Buổi tối vì mưa nên Phong lão sắp cho Hàn Nhật cùng Dương thúc một phòng ở nhà ông.

Sau khi ăn cơm xong hai người một già một trẻ đi về phía phòng được chuẩn bị trước. Đây chỉ là một phòng ngủ đơn giản có một giường, mặc dù Phong lão có đề nghị thêm một phòng nữa rồi nhưng cũng không hiểu sao Dương lão nhất quyết không chịu.

Vì trời cũng đã về khuya nên Hàn Nhật cùng thúc trược tiếp nằm xuống ngủ. Nhưng chả hiểu sao tâm tình Hàn Nhật nhộn nhạo quá, từ khi biết có thể tới nơi kia đẻ học lên mạnh mẽ, hắn không thể ngừng suy nghĩ được. Người thì cứ xoay đi xoay lại trên giường, trên mặt lúc thì cười lúc thì khóc.

Tâm tình so với hôm qua không khác mấy nhưng xen vào đó lại thêm một niềm vui nho nhỏ, chẳng qua Hàn Nhật nhà ta đang suy nghĩ về tương lai, Lúc thì tự tưởng tượng cảnh mình gặp lại Nhà sẽ hạnh phúc vui vẻ ra sao, lại nghĩ mình sẽ mạnh như thế nào, cuộc sống tương lai có vui không. Cho dù là ai cũng sẽ như hắn cả, tâm hòn suy nghĩ lung tung.

-Sao hồi hộp à, cũng phải thôi lần đầu đi xa mà.

Dương lão bên cạnh tự nhiên nói.

-Xin lỗi thúc, tại cháu mà thúc không ngủ được. cháu cũng chả hiểu ra sao nữa tâm tình không tài nào ổn được.

-Haz, ta cũng là người từng trải lên cũng đôi chút hiểu tình cảnh của ngươi hiện giờ, nhưng ta hỏi thật lại một lần nữa, ngươi muốn đi ra cái nơi đó thật sao.

-Vâng, cháu suy nghĩ và quyết định rồi, đây là cháu phải đi, nơi đó có thứ cháu cần tìm.

Sau khi nghe Hàn Nhật nói vậy thì Dương lão bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, ông đi về phía cái bàn, tay xờ hộp quẹt rồi châm cho đèn sáng, lại ngồi xuống:

-Ra đây, nếu cháu muốn đi ta cũng không có quyền cản, ra đây nghe ta dặn một số điều.

Hàn Nhật ra ngồi bên cạnh, hắn ngồi im không nói gì chỉ đợi nghe lời dặn dò, đây là lần đầu tiên ngoài Nhà lại quan tâm hắn như vậy, Hàn Nhật muốn được hưởng thụ.

-Ta cũng không dám nói nhiều về bên ngoài, khi cháu ra đó nên tự cảm nhận thì tốt hơn. Biết ta lần đầu tiên gặp cháu có cảm giác thế nào không.

-Lúc đó cháu gặp ta và đòi một công việc khó, khi đó cả người cháu không có gì để cho ta chắc được, từ độ tuổi, thân hình, quần áo...Căn bản khi đó cháu có van xin ta cũng chỉ sợ ta không đồng ý.

Hàn Nhật tò mò nhìn về Dương thúc:

-Tại sao vậy, khi đó cháu cũng rất thấy lạ, như mọi lần thì cháu không thể vào được thì đúng hơn.

Dương thúc mỉm cười, nhìn về ánh mắt của Hàn Nhật:

-Chính là ánh mắt, giọng nói, khí chất. Ánh mắt cháu thì cực kì tự tin, giọng nói thì kiên nghị, khí chất thì khác đứa trẻ bình thường rất nhiều. Khi ngày cháu đầu tiên đi làm thì ta đã biết mình chọn đúng.

Nghe vậy Hàn Nhật bất ngờ, hắn không ngờ mình lại được nhận làm vì lẽ này.

-Nhưng.....

Đột nhiên Dương thúc lại chuyển giọng.

-Từ sáng hôm nay, ta không biết vì sao ánh mắt cháu rất khác, như thiếu mất một phần tự tin, còn bù lại là sự kiên cường. Mặc kệ cháu như thế nào, ta sẽ mong không gặp cháu với sự thiếu tự tin này, cháu hứa với ta được chứ.

-CHÁU HỨA.

Hàn Nhật giọng nói có chút kích động, nói to.

-Còn..........

...................................

Đêm nay Dương thúc nói với Hàn Nhật rất nhiều, mỗi một thứ ông đều cân nhắc rất kĩ và dăn dò nhiều. Nhưng chung quy những điều ông dặn dò lại không phải là cẩn thẩn, nhắc nhở nguy hiểm bên ngoài ra sao hay tránh lòng người, thứ ông cho hắn lại là sự tự tin, không sợ hãi. Hàn Nhật không biết thứ này về sau đã làm nên một con người kiêu ngạo, không bao giờ khuất phục, khí chất ngang trời.

Sáng hôm sau, Hàm Nhật vẫn dậy rất sớm. Đi ra ngoài cửa, hắn lại nhìn ngó xung quanh hoa viên, thấy không có gì hắn mới bắt đầu luyện tập thân thể một chút. Mọi hôm thì Hàn Nhật không bao giờ tập vì mỗi ngày việc hắn làm đã là rèn luyện rồi. Chỉ vì hôm nay lại không có gì, làm hắn có chút không quen, buồn không được mà tập một ít.

Buổi sáng hôm nay Hàn Nhật sau khi gặp Dương thúc thì ông lại nhất quyết đòi về lại nói là ở quán có việc, không thể ở lại cùng hắn được. Vì vậy quyết định để hắn lại đây còn mình thì về luôn, mà ông cũng không cho Hàn Nhật tiễn gì cả, cứ viện cớ xui xẻo, như vậy nhanh đi gặp vợ. Với việc này Hàn Nhật cũng kiên quyết không ít, kiến buổi chia ta hai người lại thành buổi cãi lộn, cuối cùng thì Dương lão cũng thành công ra về mà không bị quấy rầy.

Đến buổi trưa thì hắn lại được Phong lão báo cho biết đã được rằng, nhóm thương nhân đó đi cùng, chỉ là không được làm gánh nặng cho họ là được. Điều này làm cho Hàn Nhật cực kì vui vẻ, còn vấn đề gánh nặng thì càng không phải lo nữa.

Sau khi xác định thời gian cụ thể thì Hàn Nhật lại xin Phong lão ra ngoài thành để mua một ít đồ dùng cho việc đi xa. Vấn đề tiền thì ngày hôm qua thúc đac cho hắn một ít vậy nên số linh thạch trong tay hắn vẫn được bảo toàn.

Vật phẩm Hàn Nhật mua cũng không có gì nhiều đơn giản vài bộ quần áo, một ít đồ dùng để chữa thương khi cần nữa. Đặc biệt, hắn còn cố ý mua thêm một con dao găm nhỏ để giắt vào bên người, ai mà biết được có gì bất ngờ xảy ra không chứ. Còn về vấn đề lương thực Hàn Nhật đã nghe Phong lão nhắc qua, đối với đứa trẻ như hắn thương nhân cũng chỉ cần hắn làm vài việc vặt là coi như họ nuôi hắn cũng được, họ không quan trọng gì chút lương thực.

Chuẩn bị tất cả đã xong xuôi, Phong lão lập tức tự dẫn Hàn Nhật đi gặp những người kia.

Khoảng cách hai nơi cũng khá gần nên hai người Hàn Nhật chẳng mấy mà đến. Nơi đây, xung quanh là một vùng đất trống rộng lớn, các hàng hóa chất thành từng đống trên các xe, bên khác lại có một đàn ngưa tầm trăm con, Lúc này Hàn Nhật thấy nọi người nơi đây đang chất các đồ lên xe gọn gàng, lại một vài người đang thu dọn những cái lều nhỏ rải rác xung quanh.

Nhìn cảnh này Phong lão cũng có chút bất ngờ, tiếp đó lại đưa Hàn Nhật đi đến hướng một người thanh niên.Khi này người kia mới quay ra nhìn về Phong lão rồi lại nhìn Hàn Nhật tiếp đó liền cười:

-Ô đến rồi sao, đây có phải là cậu bé mà ông nói không.

-Đúng vậy, nhưng mà sao các người lại đã thu dọn đồ đạc vậy.

-À đúng rồi, tự nhiên trưởng đoàn nói phải đi gấp nên quyết định đi sớm hơn dự tính, may mà hai người đến kịp không chỉ sợ tôi cũng quên.

Nghe vậy trên mặt Phong lão lập tức có một chút khó chịu, nhưng vẫn cười:

-Không sao cả, được rồi Hàn Nhật đây là Trần Thanh Lương huynh, là người sẽ chiếu cố cháu trên đường đi. Được rồi, ta phải đi đây, chúc cháu đi bình an nha.

Nói rồi Phong lão cũng lập tức đi.

-Thanh Lương huynh hiện tại thì đệ làm gì.

Vị Thanh Lương kia cũng quay ra cười với hắn, tiếp đó Hàn Nhật được sự sắp xếp của vị này ở một cái khung chứa hàng còn trống trên một xe ngựa. Với việc này Hàn Nhật cũng không để ý nhiều, mục đích của hắn chỉ là đi nhờ thôi, chỗ ở ăn mặc hắn cũng không quan trọng. Mà hắn cũng biết, hai bên căn bản xa lạ, lại không được lợi ích gì như vậy là quá tốt rồi.

Cứ thế chuyến xe bắt đầu đi, theo như lời của Dương thúc thì Hàn Nhật biết nơi hắn đến là Đát La thành, chỉ biết nơi đây cực kì rộng lớn cũng là nơi có những người mạnh mẽ kia, nơi hắn có thứ mình muốn.

Trên đường đi thì mỗi ngày ở nơi dừng chân công việc của Hàn Nhật cũng chỉ là phụ giúp họ nấu cơm, ngoài ra không có việc gì cả.

Theo hướng đi từ đông sang tây, đoàn thương nhân cứ như vậy tiến thẳng tới.

Cứ thế, thời gian chả mấy chốc đã nửa tháng trôi qua, đường đi của đoàn có chút mấp mô, khúc khuỷu, chú yếu là xuyên qua các rừng cây, có đoạn lại phải vượt qua đồi núi. Nhưng đoạn đường như vậy đúng là vô cùng khó khăn. Có khi gặp may lại đi qua một số thành nhỏ, đoàn của Hàn Nhật lại mua chút thức ăn và lương thực rồi lập tức đi ngay.

Trên đường đi xung quanh cảnh vật luôn luôn thay đổi rất nhiều, nơi thì đẹp đẽ động lòng người có nơi thì tan hoang. Cũng vì vậy trên đường đi Hàn Nhật cũng học được không ít thứ mới lạ như các loại cây mới hay các đồ vật hắn chưa thấy qua.

Đoạn đường cũng không bình yên như vậy, có những lúc lại gặp một số cảnh cướp chặn đường hay yêu thú trong rừng tấn công nhưng căn bản đều bị đoàn người của hắn đánh bại. Cũng vì vậy nên hắn biết nhưng người trong đây đều biết võ mà lại còn rất cao nữa, đương nhiên những lúc như thế Hàn Nhật đều chạy lén ra xem, hắn bây giờ rất quan tâm thứ này.

-Hàn Nhật, đi chuẩn bị ra đây cùng ta.

Bỗng dưng bên ngoài truyền tiếng gọi, Hàn Nhật nhận ra đây là giọng của Thanh Lương huynh kia.

-Được rồi đệ ra ngay.

Hiện tại trời cũng là trưa rồi, Hàn Nhật lại phải phụ nấu cơm. Khi ra ngoài thì đã thấy vị Thanh Lương kia đang vẫy vẫy tay về phía hắn ở xa, Hàn Nhật cũng từ từ bước tới kì quái hỏi:

-Sai không nấu cơm lại ra đây làm gì.

Hiện tại chỗ hắn đang đứng xung quanh là rừng cây, đoàn xe cách đây cũng khá xa.

-Không có, ăn đệ không cảm thấy chán sao, lại vừa may có người đi dò đường phát hiện nơi có nấm đốm đỏ rất nhiều giờ đệ cùng ta đi hái.

Thanh Lương huynh hình như rất hòa hứng với việc này, thấy vây Hàn Nhật cũng đồng ý đi theo, hắn cũng không biết nấm đốm đỏ là gì nhưng qua nhiều ngày tiếp xúc với nhiều thứ mới lên hắn cũng dần quen.

Cứ vậy hai người cùng nhau vào sâu trong rừng, đi được nửa tiếng thì trước mặt Hàn Nhật cây cối rậm rạp hơn bên ngoài rất nhiều, lại thêm một số bụi cây lớn nữa.

-Ở đằng đó, dưới gốc cây kia đệ thấy chưa mấy cái cây mộc ở gốc cây đó.

Thanh Lương đột nhiên vỗ vai Hàn Nhật sau lại chỉ về hướng gốc cây gần đó. Hàn Nhật quay ra thì thấy đây là một gốc cây rất khác nhưng cây xung quanh, nó không cao lên mà lại xòa cành ra, bên dưới gốc thì mtj số nơi bị mọt nên đùn chút mùn gỗ ra, trông rất ẩm ướt, bên trên mấy chỗ đó lại mọc ra vài cây nấm màu vàng điểm nên trên vài mảng đỏ nữa. Hắn chắc đây là nấm đốm đỏ mà Thanh Lương nhắc.

Tiếp theo lại nghe Thanh Lương nói:

-Bây giờ bên đó có hai cây, đệ ra hái mấy vây nấm trên đó còn ta thì vào sâu một chút xem có thể tìm được mấy hương vị khác không.

Nói xong, Thanh Lương trực tiếp đi vào bên trong rừng.

Hàn Nhật cũng chả buồn nói, cầm cái túi đi về phía cái cây mà ngắt nấm xuống. Việc ngắt nấm này cơ hồ rất đơn giản chả mấy chốc hắn đã ngắt hết ở trên cây đầu tiên. Qua cây thứ hai công việc cũng nhanh không kém nhưng đến khi hắn rẽ một đám nấm mọc ở dưới gốc kia ra thì tự dưmg thấy các cây nấm phát ra chút màu sắc lạ. Chút kì quái Hàn Nhật liền gắt xem thử mấy cây nhưng khi lấy ra lại như bình thường, khi này hắn mới để ý bên dưới lớp nấm kia có một thứ gì đó mới phát ra ánh sáng.

Vội cầm ra xem thử, hóa ra đây là một viên cầu bé bằng đầu ngón tay, trên đó phát ra bẩy đạo ánh sáng khác nhau xen lẫn tỏa đều viên cầu này, chỉ có điều ánh sáng phát ra tựa hồ rất yếu ớt. Xem xét kĩ một hồi căn bản ngoài phát ra ánh sáng đó tựa hồ ngoài đẹp một chút thì không có gì cả. Tiện tay Hàn Nhật cũng đáp luôn vào túi áo, hắn nghĩ thứ này nếu sau khi tìm được Nhà, mà tặng chắc cô bé sẽ rất thích, dường như hắn đã quên con đường đó rất xa vời.

"Gràoooo"

Đúng lúc Hàn Nhật đang mải nhặt nấm thì đột nhiên có thiếng gầm to làm hắn gật mình, tiếp đó liền có một bóng đen từ bụi cây gần đó phi ra.