- Trương Kiếm Nhâm, ngươi muốn làm gì?

Nghe Trương Kiếm Nhâm nói, nụ cười trên mặt Tư Đồ Nhược Thủy cứng đờ, theo bản năng che ở trước người Diệp Phàm, tức giận nhìn Trương Kiếm Nhâm.

- Tư Đồ Nhược Thủy, bạn coi thử tên hai lúa kia có đức hạnh gì? Bạn nhìn từ trên xuống coi thử hắn có xứng với bạn không?

Trương Kiếm Nhâm cười lạnh nhìn vào Diệp Phàm:

- Theo mình thấy, ngay cả tư cách liếm giày cho Văn ca, thì hắn cũng không có.

- Ngươi....

Mắt thấy Trương Kiếm Nhâm vũ nhục Diệp Phàm, Đồ Nhược Thủy giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, theo bản năng muốn bước lên cùng lý luận với Trương Kiếm Nhâm.

- Nhược Thủy, đứng ra sau.

Chẳng qua là không đợi nàng hành động, một giọng nói đã vang lên.

Giọng nói kia không lớn nhưng lại không thể nghi ngờ.

Tiếng nói rơi xuống, một bóng lưng như tòa núi chắn trước người nàng, nhìn bóng lưng cao ngạo này, cơn giận trong lòng Tư Đồ Nhược Thủy biến mất, nàng cảm thấy an toàn, cho dù là trời sập xuống, cũng sẽ không có chuyện gì.

- Hắc, hai lúa, mày còn dám làm trò anh hùng cứu mỹ nhân à?

Thấy hành động của Diệp Phàm, Trương Kiếm Nhâm giống như là thấy con khỉ diễn trò, mắt tràn đầy hài hước cùng khinh thường, ngôn ngữ lại càng kiêu ngạo tới cực điểm:

- Tao cho mày 2 lựa chọn, 1 là quỳ xuống dập đầu đến khi Văn ca hài lòng mới thôi, sau đó cởi hết quần áo chạy vòng quanh trường 10 vòng, cuối cùng là cút ra khỏi đây. Thứ 2 là mày nằm ra khỏi đây, nửa đời sau không thể tự lo liệu.

Quá khi dễ người.

Nghe được lời nói xạo quần của Trương Kiếm Nhâm, những sinh viên đứng ở bên cạnh đều cảm thấy như vậy, có chút thương xót cho Diệp Phàm.

Nhưng.

Bởi vì uy danh của Trương Kiếm Nhâm quá mức vang dội nên bọn hắn cũng nghĩ thôi, căn bản không dám đứng ra mặt cho Diệp Phàm.

So với bọn họ thì Tô Lưu Ly lại cảm thấy buồn cười, cảm thấy Trương Kiếm Nhâm quả thật là muốn chết mà.

Muốn chết sao?

- Nếu như tao không chọn thì sao?

Giống như suy nghĩ của Tô Lưu Ly, Diệp Phàm híp mắt, từ tử mở miệng.

Hả?

Có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Phàm lại dám nói với mình như thế, đầu tiên là Trương Kiếm Nhâm ngẩn ra, sau đó sau giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh , ở trường này có ai dám kiêu ngạo với hắn như thế?

- Trương ca, nói nhảm với hắn làm gì, lên đập chết con mja hắn đi.

- Đúng a, em xem xem hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

- Trương ca, để em lên đập chết mja nó.

Lúc này, 3 tên nam sinh bên cạnh Trương Kiếm Nhâm liền lên tiếng.

- Hai lúa, mày là thằng đầu tiên dám nói với tao như vậy.

Trương Kiếm Nhâm lại mở miệng:

- Mày đã mất đi quyền lựa chọn, tối nay cho dù Thiên vương lão tử tới, mày cũng sẽ nằm mà bò ra ngoài.

- Quỳ xuống.

Lần này không đợi Trương Kiếm Nhâm nói hết lời, đột nhiên Diệp Phàm quát lên một tiếng.

"Lộp bộp"

Trong phút chốc, vẻ mặt Trương Kiếm Nhâm cùng 3 tên nam sinh kia liền ngẩn ngơ, trong lòng chấn động. Sau đó bọn hắn giống như là một con chó TQ nhìn thấy chủ nhân của mình vậy, vội vàng cúi 2 chân xuống.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, 2 đầu gối của 4 người Trương Kiếm Nhâm hung găng đập xuống đất, quỳ trước mặt Diệp Phàm.

Giống như là thằng cháu TQ thấy ông cha VN vậy.

"Sặc"

Xảy ra một màn này làm đám người xem bên ngoài ngẩn ngơ, dường như không tin cảnh trước mặt là sự thật.

Không riêng gì bọn họ mà ngay cả Lữ Văn cũng ngẩn người, hắn hoàn toàn không tin vào 2 mắt của mình.

- Mày...Mày đã làm gì bọn tao?

2 gối đập vào đất, cơn đau nhức làm cho Trương Kiếm Nhâm lấy lại tinh thần, tràn đầy kinh hãi nhìn Diệp Phàm.

Không riêng gì hắn, 3 tên nam sinh bên cạnh cũng bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán.

Một màn vừa rồi đã nằm ngoài hiểu biết của bọn hắn. Nếu như đầu gối không truyền đến đau đớn, bọn hắn hoài nghi bản thân đã nằm mơ.

"Bịch..Bịch"

Không trả lời, Diệp Phàm bước về phía đám người Trương Kiếm Nhâm.

- Đừng...đừng qua đây.

Mắt thấy Diệp Phàm đi tới, 4 người Trương Kiếm Nhâm không ngừng lui ra sau.

Rất nhanh, không đợi Diệp Phàm đến gần 4 người Trương Kiếm Nhâm, trong đó có 2 tên bởi vì quá hoảng sợ nên 2 mắt nhắm tịt, trực tiếp ngã xuống đất.

Trương Kiếm Nhâm cùng một tên khác mặc dù không có bị làm cho sợ đến ngất đi, nhưng cũng là bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, thân thể không ngừng run lên, thậm chí còn tè ra quần.

- Dừng tay.

Sau đó, Lữ Văn đã hét lên một tiếng, ngay tại chỗ bắn ra, giống như một trận gió lốc, đến trước người 2 người Trương Kiếm Nhâm.

Tiếng gầm của ln đã đánh thức 2 người Trương Kiếm Nhâm.

-Văn...Văn ca, hắn mới làm gì bọn em vậy?

Thấy ln chặn ở trước người, vẻ sợ hãi trong lòng Trương Kiếm Nhâm bớt đi một ít, nhưng thân thể vẫn run lên.

Trương Kiếm Nhâm vừa nói ra, mọi người xung quanh đều nhìn sang Diệp Phàm, đang đợi Diệp Phàm cho câu trả lời chắc chắn.

- Mày là võ giả?

Không để ý đến câu hỏi của Trương Kiếm Nhâm, Lữ Văn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Ở hắn xem ra, sở dĩ 4 người Trương Kiếm Nhâm quỳ rạp xuống đất chính là bởi vì Diệp Phàm đã sử dụng " Hổ Báo Lôi Âm", trong lúc nháy mắt môn công pháp này sẽ làm cho hồn phách 4 người Trương Kiếm Nhâm kinh sợ, làm cho tâm thần 4 người thất thủ, theo bản năng làm theo lời của Diệp Phàm.

- Tao có phải là võ giả hay không cũng không quan trong nhưng mà hôm nay bọn mày hãy thuyết pháp cho mình đi.

Diệp Phàm đáp một nẻo:

- Tao không thích bị uy hiếp, mới vừa rồi hắn đã uy hiếp tao 3 lần.

- Hắc, mày muốn làm gì thì làm sao?

Lữ Văn cười lạnh, khinh thường mà nói.

Một mặt thân là con trai của Lữ Thương Hải người phụ trách tổ chức Viêm Hoàng tại Đông Hải, hắn đã gặp qua nhiều võ giả, trong ức của hắn, những võ giả kia khi thấy cha của hắn thì giống như là tiểu quỷ gặp phải Diêm vương vậy.

Mặt khác hắn cho rằng Diệp Phàm dám kiêu ngạo như vậy là bởi vì Diệp Phàm không biết bản thân hắn là võ giả Hậu Thiên Đại Viên Mãn.

- Như lời của hắn, hoặc là nằm mà cút khỏi đây, hoặc là quỳ xuống dập đầu đến khi tao hài lòng mới thôi, sau đó cởi sạch quần áo mà chạy quanh trường.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha..."

Nghe Diệp Phàm nói thế, Lữ Văn liền cười to:

- Tiểu tử, mày cho rằng trên cõi đời này chỉ có một mình mày là võ giả sao?

Nói xong, Lữ Văn cười lạnh một tiếng, khí thế trên người biến đổi, giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.

- Mày là võ giả, tao cũng vậy.

Một cỗ khí thế đáng sợ giống như là nước lũ cuồn cuộn hướng về phía Diệp Phàm:

- Ở ĐH Đông Hải này, chưa có thằng nào dám động đến người của Lữ Văn tao. Mày là người thứ nhất cho nên mày phải trả giá thật nhiều.

- Tao nói rồi, tao không thích bị uy hiếp.

Sắc mặt Diệp Phàm bình tĩnh, những cổ khí lưu kia bị một bức tường vô hình chặn lại, không cách nào đến gần người Diệp Phàm.

- Tao vốn chỉ là muốn phế đi tứ chi, phá hủy Đan Điền của mày, cho mày bò mà cút khỏi đây, xem ra hiện tao tao sẽ thay đổi chủ ý rồi.

Lữ Văn cười lạnh, liếm liếm môi giống như là một thợ săn thấy con mồi vậy.

Diệp Phàm thấy thế, không hề nữa che dấu, khí tức trên người bộc phát.

Cảm nhận được cổ khí tức cường đại kia, Lữ Văn bị hù sợ cho dừng bước lại, sắc mặt biến hóa không ngừng.

- Hậu Thiên Đại Viên Mãn?

Diệp Phàm đi về phía Lữ Văn:

- Người giống như mày, tao đã giết rất nhiều rồi.