Hình như trên người
người này mang theo một loại ma lực kỳ quái, dù bề ngoài thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Giống
như lúc này, anh chỉ nói hai chữ như vậy, thậm chí giọng nói của anh
cũng không lớn, nhưng khiến trái tim đang chìm trong hoảng loạn mạnh mẽ
của Diệp Hiểu Hạ chậm rãi bình tĩnh lại. Hít sâu mấy hơi, rồi cấp Tốc
theo sau anh đi về trước.
Nếu chỉ nói về khoản diệt quái, thật sự không có gì khó khăn, tuy phấn hồng phố cũng coi như phó bản khá lớn,
chỉ mới hơn một giờ, ba người đã đi ngang qua toàn nhà đánh dấu trung
tâm của phấn hồng phố —— Miên Vân Lâu . Khi đi ngang qua Miên Vân Lâu,
Thiết Đầu dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trên, Diệp Hiểu Hạ cũng dừng
bước, ngẩng đầu nhìn theo nó.
Quả nhiên, trên tầng cao nhất của
tòa lâu kia có một nữ tử tuổi trẻ đang đứng, cô ta mặc quần áo hoa lệ,
lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn xa xa, xinh đẹp không gì sánh nổi.
"Nơi này hẳn là trung tâm của phó bản phấn hồng phố này." Vi Lam Tháng Sáu
tinh tế lắng nghe xong động tĩnh xong quanh, sau đó chỉ hướng Đông Bắc
nói: "Bọn họ còn chưa tới, chúng ta tiềm hành mà đi."
"Bọn họ có
thích khách đoản đao, hẳn là ở gần chúng ta, cẩn thận một chút." Diệp
Hiểu Hạ nhìn ngã tư đường cách đó không xa có ánh sáng kỹ năng thoảng
qua, nhíu mày.
"Đi." Tố không có vẻ gì là lo lắng cả, quay đầu
cấp tốc phóng đi ngã tư đường có một mảnh kỹ năng thoảng qua kia, Vi Lam Tháng Sáu và Diệp Hiểu Hạ theo sát sau anh.
Trong phó bản này
tràn đầy mùi son phấn nhàn nhạt, phảng phất đang xác minh cái tên phó
bản này vậy. Mà trong mùi son phấn nhàn nhạt này, giờ này khắc này đã
trà trộn vào mùi máu tươi dày đặc, vù vù dán trên da người.
Diệp
Hiểu Hạ hít một hơi, trái tim bình tĩnh của cô hình như cũng trộn vào
như vậy hương vị này, trong lòng phảng phất cháy một ngọn lửa, ngọn lửa
này tên là giết hại, thậm chí ngay cả thân thể của cô cũng kịch liệt run run lên.
Cuối cùng, binh khí kia và tiếng binh khí va chạm, kỹ
năng kia và tiếng kỹ năng phát ra cũng phát ra, Diệp Hiểu Hạ phảng phất
ngừng thở, cô ngưng một hơi đi theo bóng dáng như gió của Tố, cấp tốc
bôn chạy .
Cô là chức nghiệp pháp hệ, vốn không có tốc độ nhanh
như vậy, nhưng không biết là do cô tinh thần hiện tại tập trung cao độ
hoặc là do Tố cố ý chờ đợi, cô vậy mà luôn luôn đi theo phía sau anh,
xuyên qua phố hẻm cũng không bị bỏ lại.
"Chú ý, chuẩn bị khống
chế!" Bước chân Tố bỗng nhiên nhanh hơn, anh chỉ nói một câu như vậy, cả người phảng phất hóa thành một thanh kiếm sắc bén cấp tốc nhảy lên từ
trên đất, đâm tới đám người chơi đối địch vẫn còn đang diệt quái kia!
Diệp Hiểu Hạ cũng vọt lên theo, hai tay khẽ vỗ, hai lòng bàn tay di chuyển
theo một hình Âm Dương Bát Quái lớn, ngay tức khắc cô thả ra một mảnh
"Băng sương đầy trời" về phía mấy người chơi đó, nhất thời mấy người
chơi kia đều bị đông cứng thành băng, ngay lúc này Tố từ trên trời giáng xuống, mang theo vô số lợi kiếm phóng vào giữa đám người chơi đó, nhanh chóng lướt qua, thủ vệ giả giá trị sinh mệnh không cao cơ bản đều bị
đánh ngã, mà mấy người chơi kia vẫn còn trong băng.
Bỗng nhiên
trong lúc đó, trong áo Diệp Hiểu Hạ đau xót, giá trị sinh mệnh đã hạ
xuống hơn phân nửa, cô kinh hãi, vội vàng chạy qua mảnh đất trống bên
trái. Khi đang di chuyển không quên quăng ra một mảnh băng với nơi mình
vừa đứng, nhưng lại thấy có một hàng dấu chân trên băng cấp Tốc di động
về phía mình.
Cư nhiên đông lại thất bại, Diệp Hiểu Hạ cắn môi,
nghĩ cũng không nghĩ, quăng ra biển lửa và bang xung quanh bản thân,
cũng không ngừng lấy bản thân làm tâm, phóng pháp thuật thương hại diện
tích lớn ra xung quanh. Nhưng dù như vậy, cô vẫn bị đâm thêm một đao
nữa, mắt thấy chỉ còn lại chút huyết da, cô hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cũng không nghĩ tới trước mặt xuất hiện một nhân vật choáng váng.
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Vi Lam Tháng Sáu đứng giữa mình và Tố vung song
hoàn, đánh choáng váng toàn bộ người chơi đã thức tỉnh.
"Đánh nhanh chút! Tôi chỉ có thể choáng váng mười lăm giây!" Cô nói làm Diệp Hiểu Hạ hồi phục tinh thần.
Diệp Hiểu Hạ lập tức phóng pháp thuật thương hại đơn thể tới trên người một
đoản đao thích khách bên cạnh, một bên cấp tốc di động về bên người Tố.
Mười lăm giây đi qua cực nhanh, sau khi đoản đao thích khách tỉnh lại, Vi
Lam Tháng Sáu vội vàng bổ thêm một cái choáng váng nữa, nhưng vận khí
không tốt lắm, cư nhiên bị né tránh, cô nhịn không được thầm mắng một
tiếng, cấp tốc thối lui về bên người Tố. Loại kéo bè kéo lũ đánh nhau
này người chết thứ nhất chính là vú em, nhưng, cô cũng không dễ chết như vậy.
Kỹ năng quần thể của Tố thương hại vô cùng rộng, nhưng mỗi
một người lại bị thương không nhiều lắm, nhưng, bông tuyết kia giống như kiếm quang phất qua, thương hại tích lũy thật là kinh người. Ngay khi
hai người mới vừa chạy đến bên người anh, năm người chơi căn bản không
có lực phản kích ngã xuống toàn bộ, mà anh lại nâng tay quăng ra một kỹ
năng công kích đơn thể đối với đoản đao thích khách kia đang đuổi theo
Diệp Hiểu Hạ, tiểu đội sáu người ngã xuống toàn bộ.
"Đánh chết
người chơi đối địch thành công, danh vọng thành thị trong Bạch đế thành
+1", một người tử vong, thì nghe hệ thống thông báo một tiếng. Cũng
không kịp nhìn, bọn họ tiếp tục phóng đi đại bản doanh của đối phương.
Vi Lam Tháng Sáu cảm thấy Thiết Đầu chạy quá chậm, dứt khoát cõng đứa
trẻ này lên lưng, ba người chút không dám ở lại lâu : "Đầu mục của bọn
họ hẳn là sẽ không động ."
"Tử vong trong chiến trường có rớt cấp không?" Diệp Hiểu Hạ thấy sáu người trong thời gian mấy phút đã bị Tố
giết chết toàn bộ, không khỏi có chút lo lắng, chết như vậy lập tức rớt
cấp, có phải quá mệt không.
"Không, sẽ rớt kéo dài." Vi Lam Tháng Sáu cắn chặt răng, "Hơn phân nửa bọn họ sẽ sống lại ở điểm phục sinh,
lập tức tiến lên lần nữa, Hiểu Hạ cô cẩn thận một chút, da cô quá mỏng."
Quả nhiên, chưa qua được mấy con phố, đã thấy một thương khách và một đao khách nghênh diện mà đến.
"Khống chế!"
Ngay khi Tố kêu lên, băng sương đầy trời của Diệp Hiểu Hạ đã xuất thủ, con
đường trước mặt họ bị một mảnh băng bao trùm, mà Vi Lam Tháng Sáu phía
sau quăng ra kỹ năng choáng váng tập thể. Vô luận là người chơi hay là
quái, chỉ cần bị khống chế, là giống như cọc gỗ không có lực đánh trả,
khi thời gian choáng váng mười lăm giây còn chưa hết, đao khách và
thương khách đã ngã xuống. Bốn người theo sau mà đến tuy không nghênh
diện tiến lên, nhưng khi đối mặt Tố, không một người nào thoát được.
Trận chiến này nếu chỉ là như vậy, thật sự thắng quá dễ, ngay lúc Diệp Hiểu
Hạ và Vi Lam Tháng Sáu cho rằng lần này tất thắng, chỉ thấy từ trên trời giáng xuống một hỏa cầu vĩ đại, bay về phía hai người!
Vi Lam
Tháng Sáu là người thường xuyên PK, gặp tình huống như vậy không chút
chần chờ, kéo Thiết Đầu lập tức vọt vào trong ngõ nhỏ né tránh, mà Diệp
Hiểu Hạ nhìn hỏa cầu vĩ đại kia, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết ngây ngốc đứng ở nơi đó.