Bởi vì xảy ra vụ án giết người nên có nhiều cảnh sát đến phong tỏa Phi Lai Cảnh, các du khách cũng bị mời rời khỏi.

-Thí chủ, cảnh sát bên ngoài đã thúc dục, nếu không hôm khác các vị lại đến cầu nguyện?

Trong Đại Hùng Bảo Điện, một hòa thượng đi vào, có chút khó coi nhìn ba người Tô Vũ Hinh.

Hiện giờ cảnh sát đã tạo áp lực, các du khách khác đều xuống núi, chỉ có ba người Tô Vũ Hinh vẫn ở đây cầu nguyện.

-Đại sư, ngài đi nói với các đồng chí cảnh sát một chút, chúng tôi cầu nguyện xong rồi sẽ xuống núi.

Tô Vũ Hinh xin lỗi nói.

-Được rồi.

Hòa thượng bất đắc dĩ gật gật đầu rồi đi ra.

-Chị Vũ Hinh, lâu rồi mà Diệp Phàm còn chưa gọi điện tới, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Đưa mắt nhìn vị hòa thượng kia đi ra, Tô Lưu Ly hỏi.

Sở dĩ các nàng chưa rời đi mục đích là muốn ở đây đợi Diệp Phàm, dựa theo lời Tô Cẩm Đế, lấy thực lực của Diệp Phàm, đối phó với đám người bắt cóc Tư Đồ Nhược Thủy dễ như trở bàn tay, không cần phải nhờ đến cảnh sát.

-Chị yên tâm di, Diệp đại ca sẽ không sao đâu.

Tuy rằng Diệp Phàm vẫn chưa trở về, những nghĩ đến cảnh ngày đó trước quán Bar CC thì Tô Cẩm Đế vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào Diệp Phàm.

-Chị nghĩ Diệp thần y có thể là muốn bảo đảm Tư Đồ Nhược Thủy sẽ không xảy ra nguy hiểm, đợi đến thời cơ tốt rồi động thủ.

Tô Vũ Hinh suy nghĩ một chút nói:

-Chúng ta cầu nguyện đi, cầu nguyện xong rồi xuống chân núi chờ anh ta.

Nói xong, Tô Vũ Hinh xoay người, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.

Lo lắng rất nhiều, nàng đi lên lấy ba nén hương, châm lửa rồi cắm vào lư hương.

Tô Lưu Ly thấy thế, không nói tiếng nào cũng bước lên.

-Vũ Hinh xin Phật tổ phù hộ cho Diệp thần y có thể thuận lợi cứu Tư Đồ Nhược Thủy, bình an trở về.

Dâng hương xong, Tô Vũ Hinh cúi lạy, nhìn vào tượng Thích Già Ma Ni, nhẹ giọng cầu nguyện.

Chẳng…Chẳng lẽ chị Vũ HiInh thật sư yêu Diệp Phàm sao?

Bên tai vang lên lời cầu nguyện của Tô Vũ Hinh, trong lòng Tô Lưu Ly ngẩn ra, hai tay cắm hương dừng lại, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Nghi hoặc rất nhiều, Tô Lưu Ly nghiêng đầu sang, thấy Tô Vũ Hinh cầu nguyện xong, tràn đầy thành kính mà dập đầu, trên trán của nàng đã ửng đỏ.

Thấy vậy, trong lòng có một thanh âm nói cho Tô Lưu Ly: Nếu Tô Vũ Hinh không yêu Diệp Phàm thì tuyệt đối chị ấy sẽ không làm như thế.

Thanh âm hiện lên, trong lòng Tô Lưu Ly nổi lên một cảm giác kỳ dị, chỉ cảm thấy ngực của mình nhói đau.

Sau đó, đợi Tô Vũ Hinh cầu nguyện xong, Tô Lưu Ly mới cắm hương vào trong lư hương, rồi quỳ xuống, từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào tượng Phật.

Khi ánh mắt Tô Lưu Ly nhìn vào tượng Phật, nàng chỉ cảm thấy mọi huyên náo trong thế gian đều biến mất, trong lòng giống như lưu ly, sạch không tỳ vết.

Trong hoảng hốt, nàng giống như chứng kiến tượng Phật từ từ mở mắt ra, hỏi nàng: Cô có nguyện vọng gì cần Phật giúp cô thực hiện?

-Lưu Ly muốn cầu xin Phật tổ phù hộ cho Diệp Phàm được bình yên vô sự.

Trong lòng Tô Vũ Hinh hiện lên một nguyện vọng, trong đầu không tự chủ được dần hiện ra khuôn mặt chán ghét của Diệp Phàm, trong lòng nàng không còn sạch không tỳ vết nữa, mà là có một tia sóng nhỏ.

Tất cả chuyện này đã làm ánh mắt của nàng biến thành trong suốt lên, tượng Phật trong mắt cũng không còn sống động như trước nữa.

-Xin lỗi vì đã làm phiền, ở đây đã phát sinh một vụ án mạng, dựa vào lời của các nhân chứng tại hiện trường, kẻ bắt cóc đã giết chết tám người và bắt đi một cô gái.

Cùng lúc đó, một gã cảnh sát đi vào đại điện, nghiêm mặt nói:

-Trước mắt cảnh sát đã đến đây, vì muốn bảo đảm an toàn ọi người nên chúng tôi mời mọi người xuống núi ngay lập tức.

-Lưu Ly, em cầu nguyện xong chưa?

Mắt thấy cảnh sát đi vào đây, Tô Vũ Hinh hỏi Tô Lưu Ly.

-Xong rồi.

Có lẽ là cảnh sát đột nhiên đến, có lẽ là không thể giải thích được tại sao mình lại cầu xin Phật tổ phù hộ cho Diệp Phàm được bình an, tâm Tô Lưu Ly đã không còn bình tĩnh nữa, lập tức đứng lên.

-Vậy chúng ta đi thôi.

Tô Vũ Hinh nói xong, nhìn về cảnh sát kia, nói:

-Thật xin lỗi, đã ảnh hưởng đến công tác của các vị.

-Cảm ơn các vị đã phối hợp.

Cảnh sát kia nói lại.

Reng…Reng

Khi ba người Tô Vũ Hinh vừa mới bước ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện thì điện thoại lại vang lên.

-Chị, điện thoại của chị kêu kia, mau coi thử có phải là Diệp đại ca gọi đến hay không?

Tô Cẩm Đế thính ta, liền nghe được điện thoại của Tô Vũ Hinh reng lên.

Tô Vũ Hinh nghe vậy, tỏ ra kích động, lấy điện thoại ra.

-Là Diệp thần y.

Thấy được người gọi đến là Diệp Phàm, giọng nói của Tô Vũ Hinh càng thêm kích động, nghe máy, hỏi :

-Diệp thần y, anh không sao chứ ?

-Không sao, tôi đã cứu được Tư Đồ Nhược Thủy, cũng đã đưa nàng cho người nhà của nàng rồi, các cô đang ở đâu ?

Đầu bên kia điện thoại, Diệp Phàm hỏi.

Nghe được Diệp Phàm nói thế, Tô Vũ Hinh thở dài nhẹ nhõm :

-Chúng tôi đang ở Linh Ẩn tự, chuẩn bị xuống núi, anh đang ở đâu ?

-Tôi ở cửa cảnh khu Tây Hồ đợi các cô.

Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.

-Được.

Tô Vũ Hinh vội vàng đáp ứng, sau đó cúp điện thoại, hướng bốn phía nhìn lướt qua, phát hiện không có người ngoài, mới hạ giọng nói:

-Diệp thần y đã cứu được Tư Đồ Nhược Thủy, giao nàng cho người nhà của nàng rồi, đang ở cửa cảnh khu Tây Hồ chờ chúng ta.

-Em đã nói rồi, ba tên kia nhìn như trâu bò, nhưng mà lại chẳng là gì với Diệp đại ca cả.

Tô Vũ Hinh tràn đầy tự hào vỗ ngực, cảm giác kia giống như nói đến mình chứ không phải là Diệp Phàm.

Người kia thật sự là cao thủ võ sao?

Tô Lưu Ly có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng âm thầm thở dài một hơi.

Tại sao lúc nãy bản thân mình lại cầu xin Phật tổ phù hộ cho hắn đây?

Yên lòng, Tô Lưu Ly nghĩ đến cảnh tượng như mộng như ảo kia, cảm thấy chột dạ, vì thế lộ vẻ trấn định, nói:

-Đi thôi, miễn cho cảnh sát lại đến đuổi chúng ta.

Nghe Tô Lưu Ly nói thế, hai người Tô Vũ Hinh, Tô Cẩm Đế liền bước đi.

Lưu manh đáng chết, sở dĩ bổn tiểu thư cầu xin Phật tổ phù hộ anh, thứ nhất là để anh cứu được Tư Đồ Nhược Thủy, thứ hai là không hy vọng thấy chị Vũ Hinh thương tâm, quan trọng hơn nếu anh chết đi rồi thì không có ai chữa bệnh cho chị Vũ Hinh, còn có….

Tô Lưu Ly vừa đi vừa tìm một cái cớ để che dấu hành động vừa rồi của mình.

Nhưng mà...

Vô luận nàng cố gắng thế nào đi chăng nữa thì một màn ảo ảnh vừa rồi đã khắc sâu vào trong đầu của nàng.

...

Nửa tiếng sau.

Chiếc Rolls-Royce Phantom của Tư Đồ Thần lái vào Cửu Khê Mân Côi viên, dừng lại trước cửa biệt thự của Lưu Thiên Quân.

-Nghĩa phụ.

-Anh hai.

Mắt thấy Tư Đồ Thần và Tư Đồ Nhược Thủy xuống xe, Tư Đồ Hạo Thiên cùng Lưu Thiên Quân bước lên chào hỏi, trong đó Tư Đồ Hạo Thiên lại cảm thấy lo lắng.

Đúng vậy.

Là lo lắng.

Một mặt, hắn lo lắng Diệp Phàm sẽ kể lại chuyện hắn và Tiểu Cửu không đánh mà chạy cho Tư Đồ Thần biết, mặt khác hắn lại lo lắng Tư Đồ Nhược Thủy thấy được một màn kia.

-Cánh tay không sao chứ?

Sau đó, khi Tư Đồ Hạo Thiên vô cùng khẩn trương thì Tư Đồ Thần mang theo vài phần quan tâm hỏi.

Phù!

Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, lập tức âm thầm thở dài một hơi, lắc đầu nói:

-Không sao đâu nghĩa phụ.

-Tiểu Cửu, cậu thì sao?

Tư Đồ Thần nhìn về phía Tiểu Cửu.

Trong lòng Tiểu Cửu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đáp:

-Xin lỗi Tư Đồ tiên sinh, tôi không có bảo vệ tốt cho Nhược Thủy tiểu thư và Hạo Thiên thiếu gia.

Nói xong, Tiểu Cửu liền cúi đầu trước mặt Tư Đồ Thần.

-Xin lỗi Nhược Thủy, là anh vô dụng.

Vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên cũng tỏ ra áy náy nhìn vào Tư Đồ Nhược Thủy.

-Được rồi, chuyện này không phải là lỗi của mọi người.

Không đợi Tư Đồ Nhược Thủy mở miệng, Tư Đồ Thần liền phất phất tay, sau đó tràn đầy sát khí nhìn Lưu Thiên Quân:

-Thiên Quân, ta mang Nhược Thủy và Hạo Thiên trở về Đông Hải, ông hãy ở đây giải quyết hậu quả, mặt khác, tối nay hãy trả lại cho Nam Thanh Hồng một món quà lớn.

-Anh hai cứ yên tâm, em biết làm thế nào rồi.

Lưu Thiên Quân nắm chặt tay, cảm giác kia giống như hận không thể lập tức cầm đao huyết tẩy phân đà Nam Thanh Hồng tại Hàng Hồ vậy.

Tư Đồ Thần nghe vậy, không nói thêm lời, mang theo đám người Tư Đồ Nhược Thủy, Tư Đồ Hạo Thiên rời đi.

Hai mươi phút sau, đoàn người đã ngồi trên xe, chạy nhanh trên đường cao tốc về Đông Hải.

-Anh Diệp Phàm, chúng ta có thể gặp lại nhau không?

Nhìn Hàng Hồ càng lúc càng xa, khuôn mặt Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy lưu luyến.