Cực Hạn

Chương 63: Sao lại thế này?

Đặc điểm lớn nhất của phong cảnh ở Bạch đế thành là xanh. Xanh thẫm, xanh đậm, xanh non, xanh nhạt, từng tầng từng tầng, hòa trộn lộn xộn.

Ở đây núi xanh, nước xanh, ngay cả hình ảnh của Bạch đế thành và ngọn núi ở trong nước cũng trở nên xanh tươi. Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng những bầu trời cũng xanh theo, mà ngay cả tâm tình cũng trở nên xanh mượt tràn đầy sức sống.

Một trận gió núi thổi qua, làm bay tóc mai của Diệp Hiểu Hạ, cô nâng tay, nhẹ nhàng gài tóc ra sau tai, tiếp tục cười cười nhìn con điêu tia chớp tham ăn kia. Tuy hiện tại miệng vết thương trên người cô luôn luôn ẩn ẩn đau, nhưng nhìn con điêu tia chớp vì ăn thịt bôi mông hãn dược mà choáng váng mơ hồ, tâm tình của cô liền vô cùng tốt.

Con chim điêu hoàng kim tia chớp kia đại khái cũng cảm thấy thân thể của mình không đúng, nó lắc lắc đầu, nhe răng trợn mắt về phía Diệp Hiểu Hạ một phen, chắc là rất muốn đi lên thu thập người làm mình không thoải mái này. Bất quá, tốc độ của nó trở nên chậm chạp, yếu đuối, căn bản không còn sự sắc bén vừa rồi, nó miễn cưỡng đi được vài bước, cuối cùng ngã sấp xuống cỏ, giống như đã chết.

Diệp Hiểu Hạ vốn rất muốn đi lên xem nó xỉu thật hay giả, bất quá vừa rồi chịu mệt một lần, khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Cô giơ pháp trượng lên, bắn ra một tia chớp về phía điêu hoàng kim tia chớp.

Lúc này con điêu hoàng kim tia chớp kia không tiếp tục ly kỳ tỉnh lại, mà vẫn hôn mê ở nơi đó, giống như đang nói "Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá". Bởi vì Diệp Hiểu Hạ kém hai cấp so với con điêu tia chớp này, hơn nữa con điêu tia chớp này lại là tiểu BOSS, cho nên cô đánh cũng chẳng được nhẹ nhàng, cho dù mang danh hiệu "Nữ thần chọc giận" lên, cô đánh vào con điêu tia chớp kia cũng chỉ rơi ba bốn trăm huyết, mà lượng máu của nó nhiều khiến Diệp Hiểu Hạ có chút sợ.

Sợ trong nửa tiếng này, cô còn chưa đem được con điêu tia chớp lên Tây Thiên, vậy thì "Ngươi là dao thớt ta là cá thịt" sẽ thay đổi. Cô không dám thả lỏng, vì muốn tăng nhanh tốc độ, cô vừa đốt lửa dưới thân nó, vừa dùng lôi điện thuật liên tục công kích.

Như vậy so với chỉ dùng lôi điện thuật thì nhanh hơn một chút, nhưng cũng phí lam hơn, nếu không phải lần này cô mang quá nhiều lam, chỉ sợ là không đánh chết được nó.

Tuy nói như vậy, nhưng khi điêu tia chớp chỉ còn lại huyết da, vẫn là tiểu mạo hiểm.

Thời gian này Diệp Hiểu Hạ không dám ngừng tay, rốt cục ở giây cuối cùng đã đem lượng máu của điêu tia chớp còn 1%, bất quá, máu của nó cũng còn lại hơn mười ngàn, vẫn chưa chết. Nó đột ngột đứng lên, hai mắt phát ra ánh sáng hung ác bắn về phía Diệp Hiểu Hạ.

Trong lòng Diệp Hiểu Hạ không khỏi khẩn trương, chẳng lẽ cô cũng sẽ giống mấy người không hay ho kia, mục tiêu chỉ còn có 1% máu mà lại diệt đoàn? Trong lòng sốt ruột, lôi điện thuật đánh ra càng gấp, nhưng lại không có cái nào trúng điêu tia chớp. Ngược lại càng chọc tức con điêu hoàng kim tia chớp kia, nó nhe răng nhào về phía Diệp Hiểu Hạ!

Cô trốn không kịp, bị nó lao thẳng đến. Diệp Hiểu Hạ theo bản năng nhảy dựng lên, nguyên bản móng vuốt của nó sẽ cào vào mặt cô lại rơi xuống ngực. Cô chỉ nghe thấy "Tê" một tiếng, ngực lập tức thấy lạnh khiến cô càng khẩn trương.

Diệp Hiểu Hạ cúi đầu nhìn, chỉ thấy chỗ áo choàng trước ngực cô bị móng vuốt của điêu tia chớp xé rách một miếng lớn, làn da trắng trước ngực cứ như vậy lộ ra. Cô lập tức hét ầm lên, một tay che ngực, tay kia giơ lên vung mạnh, con điêu tia chớp vừa rồi còn ở trước ngực cô giờ đã bay ra ngoài, vừa vặn đập vào một gốc cây đại thụ.

Chỗ máu cuối cùng của nó cũng vì cú đập này mà hóa thành giá trị kinh nghiệm bay vào Diệp Hiểu Hạ.

Diệp Hiểu Hạ ôm ngực đứng ở đó, thở từng ngụm phì phò, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại. Cô không khỏi thấy may mắn, nếu vừa rồi không lui một bước, đoán chừng người chết hôm nay chính là mình, cho dù không chết, có khả năng cô sẽ trở thành người đầu tiên trong Cực Hạn OL, trở về thành trị thương vì bị hủy dung.

Bất quá, cho dù như thế, cô vẫn không nhịn được mà sinh khí. Con điêu tia chớp kia đúng là không tốt đẹp gì, cư nhiên xé rách áo choàng của cô! Cô như thế này thì làm sao về thành được! Chẳng lẽ phải làm người đầu tiên lộ ngực về thành? Chỉ sợ chưa kịp vào thành đã bị vệ binh thủ thành lấy lý do y quan không tử tế, ảnh hưởng bộ mặt thành phố bỏ tù a.

Chỉ là, bây giờ tiếp tục tức giận cũng không làm được gì, tuy Diệp Hiểu Hạ có chút tức giận, nhưng vẫn đi tới chỗ thi thể của điêu hoàng kim tia chớp. Ngồi xuống sờ soạng một chút, có hai kiện trang bị xuất hiện trong tay cô, quả nhiên so với trước khi bảo trì thay đổi, trang bị thật sự là ít. (@[email protected])

Còn chưa kịp xem thuộc tính của hai kiện trang bị kia là gì, Diệp Hiểu Hạ đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, ở giữa đám cây cối, bụi cỏ phát ra tiếng vang "Xoát xoát" nhỏ vụn. Cô không khỏi khẩn trương, chẳng lẽ lại là quái sao? Cô lấy pháp trượng ra, chậm rãi đứng dậy, lỗ tai dựng đứng giống như con thỏ, chỉ chờ con quái kia xuất hiện thì lập tức đánh cho nó trở tay không kịp.

Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, khi âm thanh đó tới gần Diệp Hiểu Hạ, cô mạnh mẽ quay đầu, quăng ra một lôi điện hướng tới chỗ phát ra âm thanh.

Sau đó, cô liền giống như một pho tượng, sững sờ ở đó.

Bởi vì ở trước mặt cô chẳng phải con quái nào, mà là một con người. Hơn nữa, là một người nam nhân.

Nam nhân này cực kì trẻ tuổi, mặc áo choàng màu đen, trong tay cầm một thanh trường kiếm, hiện tại cũng đang lăng lăng nhìn cô. Mà ở trước mặt hắn, một làn khói nhẹ bởi vì lôi điện thuật ném xuống mà đang lượn lờ bay lên, khuôn mặt đẹp mắt cùng với mi tâm hắn: một nốt chu sa đỏ chói mắt.

Đương nhiên, đương nhiên, trong lúc này, những cái đó không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là...

Trong rừng rậm đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh hoàng, làm kinh hãi đám chim đang yên tĩnh dừng chân, một đám nối một đám vỗ cánh bay đi. Diệp Hiểu Hạ vội ngồi xuống, ngay cả pháp trượng cũng vứt trên mặt đất, hai tay ôm lấy ngực, đầu cũng không dám ngẩng lên, một gương mặt đỏ bừng.

Tim Diệp Hiểu Hạ cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, đây, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra. Bình thường trong khu rừng này ngay cả quỷ cũng khó gặp, sao hôm nay lại có người? Hơn nữa, hơn nữa, người này, sao lại quen mắt như vậy?