, vì cái thứ này mà dùng trên người thì không hiệu quả lắm, tối đa cũng chỉ làm nóng người một chút, nhưng đối với với súc vật trâu bò ngựa dê gì gì đó, cứ gọi là trăm lần trăm linh, kỳ diệu vô cùng. Vốn định cấp cho Lâm huynh đệ thẩm vấn tù binh, đáng tiếc không dùng tới. Hắc hắc, tiếc quá, cũng coi như đám người Hồ này tốt số. Mấy món đồ này rất phổ biến trên thảo nguyên, cho dù Ngọc Già có tìm được nơi xuất xứ thì cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
Thẩm vấn tù binh mà dùng món đồ này hả?! Đây là phương pháp thẩm vấn gì vậy? Hồ Bất Quy rùng mình một cái, sao mà cứ nghe lão Cao nói, là lại cảm thấy có gì đó tà đạo?
Thì ra là loại chuyên dụng cho ngựa, chẳng trách lợi hại như vậy, Lâm Vãn Vinh cười ha ha, trong lòng thầm kêu đáng tiếc, đó là sản phẩm rất thuần túy, sao lại biến thành đồ làm hư hỏng súc vật như vậy.
Trời tối dần. Thảo nguyên như nửa tỉnh nửa mê, có những bóng đen phóng về phía Khắc Tư Nhĩ thành. Người Hồ không chế tạo được đèn da trâu, tường thành toàn dựa vào những ngọn đuốc cháy rừng rực để chiếu sáng. Một cơn gió thảo nguyên thổi tới vù vù, khiến ngọn lửa lập lòe phật phù, trong chốc lát đã tắt mất hơn phân nửa, tường thành tối đen một khoảng. Người Đột Quyết tựa hồ đã quen với cảnh như vậy, cũng không cho là lạ.
Một con khoái mã chạy tới, ghé tai Hồ Bất Quy nói vài câu, lão Hồ gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Tướng quân, Hứa Chấn đã bọc móng ngựa, một lát nữa là tới vị trí chỉ định.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, nhìn thấy đội ngũ vào thành phía trước đã không còn có bao nhiêu người nữa, hắn vung tay lên, quát:
- Khắc Tư Nhĩ ở trước mắt, các huynh đệ, theo ta đi thôi!
Gần bốn mươi nhân mã nhất tề gầm một tiếng, quay đầu ngựa, đi theo phía sau Lâm tướng quân, giục ngựa chạy thẳng đến cửa thành Khắc Tư Nhĩ.
Từng bước từng bước, vương đình người Hồ càng ngày càng gần, thành đầu dày đặc những gương mặt người Đột Quyết, trong ánh ánh lửa âm u không thể thấy được rất rõ ràng. Nhớ lại hơn một tháng hành trình sinh tử, chính là chờ đến lúc này, mọi người lúc này đều kích động, Lâm Vãn Vinh kẹp chặt yên ngựa, cố nén cảm xúc dâng trào.
Tường thành Khắc Tư Nhĩ do rất nhiều tảng đá xếp nên, có nhiều góc cạnh, không được trơn phẳng, xa xa nhìn lại như một con nhím xù gai. Người nào tay chân linh hoạt một chút, cơ hồ có thể bám vào những góc cạnh của những tảng đá, từng bước từng bước leo lên đầu thành.
Xây thành đích xác không phải sở trường của người Đột Quyết, đứng dưới bức tường thành thô sơ này, Lâm Vãn Vinh thầm cảm thán.
- Đứng lại, các ngươi là bộ lạc nào đó?!
Trước cửa thành, hai thủ vệ Đột Quyết ngăn ngựa Hồ Bất Quy lại, lớn tiếng quát hỏi.
- Chúng ta hả?!
Hồ Bất Quy cười ha hả, dùng sức phất cái cờ thổ tê trong tay, uy phong lẫm liệt:
- Nguyệt Thị bộ lạc! Các ngươi chưa nghe hả?!
Nếu trước Điêu Dương Đại Tái, có quỷ mới biết được Nguyệt Thị là cái thứ gì. Nhưng lúc này tình thế đã hoàn toàn khác hẳn, tin tức Nguyệt Thị bộ lạc bộ lạc nhỏ bé trên thảo nguyên đã dành được chiến thắng Điêu Dương Đại Tái sớm đã truyền khắp trong ngoài Khắc Tư Nhĩ. Họ không chỉ đánh bại Hữu Vương, đến cả Kim Đao đại Khả Hãn mỹ lệ thông tuệ cũng bị họ cướp đi, danh tiếng vô song. Tin tức đại Khả Hãn cũng chủ động mời dũng sĩ câm tham gia yến tịệc ở vương đình lại càng truyền đi xa hơn, được mọi người bàn tán xôn xao.
Thấy cờ thổ tê trong tay Hồ Bất Quy, đó là biểu tượng của cường giả, sắc mặt thủ vệ lập tức biến đổi, nắm tay để lên ngực, cung kính nói:
- Xin kính chào các dũng sĩ dũng mãnh nhất thảo nguyên, xin mời các vị vào thành!
Tư vị được người Đột Quyết sùng bái đích xác rất khác thường, Hồ Bất Quy nghe thế vô cùng sung sướng, vung tay lên, cười to nói:
- Các dũng sĩ, theo ta đi!
- Huuu...
Các dũng sĩ phía sau hắn gầm lên một tiếng kinh thiên, theo cửa thành chậm rãi mở ra, nhất tề giục ngựa phóng đi, loan đao trong tay múa tít thành từng đạo ánh sáng màu bạc, như có những tia chớp đột nhiên đánh xuống, rực rỡ sáng ngời, lãnh lệ vô song. Tên thủ vệ Đột Quyết nhìn thế xanh mặt, quả nhiên không hổ là dũng sĩ lợi hại nhất thảo nguyên, khí thế đó nếu so với bộ tộc Hữu Vương thì chỉ có hơn chớ không kém.
Vừa mới vào thành đã nghe thấy trận trận hoan hô dội vào mặt, ngẩng đầu nhìn tới, trên con đường rộng lớn phía trước dày đặc người, nơi nơi đều giơ cao đuốc, nơi nơi đều có những người hò reo. Các dũng sĩ vừa vào thành, mũ trùm còn chưa kịp tháo ra, đã bị vây quanh từng vòng, những người Đột Quyết mang theo rượu sữa ngựa dê, đốt những đống lửa trên đường, rồi ngồi vòng quanh múa hát, mặc kệ quen hay không quen, tất cả đều gia nhập vào, rồi giọng ca tiếng cười vang lên khắp nơi.
Những binh lính Đột Quyết canh gác trên tường thành, cũng hưng phấn xoay người lại, cùng ca múa với đám người này, nhìn bộ dáng nhún nha nhún nhảy đó, làm sao có thể nói được đây là cận vệ quân đóng ở kinh kỳ chứ? Nói thật, người Hồ vốn không sở trường về kỷ luật quân đội, hung mãnh gan dạ, chiến lực mạnh mẽ mới là chỗ đáng sợ của chúng.
Hai bên ngã tư đường, mọi người từng nhóm tập hợp với nhau, sung sướng ca múa, thật là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lần đầu thấy cảnh như vậy, Lâm Vãn Vinh giật mình rồi đánh mắt về phía Hồ Bất Quy, hướng về phía thành lâu phía sau nhép nhép miệng, lão Hồ hiểu ý vung tay lên, ba mươi huynh đệ phía sau đã cùng với Cao Tù, lẩn ngay vào trong đám người. Chỉ còn lại hơn mười người tiếp tục đi theo.
Cấu tạo của vương đình người Hồ, còn đơn giản hơn so với tưởng tượng, những tảng đá dưới chân xếp thành một con đường dài rộng, có thể cho phép sáu thớt ngựa Đột Quyết đứng hàng ngang, đây là nơi có hình dạng ngã tư đường duy nhất ở Khắc Tư Nhĩ.
Hai bên ngã tư đường cũng học theo Đại Hoa, tràn đầy những cửa hàng, chỉ là kiến trúc của người Đột Quyết cực kỳ thô, họ căn bản không có dùng gạch xây tường, trên lợp ngói và trát vữa. Có mấy gian hàng được ghép bằng gỗ, trông thấp lè tè.. có nhiều thương hộ trực tiếp ở hai bên đường dựng lều vải, vừa có thể làm nhà ở, lại có thể buôn bán, cực kỳ tiện lợi. Cả Khắc Tư Nhĩ căn bản nhìn không thấy mấy bức tường gạch, khắp nơi đều là những căn nhà gỗ đơn giản và những lều vải màu trắng, người và ngựa ở chung với nhau, hỗn độn không chịu nổi, không bằng đến cả một trấn nhỏ của Đại Hoa.
Hồ Bất Quy đi bên người Lâm Vãn Vinh, bĩu môi khinh thường:
- Hình dáng bèo nhèo như thế này, cũng dám xưng là đô thành? Đến cả nhà chúng ta ở Tế Ninh cũng không bằng được! Người Hồ quả là khoác loác thật!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu:
- Không thể so sánh như vậy được! Người Đột Quyết đầu tiên là dân du mục, sau đó phát triển mới quần cư, mãi đến những năm gần đây mới bắt đầu học Đại Hoa xây thành định cư, giữa đó phải trải qua mấy đời nỗ lực cố gắng, họ đâu thể một đêm là đạt tới những kiến trúc cấp bậc như Đại Hoa được, yêu cầu như vậy thì hơi cao một chút. Với hình dáng bây giờ, đã là rất không đơn giản rồi!
- Nguyệt Thị bộ lạc!
Trên đường truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, cũng không biết người nào nhận ra lá cờ trong tay Hồ Bất Quy.
Tiếng hô này quả không ổn. Cả con đường nhất thời huyên náo, vô số người Đột Quyết lao tới, vây chặt Lâm Vãn Vinh và mười kỵ sĩ phía sau hắn. Chung quanh những xí xô xí xào tiếng Hồ, những thiếu nữ ra sức vẫy tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cất giọng nói trong trẻo lên, thật là dễ nghe.
- Hồ đại ca, các nàng gọi cái gì thế?!
Lâm Vãn Vinh thấp giọng nói trộm.
- Các nàng nói người câm, ta muốn gả cho ngươi!
Lão Hồ cười hắc hắc phiên dịch.
Lâm tướng quân nghe thế lạnh mình, vội vàng rụt cổ. Chưa thấy mặt ta mà đã muốn gả cho ta, nữ tử Đột Quyết còn gan dạ hơn cả nam nhân!
Hắn sững sờ trong chốc lát, đã thấy trên đất lại mọc thêm vài đống lửa, hơn mười thiếu nữ Đột Quyết vô cùng hưng phấn, thân mặc trang phục tươi tắn nhất, tay cầm tay, đi vòng quanh người họ, thổi kèn người Hồ, nhảy những vũ đạo vui nhộn. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tươi trẻ và thân hình thướt tha của các nàng, làm cho người ta muốn đắm chìm trong sự nhiệt tình như lửa của họ.
Tiếng hoan hô vang lên không dứt, thì ra là một thiếu nữ Đột Quyết mỹ lệ, dũng cảm lao ra, má đỏ tươi như hoa đào, uốn éo cặp hông như dương liễu, vừa hát vừa múa, dần dần đi tới trước ngựa Lâm Vãn Vinh.
Đây là
"người câm" nổi tiếng trong truyền thuyết, là cường giả cướp được Đại Khả Hãn mỹ lệ thông tuệ!!
Không ít người Đột Quyết đã lập tức nhận ra lai lịch kỵ sĩ này, nhất thời tiếng vỗ tay như triều, hoan hô như sấm động, cả đám người lao vào hắn. Thiếu nữ Đột Quyết đứng ở hàng đầu, gương mặt đỏ hồng, thân hình lả lơi động lòng người của nàng tới gần, ngượng ngùng nhìn người câm trên ngựa, đột nhiên bước lên, áp khuôn mặt đỏ bừng vào má con tuấn mã của hắn.
Những người Hồ chung quanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo rộ lên những tiếng vỗ tay như sấm, thét lên nổi lên bốn phía, đến cả thủ vệ trên thành cũng nhịn không được hò hét ỏm tỏi, cất tiếng cười vô cùng quái dị. Gương mặt thiếu nữ trong nháy mắt đỏ như anh đào, ngượng ngùng liếc mắt chờ đợi kỵ sĩ câm, rồi xoay người chạy vội đi.
- Giai nhân tỏ lòng, tướng quân, thuộc hạ chúc mừng ngươi!
Lão Hồ cười hì hì.
Lâm Vãn Vinh khó hiểu trề miệng:
- Cái gì gọi là giai nhân tỏ lòng, việc vui đâu ra?!
Hồ Bất Quy cười nói:
- Mỹ nữ người Hồ chủ động ôm lấy đầu ngựa, việc này còn không phải vui là gì? Mặc dù ngươi đã được đại Khả Hãn chọn, nữ tử bình thường không dám gả cho ngươi, nhưng dựa theo quy củ của người Đột Quyết, nếu một nữ tử chủ động tựa đầu vào mặt chiến mã của dũng sĩ, đó là đại biểu cho việc nàng nguyện ý cùng vị dũng sĩ này kết duyên một đêm, cùng trải giấc xuân, không ai có thể ngăn trở được, đến cả Khả Hãn cũng không được. Mặc dù ngài nam nhân của vua, các nàng cũng có thể cướp ngươi, theo đó xuân phong với ngài một lần. Đương nhiên, cũng chỉ là một lần mà thôi!
Đây là một đêm gieo giống mà? Quá gan!! Lâm tướng quân nghe thế chết lặng người, khẩn cấp nói:
- Hồ đại ca, chúng ta đi mau, có ông trời chứng giám, dòng giống của ta không thể ngoại lưu được!
Có thiếu nữ đầu tiên khai mào, những mỹ nữ phía sau cũng theo đó mà làm, rất nhiều cô lao tới chỗ người câm. Lâm tướng quân vội vàng giật cương ngựa, lẩn người vào giữa đám, làm lão Hồ cười ha hả.
Trên đường cái ồn ào náo nhiệt, nơi nơi toàn là mùi rượu và tiếng hò hát, những người Hồ uống tới mức mặt đỏ tận mang tai, những bước nhảy múa đã có chút rối loạn. Xa xa nhìn về phía trước có một tòa cung điện phú lệ đường hoàng, tường cao mái cong, ngói lưu li, cách cửa thành không quá hai dặm, cực kỳ huy hoàng tráng lệ nếu so với các kiến trúc chung quanh.
Nơi đó chính là hoàng cung của người Đột Quyết. Lâm Vãn Vinh và lão Hồ liếc mắt nhìn nhau, hưng phấn nắm chặt hai tay.
- Tránh ra, tránh ra...
Trong đám người đang vây quanh trước người bộ tộc Nguyệt Thị hưng phấn hoan hô, đột nhiên vài thanh âm hùng tráng vọng lại, đám người bị một đội lính Đột Quyết mặc khôi đeo giáp vạch ra một lối hẹp, hộ vệ hai thiếu nữ Đột Quyết quần áo diễm lệ, xinh đẹp động lòng người đang từ từ lách qua. Nhìn theo phương hướng, rõ ràng đang đi thẳng tới bên này.
Chuyện gì thế!? Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh, vội vàng đưa mắt hỏi Hồ Bất Quy, bất giác ai nấy sờ sờ thanh loan đao bên hông.
Đám binh lính Đột Quyết ra sức tách đám người ra, hai thiếu nữ cuối cùng cũng đi tới bên người, dịu dàng hỏi:
- Các ngươi có phải là Nguyệt Thị bộ lạc không?!
- Đúng !
Hồ Bất Quy ngạo nghễ đáp.
Trên mặt thiếu nữ nổi lên nụ cười ngọt ngào, cung kính nói:
- Vậy, vị nào là dũng sĩ câm danh chấn thảo nguyên?!
Dũng sĩ câm? Cái tên này nghe thật thanh cao. Lão Hồ cố nén cười, vội vàng đẩy Lâm tướng quân bên cạnh đang trợn mắt há mồm:
- Vị này, vị này chính là dũng sĩ câm danh chấn thảo nguyên đó!!!
- A... a...
Người câm tay chân múa máy, biểu hiện thân phận mình.
Thiếu nữ gật gật đầu, khẽ nghiêng người nói:
- Dũng sĩ tôn quý, ngài đã đáp ứng với đại Khả Hãn là tới dự thịnh yến ở cung đình, bây giờ buổi tiệc đã bắt đầu rồi, vì sao ngài còn chưa tới?!
Người câm một chữ cũng không hiểu các nàng nói cái gì, trong lòng vô cùng khẩn cấp. Mồ hôi chảy ròng ròng. Hai thiếu nữ đó tựa hồ biết hắn nghe không hiểu, liền dùng tay hỏi một lần, nhìn hình dáng chỉnh tề, tựa hồ có người đã chuyên môn dạy, lão Hồ tránh một bên trộm đưa ánh mắt ra hiệu.
Buổi tiệc đã bắt đầu?! Lâm Vãn Vinh kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên, những bộ lạc người Hồ đi trước đang tiến vào cung đình, bên ngoài chỉ còn lại có vài người. Vô số người Đột Quyết chung quanh chỉ còn vây quanh Nguyệt Thị, không thể tiến lên được.
- Chúng ta là tùy tùng của đại Khả Hãn, kim đao Khả Hãn tôn quý phái chúng ta tới đón ngài.
Thấy người câm gấp đến độ hết nhìn đông tới nhìn tây, tay chân lúng túng, hai thiếu nữ Đột Quyết ôn nhu an ủi:
- Khả Hãn nói, ngươi là dũng sĩ. Nhất định sẽ có rất nhiều người muốn câu dẫn ngài, còn mượn cơ hội chiếm thân thể ngài. Nhưng ngài thân là dũng sĩ, ngàn vạn lần không thể bị mất thân phận như vậy, nếu ai dám khi dễ ngài. Ngài cứ nói cho Khả Hãn, đại Khả Hãn nhất định sẽ không buông tha cho họ đâu!
Nguyệt Nha Nhân phái người tiếp đón ta? Còn cảnh cáo ta không được chịu sự câu dẫn của người khác? Đây là chuyện gì thế này! Hắn vô lực lắc đầu, dở khóc dở cười.
Thiếu nữ chỉ vào đám người chung quanh, lớn tiếng nói:
- Nói coi, có phải họ khi dễ ngươi không?! Đừng sợ, đại Khả Hãn sẽ làm chủ cho ngươi!
Người câm vội vàng a a khoát tay, trong lòng thầm mắng, đại Khả Hãn làm chủ cho ta? Đây là thế giới gì thế, đàn bà còn mạnh hơn cả nam nhân! Thấy dũng sĩ câm tựa hồ không bị khi dễ, hai thiếu nữ Đột Quyết gật gật đầu hài lòng, một người trong đó vỗ nhẹ tay, bỗng nghe những tiếng chuông gió
"đinh đinh" vọng lại.
Một cái kiệu gỗ cao cao phủ vải màu phấn hồng từ xa đi tới. Kiệu này do tám gã dũng sĩ Đột Quyết cùng khiêng, tấm màn che màu phấn hồng, giống như đám mây mờ ảo hư vô, đung đưa phất phơ trong gió.
Xuyên qua tấm lụa mỏng, có thể thấy được cái ghế mềm mại, áo gấm kim hoàng, thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt. Cái kiệu đi đến đâu, nơi đó tự động tách ra một con đường, tất cả người Hồ đều khom người đưa tay lên ngực hành lễ, vô cùng cung kính.
Đây là cái gì?! Thấy tám gã người Đột Quyết khiêng một cỗ kiệu mỹ lệ đi thẳng tới nơi này, Lâm Vãn Vinh vô cùng kinh ngạc.
Đợi cái kiệu đã đến nơi, một bên hơi hạ xuống hình thành bậc thang đi lên, hai Đột thiếu nữ Quyết đồng thời khom người, nhẹ nhàng nói:
- Phụng mạng đại Khả Hãn, xin mời dũng sĩ câm lên kiệu!
Lên kiệu?! Lần này không cần lão Hồ đưa ánh mắt ra hiệu, chỉ nhìn động tác của thiếu nữ là hiểu được các nàng nói cái gì, người câm kinh ngạc, mặt mũi trắng bệch, cỗ kiệu này là tới đón ta à? Không thể nào, một cái kiệu màu phấn hồng như vậy, lại bảo lão gia ngồi vào, việc này truyền ra ngoài còn không thành chuyện cười chết người sao?
- Xin mời dũng sĩ lên kiệu!
Không để hắn do dự, hai thiếu nữ lại cùng nhau thúc giục, một người trong đó vén màn kiệu lên, khom người, kính cẩn chờ hắn thượng tọa. Mọi nam nhân nữ nhân chung quanh, đều đưa những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn.
Tên đã đặt lên cung rồi, không thể không bắn. Người câm nghiến răng, đưa ánh mắt ra hiệu cho lão Hồ, rồi chậm rãi đi đến cái kiệu.
Vừa mới vào, thiếu nữ đã buông rèm màu phấn hồng xuống, tám người Đột Quyết lực lưỡng đồng thời dùng sức nhấc thân thể hắn lên, cái kiệu cao cao ngóc đầu lên, chậm rãi bước vào vương cung Đột Quyết, Hồ Bất Quy vội vàng đem người đi theo.
Ngồi dựa vào cái ghế mềm mềm đó, mùi hương thoang thoảng lại lan vào mũi, thơm như mùi da thịt Ngọc Già, lại mịn màng mềm mại.
Nhìn lên tấm vải màu phấn hồng đang lất phất bên người, hắn đoán trước đoán sau, cố nghĩ mọi việc, đột nhiên
"ái chà" một tiếng, biến sắc:
- Chết rồi, chẳng lẽ Nguyệt Nha Nhi muốn sủng hạnh ta?!